Hoằng Dạ không cầm điều khiển từ xa chỉnh điều hòa.

Hạ Vân Phong vẫn cảm thấy nóng.

Hoằng Dạ tựa hồ cũng đã nhận ra, hắn vươn tay cầm một viên đá: “Hé miệng.” Hắn bảo Hạ Vân Phong há miệng ra…

Hạ Vân Phong nhìn viên đá trong tay Hoằng Dạ, chậm rãi mở môi.

Rất mát. Đầu lưỡi hơi lạnh.

Vì Hoằng Dạ đem viên đá kia để vào trong miệng Hạ Vân Phong, đầu ngón tay của hắn lướt qua môi Hạ Vân Phong, cảm giác được môi Hạ Vân Phong rất nóng, hơi thở cũng nóng rực.

Trong miệng Hạ Vân Phong ngậm viên đá, an tĩnh nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ.

Ánh mắt Hoằng Dạ cũng theo môi y… Chậm rãi đi xuống…

Ngực Hạ Vân Phong toát ra mồ hôi, áo dính vào trên người, mơ hồ có thể thấy địa phương màu phấn nhạt rất nhỏ trước ngực y nổi lên…

Theo khuôn ngực chậm rãi phập phồng của y, ánh mắt Hoằng Dạ dời xuống bụng y.

Hạ Vân Phong áo ngủ cổ chữ V tản ra, kéo dài tới bụng Hạ Vân Phong…

Miệng y phun ra khói thuốc chậm rãi nhợt nhạt tan rã.

Miệng y ngậm viên đá ở trong sương khói tràn ngập chậm rãi hòa tan, ánh mắt y thủy chung đều dừng lại ở trên người Hoằng Dạ, y cảm thấy Hoằng Dạ so với trên ti vi còn đẹp hơn nhiều.

Hoằng Dạ đang nhìn y.

Thấy cổ họng Hạ Vân Phong nhẹ nhàng lên xuống, nuốt viên nước đá hòa tan kia, ánh sáng trong hai mắt Hoằng Dạ cũng trở nên thâm thúy khó lường. (=..= nổi máu lang sói rồi)

Hạ Vân Phong vẫn cảm thấy nóng.

Hoằng Dạ cũng cảm giác được bụng Hạ Vân Phong rất nóng.

Thế là.

Hoằng Dạ cầm viên đá nhỏ trơn nhẫn, dán lên trên cổ Hạ Vân Phong: “Như vậy còn nóng hay không?” viên đá theo cổ Hạ Vân Phong, từ từ đi xuống.

Hạ Vân Phong thủy chung đều nhìn Hoằng Dạ.

Hoằng Dạ cầm viên đá theo cổ Hạ Vân Phong trượt xuống cánh tay, sau đó chậm rãi lướt qua cổ tay, mỗi một chỗ đều tỏa ra mát mẻ khiến cho Hạ Vân Phong thoải mái muốn rên rỉ…

Thẳng đến khi…

Viên đá trong tay Hoằng Dạ trượt tới ngón tay của Hạ Vân Phong, ngón tay Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật giật, bụng y rất nhỏ buộc chặt, vì ngón tay của y rất mẫn cảm…

Cảm giác ngứa ngáy nhột nhột khiến cho Hạ Vân Phong nhợt nhạt hút không khí…

Hoằng Dạ rất trấn định nhìn Hạ Vân Phong, hắn lại cầm thêm một viên đá khác, hai tay phân biệt cầm hai viên đá hạ nhiệt cho da Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng không nhúc nhích.

Nhìn Hoằng Dạ…

Thẳng đến khi

Hoằng Dạ đem hai viên đá dừng lại ở trước ngực y, dán ở địa phương đang nóng lên của y, thong thả vân vê, thẳng đến khi hai viên đá đều chậm rãi hòa tan, tới tới lui lui nhiều lần.

Y phục Hạ Vân Phong đều bị nước đá tan ra làm ướt.

