Sương khói thản nhiên lượn lờ ở bên môi hai người, Hạ Vân Phong cử động chân, chăn trượt xuống….
Tần Diễm nhìn y một lát rồi thay y kéo chăn lại, mà lúc này Hạ Vân Phong cũng đã buồn ngủ. Tần Diễm ngồi ở bên giường mệt mỏi rút mấy ngụm thuốc, sau đó dập tắt thuốc rồi đặt tẩu thuốc tinh mỹ ở trên tủ đầu giường. Hắn cau mày đứng dậy đi vào phòng tắm. Hắn rõ ràng vừa tắm xong nhưng vẫn cảm thấy rất nóng.
Đã thế nam nhân Hạ Vân Phong kia còn cọ vào hắn như vậy, thiếu chút nữa đem hắn cọ ra lửa.
Đêm nay Hạ Vân Phong ngủ đến thật thoải mái, lại an ổn. Ngày hôm sau lúc y rời giường Tần Diễm đã đi làm, đại luật sư bề bộn nhiều việc còn Hạ Vân Phong này cả ngày đều ở trong nhà dưỡng thần.
Bởi vì eo bị thương nên y ngồi ở ghế mát xa để mát xa eo.
Tối hôm qua Ngao Dương tới khuya mới trở về, sáng hôm nay Ngao Dương thức dậy rất trễ. Hạ Vân Phong bảo người làm pha sữa cho hắn uống. Ngao Dương mỗi buổi sáng đều muốn uống sữa, Hạ Vân Phong hỏi Ngao Dương tối hôm qua đi chơi có vui không?
Ngao Dương ngoan ngoãn gật đầu. Ngao Dương mặc áo ngủ hoạt hình, ôm một cái gối, tóc hơi rối ngồi ở bên cạnh Hạ Vân Phong, cô lỗ cô lỗ (tiếng uống nước) uống sữa.
Hắn hơi híp đôi mắt nhập nhèm ngủ mơ, ngẳng đầu nhìn chằm chằm bộ phim mà Hạ Xa đóng trên ti vi. Phim này là Hạ Xa bảo người ta đưa tới cho Hạ Vân Phong, là phim mới của Hạ Xa.
Hạ Vân Phong không có việc gì làm sẽ mở ra xem, y tựa vào ghế mát xa, động tác thong thả nhấm nháp trà sáng.
Ngao Dương uống xong sữa thì nhỏ giọng nói: “Ba, đây là phim Hạ Xa đóng……” Hắn nhìn về phía Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong lười biếng giương mắt, không chút hoang mang nhìn lại hắn.
“Ân, ngươi thích phim nàng đóng ta mở lên cho ngươi xem.” Hạ Vân Phong buông chén trà trong tay xuống, lấy khăn tay thay Ngao Dương xoa xoa khóe miệng.
Vốn Ngao Dương đang chuyên tâm xem ti vi lại cảm giác được động tác của Hạ Vân Phong, hắn hơi hơi sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ba hảo hảo……” (= Ba thật tốt, ta để nguyên thấy cute hơn)
Y nhìn Ngao Dương trong chốc lát, liền nhắc đến nữ nhân Lạc Thanh Nghiên của cục chính trị tối hôm qua. Y lười giọng hỏi Ngao Dương: “Tối hôm qua vị Lạc tiểu thư kia hình như rất ngươi, nàng có sự hậu thuẫn rất lớn.”
Ngao Dương mặt đỏ rồi.
Cúi đầu, không nói lời nào.
Hạ Vân Phong nghĩ hắn ngượng ngùng, vươn tay chậm rãi sờ sờ lưng hắn, an ủi vuốt ve, thấp giọng hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy Lạc tiểu thư tốt hay là Hạ Xa tốt?”
Hạ Vân Phong đang thay Ngao Dương đánh giá nữ nhân. Con y vĩ đại như vậy đương nhiên phải tìm một người có thể xứng đôi, cho dù là chơi bời thì cũng phải chơi hàng thượng đẳng, Hạ Vân Phong miễn cưỡng châm thuốc.
Đáy mắt Hạ Vân Phong hàm chứa cười, y vươn tay nhẹ nhàng xoa sườn mặt anh tuấn của Ngao Dương. Đầu Ngao Dương cứ như vậy tựa vào ngực y, tóc đen hỗn độn hờ khép hai tròng mắt Ngao Dương, làm cho y thấy không rõ lắm vẻ mặt lúc này của hắn (những lúc này mọi người phải cảnh giác a =..=).
Bên môi Ngao Dương thở ra hơi thở nóng rực, chậm rãi phun ở ngực Hạ Vân Phong……
Làm ươn ướt điểm mẫn cảm trước ngực Hạ Vân Phong……
Hạ Vân Phong tựa vào ghế mát xa, ghế mát xa phát ra tiếng động rất nhỏ. Thân thể Hạ Vân Phong nhẹ nhàng chuyển động, môi Ngao Dương liền đụng tới địa phương mẫn cảm trước ngực y……
“Tối hôm qua Hình Liệt đưa ngươi trở về khi nào? Hắn có nói với ngươi cái gì hay không?” Hạ Vân Phong nằm trên ghế mát xa, tùy ý Ngao Dương tựa vào ngực y, y nhắm nhẹ hai mắt nghỉ ngơi.
Ngao Dương cúi đầu, ngón này đùa ngón kia nhỏ giọng nói: “Hắn nói, lần sau mang ta đi bả cái bô ().” Hắn càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì sắc mặt Hạ Vân Phong ngày càng khó coi……
Mí mắt Hạ Vân Phong nhảy một chút: “Hắn còn nói gì nữa?“
“Hắn nói, hắn thường xuyên đối với ngươi như vậy.” Ngao Dương có chút do dự và lung túng dựng lên ngón giữa thon dài. Nhìn thấy Hạ Vân Phong rút một ngụm thuốc, ngón tay hắn chậm rãi chạm lên áo ngủ Hạ Vân Phong, khẩn trương nắm áo ngủ Hạ Vân Phong, có chút sợ hãi nhìn về phía Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong sắc mặt khó coi.
Đều là bởi vì Hình Liệt này thật lưu manh……
—
Hình Liệt đứa nhỏ này quả là không được dạy dỗ tốt……
(): là như thế lầy: –凸
(): đi cua gái, thời cổ có cách gọi nữ nhân là ‘dạ hồ’, đến thời Lý Hổ (ông nội Lý Thế Dân) triều Đường, vì sợ phạm húy nên đổi gọi ‘mã tử’, ý tứ là, nữ nhân là “cái bô” của nam nhân, đê tiện cực kỳ. Ngày nay tại Đài Loan cũng xưng nữ nhân là ‘mã tử’ (cái bô) chính là gọi thay cho ‘dạ hồ’ (cũng bô luôn đó).
Cái bô là cái gì? Chính là dụng cụ dùng để đựng nước tiểu nói nữ nhân là “cái bô” của nam nhân không khác nói nữ nhân chính là công cụ phát tiết, là dơ bẩn, khó coi, vũ nhục người.
Tóm lại nó nguyên ý là bồn cầu, cái bô, nghĩa rộng nghĩa là muốn tiểu liền tiểu, nghĩ không cần liền không cần…