Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng

Dược Vương Sơn Trang mịt mù yên vụ.

Một màn sương mỏng tang đắp lên mái hiên lợp ngói, và phủ quanh những góc tường gạch xanh nơi đình viện.

Đại đa số các đệ tử trẻ tuổi trong sơn trang đều đã dậy từ rất sớm, bắt đầu tập luyện võ công hoặc giúp các vị sư tôn thái thảo dược, thổi lửa nhóm bếp.

Khói bếp lượn lờ.

Tiếng cắt tiếng bổ nối nhau chẳng ngớt.

Một ngày mới bận rộn lại bắt đầu.

oooOoOoOooo

Lý Khôi dược sư có riêng một tòa viện lớn trong Dược Vương Sơn Trang, khuôn viên rộng đến bốn, năm chục trượng.

Phía bắc viện là một gian thạch thất, còn phía tây có một cái đỉnh nhỏ dùng để chế luyện dược hoàn. Ở một góc phía nam lại cắm sẵn một hàng cọc gỗ, cọc sắt dùng luyện công, có cả đao, kiếm cùng ít món binh khí khác.

Chính giữa viện là một cội hòe già cao những mấy trượng. Dưới cội cây kê một cái bàn đá hoa cương; trên bàn, ai đó đã đặt sẵn một ấm trà cùng với vài cái tách. Lại có ba khối đá thấp vây quanh cái bàn đá, tựa như tam tinh triều nguyệt.

Đây là tiểu viện nơi Lý Khôi bình nhật vẫn đốt lò chế luyện đan dược, cũng là nơi để chúng đệ tử lên lớp. Khí cụ các thứ đều đầy đủ, không thiếu thốn gì.

Mỗi vị dược sư chỉ phải dẫn dắt sáu, bảy đệ tử. Việc dạy dỗ vì thế tương đối ung dung, các dược sư cũng có thể chỉ điểm sâu sát từng đứa học trò một. Lối truyền thụ tinh thâm như thế, những trường tư thục trong huyện thành không thể nào bì được: một người thầy phải dẫn dắt đến ba, bốn chục đồng sinh, hiệu quả đương nhiên kém xa.

Năm ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần, Trương Thiết Ngưu và Dương Tài Chí không dám ngủ nướng, từ sớm đã thức dậy rửa mặt súc miệng, xong đến nhà ăn lãnh vài cái màn thầu nóng hổi mới ra lò. Đứa nào đứa nấy nhét vội màn thầu vào miệng rồi cuống quýt chạy đến đại viện, tranh nhau lau chùi bàn ghế, quét dọn bụi bặm và lá rơi trong sân, lại đun nước pha trà, cố thể hiện thực lực.

Thân là ngoại môn đệ tử, bọn chúng ở Dược Vương Bang chẳng có được đãi ngộ chi hậu hĩnh. Lại thêm cái quy định mỗi nửa năm sẽ đào thải mất một người, càng khiến chúng thêm phần áp lực, chẳng dám buông lơi dù chỉ một ngày.

Dù cho Lý Khôi dược sư chẳng căn dặn phải làm mấy chuyện vặt vãnh này, bọn chúng vẫn hết sức tự giác, tận lực nịnh hót sư phụ, khiến người vui lòng. Sư phụ được vui, sẽ gắng sức truyền thụ cho chúng nó thêm ít bản lĩnh.

Trong đại viện chỉ có ba khối đá có thể ngồi được, hiển nhiên thuộc về Lý Khôi sư phụ cùng hai đệ tử ngoại môn là Vương Phú Quý và Lý Kiều, không có phần cho các ngoại môn đệ tử.

Năm người bọn Tô Trần không dám ngồi, đành thật thà đứng đó ngóng đợi Lý Khôi dược sư đến.

Qua một đỗi, Vương Phú Quý sư huynh cùng Lý Kiều sư tỷ của chúng khoan thai mà đến. Cả hai đều vận một thân bạch y mới tinh của luyện dược đệ tử.

“Chào buổi sáng Vương Phú Quý sư huynh!”

“Chào buổi sáng Lý sư tỷ!”

Mấy ngoại môn đệ tử như Tô Trần, Trương Thiết Ngưu liền hướng về phía Vương Phú Quý và Lý Kiều hành lễ.