“Ngươi đừng đè nặng ta, ta thở không nổi.” Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ xê ra, thắt lưng Hoằng Dạ đang đè nặng bụng y, khiến y có chút thở không nổi, hơn nữa rất nóng.

Hoằng Dạ ngồi thẳng dậy, nhìn Hạ Vân Phong: “Như vậy có được không?” Hắn lại cầm một viên đá nhét vào trong miệng Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong gật đầu, hắn mới hài lòng nở nụ cười.

Hạ Vân Phong cũng dịch thân.

Y hút thuốc.

Ngậm đá. (vừa hút vừa ngậm đá? =..=)

An tĩnh nhìn Hoằng Dạ.

Nhìn mỗi một động tác của Hoằng Dạ.

Hạ Vân Phong kéo tay Hoằng Dạ, khiến cho tay Hoằng Dạ đặt ở trên đùi mình, vì chân y cũng rất nóng, ngón tay Hoằng Dạ bị viên đá khiến cho lành lạnh, nhẹ nhàng mà mân mê chân Hạ Vân Phong.

Hoằng Dạ giúp y xoa một hồi, làn da trước đó bị viên đá lướt qua của Hạ Vân Phong so với lúc nãy càng thêm nóng bỏng, y bảo Hoằng Dạ lại thay y hạ nhiệt một chút, cảm giác kia không dễ chịu lắm.

Tay Hoằng Dạ chôn vào trong áo Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong đang cười.

Y không ngại bị Hoằng Dạ thấy mình như vậy.

Vì hình dạng gì của y cũng bị Hoằng Dạ xem qua, y kéo tay Hoằng Dạ qua đặt ở bên môi, cứ như đang hôn ngón tay hơi lạnh của Hoằng Dạ vậy, nhẹ nhàng đụng một cái…

Tỏ vẻ yêu thương Hoằng Dạ…

Theo Hạ Vân Phong, tay của Hoằng Dạ rất đẹp lại thon dài.

Đôi bàn tay thiên phú.

Y cảm thấy Hoằng Dạ rất hiểu chuyện.

Rất có khả năng.

Chuyện gì cũng không cần y quan tâm, hơn nữa Hoằng Dạ còn rất hiếu thuận.

Chuyện gì cũng đều vì y mà suy nghĩ.

Còn thường thường tự tay làm quần áo cho y.

Có phần tâm này cũng rất tốt.

Sự quan tâm của Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong cũng không phải không có cảm giác, ngược lại y cũng rất yêu thương Hoằng Dạ, lo lắng Hoằng Dạ thức đêm hại thân lại hao tổn tinh thần.

Hạ Vân Phong động môi: “Ở trù phòng có nấu canh bổ, uống có lợi cho thân thể của ngươi.” Khóe miệng tràn ra sương khói nhàn nhạt, lượn lờ bên môi y…

“Tự ta đi qua lấy uống?” Hoằng Dạ không xác định hỏi lại Hạ Vân Phong.

Ý tứ của hắn là…

Hạ Vân Phong đi qua múc…

Hay là tự hắn đi qua bưng ra.

Thuốc bổ nhất định là muốn cùng Hạ Vân Phong uống…

“Ta rất nóng.” Hạ Vân Phong chỉ nhúc nhích thôi cũng thấy nóng, cho nên muốn y đi tới phòng bếp, đó là không có khả năng.

“Ta đây đi lấy.” Hoằng Dạ hiểu ý Hạ Vân Phong, hắn không để cho Hạ Vân Phong đi, mà là tự tới phòng bếp, đem thuốc bổ ướp lạnh bưng ra.

Một hũ gốm sứ tinh mỹ bày ở trên bàn trà.

Hoằng Dạ múc ra chén sứ.

Hạ Vân Phong rất chậm điều chỉnh tư thế một chút, y dựa vào ghế sa lon, trên lưng chêm cái đệm, trong tay y vẫn như trước đỡ cái tẩu chỉ là tạm thời không hút…

Tàn thuốc nhè nhẹ tràn ra, tựu như ánh mắt y, thủy chung đều mang một chút ủ rũ.

Nhàn nhạt.

