Hoằng Dạ lẳng lặng nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hiểu rõ chậm rãi gật đầu:“Rất có bản lĩnh.” Y thản nhiên nói một câu, con ngươi lười biếng nhìn Hoằng Dạ vài lần.

Toà cao ốc chọc trời này rất cao, trên thành ngoài của thang máy có thể ngắm cảnh đêm thoả thích.

Đinh –

Một tiếng vang nhỏ, thang máy đột nhiên ngưng hoạt động, cảnh đêm toàn thành phố cũng dập tắt một nửa trong nháy mắt, không ngờ vào lúc này lại bị cúp điện, bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng rơi, đêm nay mưa gió hỗn độn.

Tuy bị nhốt nhưng Hạ Vân Phong cũng không sốt ruột, Hoằng Dạ cũng rất bình tĩnh nhìn nhìn tình huống bên ngoài. “Có thể là mô-tơ điện bị sét đánh hỏng rồi.” Hoằng Dạ bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, phát hiện không tín hiệu,“Hiện tại chỉ có thể đợi.” Hắn dựa vào tay vịn thang máy, cất điện thoại di động vào trong túi.

Một đạo tia chớp hiện lên mãnh liệt, đưa đường nét gương mặt hoàn mỹ của hắn hiện ra vô cùng tinh tế, Hạ Vân Phong đứng một cách nặng nề, miễn cưỡng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, y cảm nhận được những xúc cảm toát ra từ người Hoằng Dạ rất giống với một người.

Không phải diện mạo, mà là loại xúc cảm của tuổi trẻ đầy sức sống, thời điểm Hạ Vân Phong còn trẻ cũng như vậy, gần như không ai dám ở trước mặt Hạ Vân Phong thẳng thắn như vậy, Hạ Vân Phong quả thật đánh giá cao phẩm vị của Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ ăn mặc hết sức đơn giản nhưng lại rất hợp thời trang, Hạ Vân Phong cũng không ngại cùng hắn nói chuyện phiếm, hai người liền tán gẫu đôi câu trong chốc lát, nhưng một giờ qua đi bên ngoài vẫn sấm vang chớp dội, thang máy lại chẳng có chút động tĩnh nào. “Đêm nay có khả năng chúng ta sẽ phải ngủ lại nơi này, ngươi không ngại cùng ta ngủ lại một nơi như thế này chứ?” Hoằng Dạ nhìn ngắm đô thị phồn hoa bên kia thành thủy tinh đang được mưa to gột rửa, hắn mở ra di động, dùng thứ ánh sáng yếu ớt chiếu sáng buồng thang máy kín mít.

Hắn chiếu vào mặt Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hơi khẽ nhíu mày, bởi vì mắt Hạ Vân Phong bị ánh sáng kia biến thành có chút mụ mị, y chậm rãi diễn đạt:“Ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại đến tìm ngươi không?” Hoằng Dạ không trả lời vấn đề của Hạ Vân Phong, y lười biếng nhìn thoáng qua bên ngoài, y cũng biết nhất thời chẳng thể ra ngoài được.

Hoằng Dạ rất thông minh, hắn gật gật đầu, tựa lên tay vịn, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Vân Phong:“Ngươi tìm ta, khẳng định là vì chuyện của Ngao Dương, ta nói đúng rồi chứ.”

“Ừm.”

“Lần trước ta dẫn hắn tham dự tiệc khánh công của Hạ Xa, hắn rất được hoan nghênh, hắn và những thiên kim tiểu thư nổi tiếng cùng thiếu gia có tiền nọ đều trò chuyện rất hợp nhau, tính tạo hình của hắn rất mạnh, tùy tiện đổi kiểu tạo hình như thế nào đều rất anh tuấn.” Hoằng Dạ sửa sang áo lại một chút, hắn hướng về phía Hạ Vân Phong cười cười, hắn cười rộ lên nhập dục xuân phong. (ừm, đại loại là tắm rữa vào ngày xuân có lẽ là nói nụ cười của HD rất ấm áp)

Lời nói của Hoằng Dạ và Ngao Dương không giống nhau.