Nội môn đệ tử cao cao tại thượng, địa vị vượt lên trên ngoại môn đệ tử, nên mặc nhiên là sư huynh, sư tỷ của năm người bọn chúng. Chiếu theo bang quy, ngoại môn đệ tử phải hành lễ với nội môn đệ tử, nếu không tuân thủ, tất phải bị trừng phạt.

“Ừm, các vị sư đệ sư muội dậy sớm thật ha, khí sắc không tệ nha!”

Vương Phú Quý phớt nở một nụ cười, lại gật gật đầu. Đứa trẻ này nôm có vẻ khá hòa đồng; tuy trong dáng dấp phảng phất khí chất cao ngạo của một thế gia tử đệ xuất thân phú quý, song vẫn cư xử khá lễ độ với mấy ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần.

Lý Kiều lại chỉ khẽ “hừ” một tiếng. Nàng nhận đại lễ một cách rất tự nhiên, mắt chẳng màng liếc bọn chúng, tùy nghi ngồi xuống một trong ba cái ghế đá hiếm hoi trong tiểu viện.

Thân phận nội môn đệ tử của nàng đâu phải đương không mà có được.

Gia đình nàng buôn gạo, đi lại trên giang hồ gặp lúc rơi vào ngõ cụt, may còn có một khoảng bạc lớn để mở đường. Cha nàng biếu cho Thanh Hà đạo trưởng của Hàn Sơn Đạo Quán những mấy trăm lượng bạc coi như cảm tạ trước, mới lo lót được một mối quan hệ với Trương đại tổng quản của Dược Vương Sơn Trang; lại phải biếu riêng Trương đại tổng quản ba trăm lượng bạc nữa, mới có được cái danh nghĩa - đã quyên tặng Dược Vương Bang một nghìn lượng bạc.

Tốn gần một nửa gia sản mới đổi về cho nàng thân phận nội môn đệ tử của Dược Vương Bang, hưởng không ít đãi ngộ hậu hĩnh trong bang.

Nàng vì bang phái đóng góp khoảng bạc lớn đến thế, số ngoại môn đệ tử kia lại đến Dược Vương Sơn Trang ăn không, uống không, ở không. Bọn chúng chẳng phải đã tiêu tốn không ít tiền bạc của nội môn đệ tử sao?! Có thể nói, chúng hành lễ với nàng mỗi ngày cũng là chuyện nên làm.

Lại một chốc lát nữa qua đi.

Bấy giờ mới thấy một dược sư trung niên gầy gò, người vận thanh bào, bước vào tiểu viện. Dáng mạo ông ta nôm lão luyện, diện sắc phớt hiện vẻ u ám, mục quang như điện xẹt, thực khiến người ta vừa nhìn đã phải kính sợ.

“Sư phụ!” Chúng đệ tử nhất loạt hướng về Lý dược sư hành lễ.

Lý dược sư hờ hững gật đầu, phất tay áo ngồi xuống một trong ba cái ghế đá trong viện.

Hai người Vương Phú Quý, Lý Kiều cũng nối theo sau, ngồi xuống hai cái ghế đá đặt bên cạnh. Năm ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần lại đứng phía sau hai người họ.

Dương Tài Chí vội vàng nhấc cái ấm trà trên bàn, rót lấy một chung trà nóng, hai tay cung kính dâng lên. Nó khôn khéo nói: “Sư phụ xin dùng trà, đồ nhi sáng nay tính toán thời gian để pha sẵn, bây giờ đang ấm, vừa khéo để sư phụ thấm giọng.”

Cái trò ma mãnh ấy khiến mấy đệ tử còn lại như Tô Trần, Trương Thiết Ngưu tự lấy làm xấu hổ, thẹn mình không bì được với người đồng môn.

Lý dược sư hài lòng gật đầu, bưng tách trà lên nhấp lấy một chút để thấm giọng rồi mới bắt đầu lên lớp.

“Hôm nay bắt đầu lên lớp.

Vi sư chỉ truyền thụ cho các con hai thứ: dược thuật và võ kỹ. Hai thứ này chia ra hai buổi sáng và chiều để tiến hành truyền thụ.

Dược thuật liên quan đến nhận mặt chữ và dược thư. Các con sẽ học thức văn đoán tự trong một tháng đầu tiên, sau đó vi sư mới dạy cách nhận biết và phân biệt các loại thảo dược cùng với công dụng của chúng.

Võ kỹ lại đơn giản, có thể tiến hành học ngay. Dược Vương Bang tuy lấy dược thuật làm trọng, nhưng người trong giang hồ không thể không học võ công. Võ công của Dược Vương Bang chúng ta cũng không hề kém cạnh các đại bang phái khác trên giang hồ...”