Chậm rãi.

Lười biếng mà mê người…

Hoằng Dạ bưng bát, bản thân uống trước vài hớp, cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm, vào miệng liền tan, mềm mà lạnh lẽo sảng khoái.

Hoằng Dạ đem cái thìa đưa tới bên mép Hạ Vân Phong…

Hạ Vân Phong phối hợp mở miệng ăn.

Sau đó.

Y tiếp nhận cái thìa trong tay Hoằng Dạ, múc một muỗng đưa đến bên môi Hoằng Dạ…

“Ngươi cũng uống đi.” Hạ Vân Phong chủ động đút Hoằng Dạ uống thuốc bổ, y cảm thấy để cho Hoằng Dạ uống, so với y hữu dụng hơn, “Ngươi nếu mệt chết, ta sẽ đau lòng.” Y nói cực kỳ thong thả, giọng nói trầm thấp mà bao hàm từ tính…

Nhi tử chính là bảo bối của y…

Hạ Vân Phong đời này yêu nhất là nhi tử…

Tự nhiên cũng sẽ quan tâm gấp bội.

Hạ Vân Phong nói rất chậm rất chậm.

Thế nhưng.

Lời nói ra lại dị thường rõ ràng…

Hoằng Dạ húp muỗng Hạ Vân Phong đút tới, rất nhanh đã uống xong thuốc bổ mà Hạ Vân Phong chuẩn bị cho hắn, sau khi Hoằng Dạ uống xong, Hạ Vân Phong còn thay hắn lau miệng.

“Mùi vị có được hay không?”

“Rất cao cấp.” Hoằng Dạ biết Hạ Vân Phong đút hắn uống, là sâm nhung tay gấu thượng đẳng, vô cùng bổ dưỡng, “Mùi vị cũng ngon.” Hắn biết không phải là Hạ Vân Phong làm.

Hạ Vân Phong từ trong mắt Hoằng Dạ thấy cái gì đó, y bổ sung nói cho Hoằng Dạ: “Là ta canh lửa nấu.” Hắn ở nhà không có việc gì, thích hầm thuốc bổ cho nhi tử. (sao Dạ ca lại nói ko phải thúc làm nhở? >’’<) Ăn nhiều vô ích. Bồi bổ thêm chút mới tốt. Hoằng Dạ uống một chén sau thì không ăn nữa, bởi vì... mấy thứ này ăn nhiều sẽ chảy máu mũi. (=..= ăn nhiều nóng hộc máu) "Tay gấu ở đâu ra?" Hoằng Dạ biết chắc không phải Hạ Vân Phong mua, mấy loại này ở thành phố rất ít có, hơn nữa Hạ Vân Phong tựa hồ cũng sẽ không cố ý tìm mua. Hạ Vân Phong lười biếng trả lời Hoằng Dạ: "Ngao Dương từ biên cảnh cầm về." Nói là cho y bồi bổ thân thể. Còn rất tươi. (gặp hội Peta là chết >’’<) Vì Ngao Dương nói: “Ăn nhiều một chút, sẽ không dễ bị bệnh trĩ. (=..=)” Hạ Vân Phong lúc đó tức giận đến thiếu chút nữa tát Ngao Dương bạt tai, bất quá Ngao Dương lại nói cho y biết: “Hơn nữa rất tốt, cam đoan ngươi ăn xong, một đêm theo ta làm mười lần cũng không có vấn đề gì. (=..=)” Hạ Vân Phong còn nhớ rõ lúc Ngao Dương nói với y lời này, hai tay còn đang vân vê sờ soạng thân thể y, còn một bộ gấp gáp háo sắc. Bổ thì bổ. Không cần phải nói rõ ràng như thế. Hoằng Dạ để chén xuống. Hoằng Dạ cũng lấy khăn tay qua thay Hạ Vân Phong lau miệng, vì vừa rồi Hạ Vân Phong lau miệng cho Hoằng Dạ, mà bản thân y lại quên lau cho mình nên Hoằng Dạ liền thay y làm việc này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play