Hạ Vân Phong lười biếng cụp mắt, chậm rãi nói:“Hắn còn nhỏ, còn non.” Y nói xong, nhìn Hoằng Dạ liếc mắt một cái, y đang thử Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ rất thông minh, rất nhanh hắn đã hiểu ý Hạ Vân Phong, hắn trấn định nhìn Hạ Vân Phong:“Ta đích thật từng nói như vậy với hắn, nhưng không có ý chê bai.”

“Ngao Dương mất hứng.”

“Thật có lỗi, nếu hắn mất hứng, ta cũng không có biện pháp, ngươi có thể đổi ta.” Hoằng Dạ vô cùng thẳng thắn, hắn không tin một thiết kế sư hạng nhất, sống ở Bắc khu không được, sẽ không có nơi để đi, ở quốc tế hắn cũng rất nổi danh, nếu trong nước thất bại, hắn có thể ra nước ngoài, cho nên hắn không sợ thế lực của Hạ Vân Phong lắm.

Nhưng hắn đối Hạ Vân Phong vẫn là rất lễ phép.

“Hoằng Dạ, ngươi cảm thấy ngươi một chút vấn đề cũng không có? Ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, nhờ ngươi chăm sóc Ngao Dương cho thật tốt, vậy mà ngươi lại làm cho hắn mất hứng.” Đáy mắt Hạ Vân Phong có một chút tức giận, giọng nói của y thản nhiên, không chút hoang mang.

Hoằng Dạ nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, Hoằng Dạ tựa hồ thỏa hiệp:“Ta đích thật đã thu rất nhiều tiền của ngươi, lần này coi như ta sơ sót, về sau ta sẽ không ở trước mặt hắn nói mấy câu linh tinh như hắn còn nhỏ, còn non, như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?”

Hạ Vân Phong vừa lòng gật đầu, cảm thấy tay Hoằng Dạ này vẫn rất hiểu chuyện, chỉ điểm một chút liền thông, y cũng thấy được năng lực cùng sự ưu tú của Hoằng Dạ, y không có ý nghĩ không cần Hoằng Dạ.

“Ngươi cần ta đi nói lời xin lỗi với Ngao Dương không?” Hoằng Dạ đứng trong bóng đêm, thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, tiếng nói của hắn lại có vẻ rất nhẹ, rất bình tĩnh, rất dễ nghe.

“Chuyện này thì không cần.”

Hạ Vân Phong không phải là người nhỏ mọn như vậy, y chỉ là nhắc nhở Hoằng Dạ một chút mà thôi.

Bất quá Hoằng Dạ rất thông minh, Hạ Vân Phong rất vừa lòng, hai tiếng đồng hồ sau, hai người hàn huyên tán gẫu về mấy thứ đồ cổ và trang phục cổ điển, Hoằng Dạ ngỏ ý hôm nào rảnh rỗi có thể thay Hạ Vân Phong chuẩn bị làm tạo hình, Hạ Vân Phong không đồng ý, cũng không phản đối.

Loảng xoảng lang –

Một tiếng nổ, thang máy lắc lư kịch liệt vài cái, Hạ Vân Phong bị Hoằng Dạ dồn đến một góc của thang máy, thang máy chậm rãi chuyển động đi xuống, hình như là dây cáp giản lỏng ra……

Điện thoại di động rơi xuống đất, ánh sáng tắt ngấm.

Trong bóng đêm.

Hạ Vân Phong cảm giác được Hoằng Dạ đang đè nặng đầu, dồn y vào một góc an toàn trong thang máy, hơi thở kia rất gần rất gần, một đạo điện khẩn hiện lên giữa bầu trời đêm, Hạ Vân Phong trông thấy Hoằng Dạ đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play