Tần Diễm hôn được rồi, sờ được rồi, ôm được rồi mới dán ở bên tai Hạ Vân Phong, thấp giọng khích lệ Hạ Vân Phong: “Mùi vị càng ngày càng ngon.” Hắn vẫn ôm Hạ Vân Phong, thế nhưng thủy chung đều nghiêng đầu nhìn Hạ Vân Phong.

“Mùi gì?” Hạ Vân Phong hỏi lại Tần Diễm.

“Còn có thể có mùi gì, là mùi yêu.” Tần Diễm ôm y đi về phía trước, tỏ vẻ có thể đi về. Cũng sắp tới giờ ngủ rồi, y mặc cho Tần Diễm ôm y như thế trở về biệt thự.

Mùi yêu…

Yêu… Trong lòng Hạ Vân Phong luôn nhẩm lại lời Tần Diễm nói.

Lúc hai người trở về, phòng khách trong nhà không ai, trên bàn để bình rượu đã uống hết và thức ăn khuya đã dùng xong, điều hòa trong nhà mở rất mạnh, so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều.

Tối hôm đó Hạ Vân Phong bị Tần Diễm trực tiếp ôm trở về phòng, chẳng qua là quay về phòng của Tần Diễm.

Trong khoảng thời gian này Tần Diễm đang bù lại cơ hội lãng phí trước đó. Nhưng gần đây, Hạ Vân Phong bề bộn nhiều việc, luôn luôn bận rộn giữa các nhi tử, dù sao mỗi nhi tử đều cần y “Chiếu cố”, y chắc chắn sẽ không đối xử bất công với bất luận người nào, vì Hoằng Dạ là đại ca, cho nên mỗi lần Hạ Vân Phong đều hỏi Hoằng Dạ muốn cái gì.

Hoằng Dạ cũng hiểu chuyện tỏ ý hắn cái gì cũng không thiếu.

Bất quá.

Hạ Vân Phong biết gần đây Hoằng Dạ đều ngủ rất trễ, vì đèn phòng Hoằng Dạ đến nửa đêm vẫn còn sáng, hơn nữa Hạ Vân Phong cũng nghe Hạ Đông nói…

“Đại ca gần đây đang bận rộn chuẩn bị buổi ra mắt show thời trang Xuân Hạ cho tuần lễ thời trang New york.” Khi Hạ Đông thay Hạ Vân Phong tắm, một bên chà chân cho Hạ Vân Phong, một bên hôn Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong cũng không cự tuyệt.

An tĩnh hưởng thụ…

Bất quá.

Hình Liệt nói cho Hạ Vân Phong chuyện khác: “Đại ca hình như là đang làm thiết kế cho bạn gái cũ của hắn.” Hắn vừa nói xong, liền đem bàn tay luồn vào trong áo ngủ Hạ Vân Phong…

Hơn nữa trong viện lại không có những người khác, Hình Liệt muốn làm gì với y cũng được…

Thế nhưng.

Không quá hai ngày khi Tần Diễm đang bồi Hạ Vân Phong xem tin tức, một bên ôm hông Hạ Vân Phong, một bên vuốt bụng Hạ Vân Phong: “Đại ca hình như nhận một buổi ra mắt thương hiệu thời trang quốc tế, bạn gái cũ của hắn là người mẫu chính của buổi trình diễn này.” ( Beta: ba thằng ba thông tin khác nhau, nó dễ troll thúc quá =.,=)

Hạ Vân Phong không trả lời, y đại thể đã biết được tại sao Hoằng Dạ lại bận như thế, y chỉ là nhìn Tần Diễm, thấy Tần Diễm lấy tay cởi vạt áo y ra, y cũng không ngăn cản…

Hoằng Dạ…

Bạn gái cũ…

Buổi biểu diễn lớn…

Hai ngày này trong đầu Hạ Vân Phong đều quanh quẩn nghĩ tới việc này.

Y đã lưu ý Hoằng Dạ mấy ngày nay.