Lý Khôi dược sư nhìn chúng thiếu niên, hỏi dò: “Các con muốn học dược thuật trước, hay là học võ kỹ trước?”

“Sư phụ, người truyền thụ trước cho tụi con vài chiêu thức có uy lực lớn đi!”

“Phải, tụi con muốn biết phải tập luyện võ công thế nào!”

Tuy nói chủ nghiệp chân chính của chúng đệ tử Dược Vương Bang trong tương lai không gì khác hơn dược thuật, nhưng bọn nhóc đều là những thiếu nam thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi, lòng tràn đầy nhiệt huyết. Đứa nào chẳng khao khát sớm trở thành một cao thủ giang hồ uy phong lẫm lẫm, ngày sau tại huyện thành Cô Tô có thể dương danh lập vạn(1), trở thành cao thủ hiệp khách người người ngưỡng mộ.

Niềm ham thích của chúng nó đối với võ nghệ rõ ràng nồng nhiệt hơn nhiều so với dược thuật.

“Cũng được. Thân là người trong giang hồ, tu luyện võ đạo cũng là chuyện cực kỳ quan trọng. Vậy vi sư sẽ truyền dạy cho các con cách tu luyện võ học trước.” Lý Khôi dược sư thấy đám thiếu niên quyết liệt yêu cầu nên cũng đáp ứng, bắt đầu đem yếu lý của võ đạo ra giảng giải.

"Cốt tủy của võ đạo, chính ở việc tu luyện tam đại đan điền - hạ, trung, thượng, phân bổ tại các bộ vị khác nhau trên cơ thể. Việc luyện tam đại đan điền phân thành luyện huyết, luyện khí và luyện thần; phải tu luyện lần lượt theo từng bước, tuần tự mà tiến lên, không được vì ham muốn gặt quả sớm mà liều lĩnh luyện bừa.

Hạ đan điền phải luyện trước nhất. Hạ đan điền nằm ở huyệt Quan Nguyên dưới rốn ba tấc(2), là nơi tàng tinh, lấy luyện huyết làm chủ. Người luyện võ phải kinh qua một quá trình tôi luyện thân thể khắc nghiệt cả về huyết quản, cốt tủy lẫn da thịt, thể nội mới sản sinh nên tinh huyết thịnh vượng. Tinh huyết có xung mãn, thể phách mới được kiện cường; thể phách kiện cường, lực đạo tất sinh.

Hạ đan điền sơ bộ luyện thành, lực đạo của người luyện võ đã đạt đến hơn trăm cân, chính thức trở thành tam lưu sơ kỳ võ giả. Cảnh giới thăng cao, lực đạo của tam lưu hậu kỳ cũng theo đó đạt đến ba trăm cân, một chưởng có thể đánh chết trâu.”

Cảnh giới võ đạo của Lý dược sư đã rất thâm sâu, cho nên ông không giảng những chiêu thức lá cành, mà trực chỉ ngay bản nguyên của võ đạo: tam đại đan điền.

Trương Thiết Ngưu gãi gãi đầu, khoa tay vẽ vời một hồi để xác định bộ vị mà Lý dược sư nói đến. Đột nhiên, như đốn ngộ được điều gì, nó thảng thốt kêu lớn: “Sư phụ, hạ đan điền ở dưới rốn ba tấc, vậy chẳng phải ngay chỗ mệnh căn của tụi con sao? Tu luyện hạ đan điền, lẽ nào lại chính là tu luyện mệnh căn? A ha, con hiểu rồi, thì ra tu luyện hạ đan điền là vậy đó hả?!”

Đám thiếu niên trong tiểu viện nghe Trương Thiết Ngưu nói, cũng cảm thấy có lý, lập tức cười ầm lên một trận.

Lý Kiều sa sầm nét mặt. Nàng “hừ” một tiếng khinh miệt, phát cáu vì lời ô ngôn uế ngữ, quá đỗi thô tục vừa rồi của Trương Thiết Ngưu.

Hai thiếu nữ như Tần Tuệ Tuệ và Khổng Tâm Xảo lại thẹn đến đỏ cả mặt, mắng thầm trong miệng một hồi không thôi.