Chừng mấy buổi tối nay trong phòng Hoằng Dạ cũng không tắt đèn.

Tựa hồ bận rộn ngay cả thời gian ngủ cũng không có.

Hạ Vân Phong nhìn thoáng qua chén đũa trên bàn…

Chỗ của Hoằng Dạ trống không.

Ngày hôm nay ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Xem ra hoạt động lần này làm rất gấp.

Lúc ăn cơm.

Ngao Dương nói với Hạ Vân Phong…

“Bạn gái đại ca rất gợi cảm, là người mẫu nội y hàng đầu quốc tế, mặc y phục đại ca thiết kế vào, nhất định…” Ngao Dương thong thả quan sát Hạ Vân Phong một phen rồi mới mang theo cỗ oán khí, thình lình nói một câu: “Nhất định mặc so với ngươi càng thêm hợp, cũng càng dễ nhìn.”

Hạ Vân Phong dừng lại động tác trên tay.

Đôi môi y mấp máy, chậm rãi nhai đồ ăn.

Y bình tĩnh nhìn chăm chú vào Ngao Dương, qua một lát mới dời đường nhìn đi, miễn cưỡng hỏi Ngao Dương: “Đêm nay ngươi có muốn hay không?” Y không nhìn Ngao Dương, ánh mắt rơi vào nơi khác, thế nhưng y cũng đang hỏi Ngao Dương.

Đêm nay chỉ có hai người bọn họ ở nhà ăn.

Ngao Dương trở về rất sớm, vì hôm nay đến phiên y cùng Ngao Dương.

“Muốn, sao lại không muốn.” Ngao Dương trả lời trực tiếp lại sảng khoái, vốn giờ đến phiên hắn, hắn tự nhiên sẽ không khách khí.

Hạ Vân Phong gật đầu.

Y ăn rất chậm, không chút hoang mang hỏi Ngao Dương: “Vậy tới phòng ngươi, hay là tới phòng ta?” Y không cảm giác ngại ngùng, này rất bình thường…

Ngao Dương không trả lời.

Hạ Vân Phong không nghe thấy Ngao Dương trả lời.

Y giương mắt nhìn về phía Ngao Dương, lại thấy biểu tình trên mặt, không giống như là đang tự hỏi, cũng không giống như trả lời…

Khiến y đoán không ra…

Vào lúc ban đêm.

Ngao Dương ở lại qua đêm trong phòng Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong bảo vú em chiếu cố cục cưng thật tốt, thế y mới có thể chuyên tâm cùng Ngao Dương, y nói qua sẽ đối tốt với Ngao Dương, thì nhất định sẽ không bất công.

Cho nên.

Toàn bộ buổi tối Hạ Vân Phong đều bồi Ngao Dương.

Oán khí của Ngao Dương cũng từ từ tiêu tán.

Hắn đặt ở trên lưng Hạ Vân Phong, nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong đang hút thuốc lá: “Ngươi ở đây đang nghĩ cái gì?” cằm hắn tựa ở trên vai Hạ Vân Phong…

Hạ Vân Phong chậm rãi quay qua, nhẹ nhàng nhìn Ngao Dương vài cái: “Lần này từ biên cảnh trở về, chuyện Bắc đường bên kia, có xử lý tốt hay không?”

Y hỏi…

Ngao Dương nhíu mày một cái: “Xử lý tốt.”

“Mất hứng ta hỏi ngươi tình hình ở Bắc đường có đúng không? Nếu như ngươi quản lý tốt, ta dĩ nhiên sẽ không hỏi, nhưng nếu ngươi quản lý không được khá, cũng sẽ có người nói với ta ngươi không tốt ở đâu.” Hạ Vân Phong bảo Ngao Dương đừng quá than phiền, làm việc phải làm cho tốt, quản lý Bắc đường cũng không phải trò đùa.

Đồng thời một mình Hoằng Dạ cũng không giúp được.

Y biết Ngao Dương rất có năng lực, dù sao Ngao Dương ở biên cảnh lập nghiệp, có nhiều thủ đoạn để ứng phó.