Số tân đệ tử trong viện này đều là những thiếu niên nam nữ mười hai, mười ba tuổi, đã qua cái giai đoạn mông muội vô tri, đối với chuyện nam nữ đương nhiên không chỉ lờ mờ biết chút đỉnh; có điều ngượng quá nên không tiện nói ra thôi.

Ở huyện thành Cô Tô, thường thì nam mười lăm tuổi đã dựng vợ, nữ mười bốn tuổi đã gả chồng. Trước lúc thành gia lập thất, người mẹ sẽ dạy cho chúng biết ít kiến thức về chuyện gối chăn. Nếu không phải vì gia nhập Dược Vương Bang, chỉ e qua một hai năm nữa thôi, lũ nhóc này đều sẽ kết hôn sinh con, rồi sống cuộc đời tầm thường như bao bách tính khác.

Lý dược sư nghiêm nét mặt, sắc diện đột nhiên sa sầm, bàn tay khô ráp vỗ xuống bàn đá một cái, lớn tiếng quở trách: “Cười cái gì! Hạ đan điền là cơ quan chứa khí, huyết, tinh. Trong quá trình tu luyện võ đạo, luyện hạ đan điền là đại sự hàng đầu, há có phải là trò đùa trẻ con?!

Hạ đan điền còn chưa luyện thành, tinh quan chưa được vững chắc, tuyệt đối không được gần nữ sắc. Hạ đan điền một khi đã vỡ, tinh huyết trào ra, khí huyết tất phải hao tổn, khí lực ắt nan sinh. Đến lúc đó, chỉ đành hao phí mười năm khổ luyện, cũng khó mà đạt đến cảnh giới tam lưu võ giả.

Đây cũng chính là bang quy giới luật đầu tiên mà vi sư muốn cho các ngươi biết. Nếu như phát hiện có ai đó trong bang còn chưa đạt đến cảnh giới tam lưu võ giả, mà tinh quan ở hạ đan điền lại rách vỡ, lập tức trục xuất khỏi Dược Vương Bang, vĩnh viễn không thâu nhận lại, không phân biệt nội môn hay ngoại môn đệ tử!”

Đám đệ tử trong viện bị Lý dược sư nghiêm khắc trách mắng một trận, đã sợ đến câm bặt như hến cả, không dám nhiều lời nữa.

Còn Trương Thiết Ngưu, bấy giờ mặt mũi nó đã xám xịt như đất, sợ đến nỗi khẽ run rẩy, đầu cúi gầm chẳng dám ngẩng lên, chỉ lo mình chọc giận Lý dược sư, sẽ bị ngài đem loại bỏ đầu tiên.

Mục quang nghiêm khắc của Lý dược sư quét một lượt qua đám thiếu niên. Những chỗ ánh mắt ấy quét qua, đều không một ai dám đón lấy.

Một lúc sau, Lý dược sư mới giảng giải tiếp về võ đạo:

“Hạ đan điền đã tu luyện đến chỗ vững chắc rồi, thì tiến nhập được cảnh giới tam lưu võ giả ngoại gia. Lúc này, nếu cứ miệt mài luyện hạ đan điền tiếp, có thể đạt đến cảnh giới nhị lưu hảo thủ ngoại gia. Tu luyện đến cảnh giới cao nhất của hạ đan điền thì trở thành nhất lưu cao thủ ngoại gia, thần lực thậm chí đã đạt đến chín trăm cân.

Nhưng Dược Vương Bang không khuyến khích các đệ tử cắm đầu vào luyện hạ đan điền. Nên biết rằng, một người nếu chỉ sở hữu thần lực, thì thần lực ấy dù mạnh đến đâu đi chăng nữa, rốt lại vẫn chỉ là hạng thất phu hữu dũng, thành tựu có hạn. Qua năm, sáu mươi tuổi rồi, già cả yếu sức, lực đạo sẽ suy yếu trầm trọng. Đến tám, chín mươi tuổi, cho dù từng là nhất lưu cao thủ ngoại gia, cũng sẽ sa xuống cảnh giới tam lưu võ giả.

Thế nên, sau khi luyện thành sơ bộ hạ đan điền, chúng ta có thể bắt đầu tu luyện trung đan điền.

Trung đan điền luyện khí!

Trung đan điền nằm ở phần bụng trên, tại vị trí huyệt Thiện Trung ngay giữa ngực, là nơi tàng khí. Luyện trung đan điền, lấy việc tu luyện chân khí làm chủ. Phải vận hành đại châu thiên(3), bồi dưỡng chân khí nội gia, độ khó lại càng cao, nhưng tác dụng thì cực kỳ lớn.

Một khi chân khí trong thể nội đã sinh, liền có thể nhanh chóng bước vào cảnh giới nhị lưu hảo thủ nội gia. Tu luyện trung đan điền đến lúc đại viên mãn, chân khí đạt đến chỗ thâm hậu, tắc tiến nhập nội gia nhất lưu cao thủ!

Nhất lưu cao thủ nội gia dù đến khi bảy mươi, tám mươi tuổi, chân khí vẫn sẽ mạnh mẽ như vậy, không suy yếu. Đây mới là con đường chân chính của một cao thủ! Cao thủ nội gia vì vậy mạnh hơn nhiều so với cao thủ ngoại gia.”

Lý dược sư nhấp lấy một ngụm trà. Hạ đan điền, trung đan điền đều đã giảng giải xong, ông không nói thêm gì về yếu lý của võ đạo nữa, chuẩn bị bắt đầu hướng dẫn cho chúng tân đệ tử phải tu luyện hạ đan điền như thế nào.

“Sư phụ, còn thượng đan điền thì sao?” Vương Phú Quý cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi.

“Phải ạ, người còn chưa nói đến thượng đan điền! Thượng đan điền có công dụng thế nào vậy?”

“Thượng đan điền luyện Thần, thế Thần ở đây chỉ cái gì ạ?”

Không chỉ có hai nội môn đệ tử, cả năm ngoại môn đệ tử bọn Tô Trần đều lộ vẻ hiếu kỳ, tới tấp hỏi.

“Thượng đan điền?”

Lý dược sư chợt nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu.

Cả cái Ngô quận mười ba huyện này có đến bao nhiêu đại bang phái giang hồ, số người có thể luyện thành trung đan điền, đạt đến cảnh giới nhất lưu, trở thành cao thủ thượng thừa, có được bao nhiêu?

Lại mấy ai dám đem việc tu luyện thượng đan điền ra đàm luận?!

Cũng chỉ có số trẻ nít vô tri, lờ mờ chẳng biết gì như đám thiếu niên trước mặt này, mới ngây ngô, hiếu kỳ đến thế.

Chờ đến lúc bọn chúng biết được tu luyện hạ đan điền khó đến đâu, tự chúng sẽ hiểu, trung đan điền đã là cực hạn trong cuộc đời chúng nó; sẽ tuyệt nhiên không còn tơ tưởng đến cái thượng đan điền hư vô phiêu diểu ấy nữa.

Thượng đan điền nằm ở cung Nê Hoàn trên đỉnh đầu, lấy luyện thần làm chủ, quả thực thần bí khó lường.

Nghe đâu, chỉ cần người luyện võ có thể nhân một ý niệm tiến nhập vào thượng đan điền của chính mình, ngay tức khắc đột phá được cảnh giới nhất lưu cao thủ, giẫm chân vào cảnh giới tông sư cao hơn. Bấy giờ có thể ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao vọng xuống cả giang hồ.

Trong phạm vi mười ba huyện Ngô quận, số cao thủ đạt đến cảnh giới tông sư chỉ đếm trên đầu ngón tay, ví như đệ nhất cao thủ Ngô quận, quán chủ Hàn Sơn Đạo Quán: Hàn Sơn Chân Nhân. Hay như Hàn Nha, môn chủ Thiên Ưng Môn, một trong ngũ đại bang phái trên giang hồ; Lý Sóc, bang chủ Mã Bang; Hàn Bình Sơn, môn chủ Thiết Kiếm Môn; Tôn Bạch Hồng, bang chủ Dược Vương Bang; Lưu Hồng, bang chủ Cự Kình Bang; cùng với vị giáo chủ thần bí của Bạch Liên Giáo, hiện đang ẩn tu nơi huyện Lâu, Mao Tử Nguyên. Vẻn vẹn chỉ có bảy, tám vị mà thôi.

Những tuyệt thế cao thủ có thể đạt đến cảnh giới tông sư, cơ duyên của họ, thiên phú, sự khổ tu của họ, không có cái nào chẳng trên vạn người. Kẻ thế tục có mong mỏi, cũng khó mà chạm đến ngưỡng ấy.