Y chỉ bảo Ngao Dương đừng chỉ lo biên cảnh bên kia thôi.

Cũng phải giúp y xem chừng Bắc đường.

Hơn nữa.

Gần đây Hoằng Dạ bận như thế…

Miệng Hạ Vân Phong phun ra khói thổi vào môi Ngao Dương, Ngao Dương mở mắt ra theo dõi y: “Mới đây giúp ngươi làm một vụ buôn bán lớn, ngươi muốn báo đáp ta như thế nào?”

Ngao Dương ngồi dậy, vừa nói…

Một bên rút chăn đơn đang khoác bên hông Hạ Vân Phong ra…

Thấy Hạ Vân Phong không có bất kỳ động tác ngăn cản nào, hắn lấy tay kéo chân Hạ Vân Phong ra, cúi đầu nhìn một cái địa phương bị hắn yêu qua trước đó của Hạ Vân Phong…

Có chút hồng hồng…

Thần tình Hạ Vân Phong có chút lười nhác: “Tùy tiện thế nào đều được.” Miệng y nhẹ nhàng phun ra tiếng trả lời miễn cưỡng, những lời này nói lên quyền lợi vô thượng của hắn.

Tùy tiện thế nào đều được.

Một chân Hạ Vân Phong uốn cong đạp ở trên giường, một chân lười biếng khoác lên vai Ngao Dương, y mềm nhũn không có khí lực nhìn Ngao Dương…

Tùy tiện…

Ngao Dương nên nhìn đều đã nhìn, nên làm cũng đã làm…

Thế nhưng.

Cái dạng này của Hạ Vân Phong gợi lên hứng thú nồng đậm ở hắn…

Thẳng đến sau nửa đêm.

Ngao Dương mới dừng lại, ôm Hạ Vân Phong ngủ.

Rất nóng.

Thế nhưng Ngao Dương còn ôm y.

Hạ Vân Phong ngủ thẳng đến tối hôm sau mới tỉnh, cũng không biết mình nằm mơ, hay là thật sự phát sinh qua, sáng sớm hôm nay lúc y nửa mê nửa tỉnh thì cảm giác Ngao Dương lại bế y một lần nữa…

Hơn nữa…

Còn khiến y rất thoải mái.

Thoải mái chỉ còn lại có rên rỉ, thoải mái đến nỗi ngay cả ngón tay cũng lười động…

Cái loại cảm giác này…

Rất mãnh liệt…

Va chạm liên tục, sâu cạn mãnh liệt đan xen nhau đánh vào chỗ sâu bên trong, quả thực thoải mái đến nỗi khiến da đầu Hạ Vân Phong đều tê dại…

Y hầu như yếu đuối ở dưới thân Ngao Dương, lười biếng nghênh đón tiết tấu của Ngao Dương, Hạ Vân Phong nhìn thoáng qua Ngao Dương còn đang ngủ bên cạnh…

Y vừa khẽ động đã biết sáng sớm hôm nay đó không phải là mộng…

Vì trong thân thể hắn chứa đầy chứng cứ mà Ngao Dương lưu lại, một chân y vượt qua hông Ngao Dương, một chân khác còn chưa kịp qua thì Ngao Dương đã tỉnh…

Ngao Dương vừa mở mắt liền thấy Hạ Vân Phong mở hai chân ra, có chút mệt mỏi băng qua quỳ gối bên hông của hắn…

Hơn nữa –

Chứng cớ phạm tội mà hắn lưu lại sáng sớm hôm nay, cũng theo chân Hạ Vân Phong, chậm rãi trượt xuống, nhỏ xuống nệm giường sạch sẽ…

Hạ Vân Phong vừa định xuống giường, đã bị Ngao Dương ngủ mơ mắt nhập nhèm kéo đi một cái. Hông y hơi nhũn ra, hai chân mềm nhũn, cả người đều thuận thế ngồi ở trên hông Ngao Dương…

Ngao Dương đã ngồi dậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play