Lý Khôi đã khổ luyện hơn ba mươi năm ở Dược Vương Bang, thân là vị dược sư lão làng, mà hiện thời chỉ là nhất lưu cao thủ. Cảnh giới tông sư với ông mà nói, ngay cả rìa ngoài còn chưa chạm tới được, cho đến giờ vẫn chỉ có thể ngưỡng vọng mà thôi.

Cảnh giới tông sư vô thượng ấy, đã không phải là thứ phàm phu tục tử có thể vọng tưởng. Cả đời này của Lý dược sư, e cũng chẳng có cách gì chạm đến được.

Lý dược sư trong lòng nghe chán chường. Vẻ mặt nghiêm túc, ông lại lớn tiếng mắng đám trẻ: “Chớ có mơ tưởng viển vông! Chỉ hạ đan điền với trung đan điền thôi, đã ngốn hết của các ngươi mười, hai mươi năm tu luyện. Các ngươi hiện tại đều là tân đệ tử chưa nhập lưu, ngay cả hạ tam lưu võ giả còn chưa đạt tới, nói chi đến thượng đan điền! Đó là cảnh giới vô thượng, chỉ có đại tông sư mới dám luận bàn.”

“Dạ...” Đám thiếu niên nam nữ lại hứng thêm một đợt trách mắng của sư phụ, đều cúi đầu, không dám hỏi thêm.

Thế nhưng, bọn nó tuy chẳng hiểu thượng đan điền là cái chi, song những luận lý võ đạo liên quan đến hạ đan điền và trung đan điền cũng đã khiến chúng nghe đến mê mẩn, thư thái như vừa tỉnh lại từ trong cõi mộng.

Đây là lần đầu chúng được nghe những luận lý võ đạo rõ ràng đến thế.

Liên quan đến tam đại đan điền, có các cấp bậc tu luyện cao thâm theo trình tự là luyện huyết, luyện khí và luyện thần. Địa vị của người luyện võ trên giang hồ cao thấp ra sao, cũng là do sự lĩnh hội tam đại đan điền rõ ràng đến đâu mà phân thành.

Thì ra, người trong giang hồ phải thông qua tu luyện tam đại đan điền, mới có thể trở thành nhất lưu cao thủ.

Lũ nhóc hiểu đại khái được, nên làm thế nào mới có thể nâng cao tu vi võ đạo; đối với những thứ mới lạ như thế, đương nhiên bọn chúng lấy làm thích thú lắm.

Tô Trần như kẻ sắp chết đói vớ được miếng ăn ngon, bèn nghiền ngẫm thật kỹ những lý luận liên quan đến việc tu luyện tam đại đan điền, cố khắc ghi vào tâm những chỗ mấu chốt.

Hạ đan điền, luyện tinh huyết, có thể thành tam lưu võ giả. Cứ khổ luyện hạ đan điền, có thể trở thành cao thủ ngoại công ngạnh khí bậc thượng thừa.

Trung đan điền, luyện chân khí, chỉ cần luyện được một ít chân khí nội gia, là đã bước được vào cảnh giới nhị lưu. Một khi trung đan điền đạt đến chỗ viên mãn, tức đã thành nhất lưu cao thủ thiên về nội công.

Thượng đan điền lại cốt ở luyện thần. Tác dụng của thượng đan điền cũng thần bí nhất. Luyện thành thượng đan điền, có thể đạt đến cảnh giới vô thượng tông sư.

Nhưng thượng đan điền lấy luyện thần làm chủ. Mà Lý Khôi dược sư chẳng phải đại tông sư, cũng chưa nói được cách tu luyện cụ thể thế nào. Chỉ e, chính sư phụ cũng không nắm rõ...

-------------------------------

Chú thích của người dịch:

(1) “Dương danh lập vạn”: Thành ngữ, cũng viết “lập vạn dương danh”, xuất hiện trong tiểu thuyết đời nhà Thanh (Trung Quốc), về sau lưu hành rộng rãi trong giới tiểu thuyết võ hiệp tân thời. “Vạn” trong câu này vốn là số đếm, về sau trở thành tiếng lóng của giới võ hiệp, chỉ “danh hiệu”, “biệt hiệu”. “Dương danh lập vạn” ý nói thành danh, đứng trên vạn người (Nguồn tham khảo: baike.baidu.com)

(2) Một tấc cổ bằng khoảng 3.33 cm, khác với một tấc thường nghe ngày nay bằng 10cm (Nguồn tham khảo: zh.wikipedia.org)

(3) “Đại châu thiên”: thuật ngữ của Đạo Gia, dùng trong luyện khí công

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play