Hạ Đông trực tiếp đứng dậy, không có trả lời.

Hạ Đông chỉ im lặng nhìn Hạ Vân Phong, hắn nâng cằm Hạ Vân Phong lên, nhìn nhìn môi Hạ Vân Phong, thật giống như đang thưởng thức vẻ mặt phức tạp giờ phút này của Hạ Vân Phong……

Bộ dạng Hạ Vân Phong làm cho Hạ Đông không thể nhẫn nại được nữa, vẻ mặt kia khiến hắn cảm thấy nếu mình không đối với Hạ Vân Phong làm cái gì đó, vậy về sau khẳng định sẽ hối hận cỡ nào

Dưới lớp áo ngủ bị xé nát, thân thể Hạ Vân Phong lúc ẩn lúc hiện ở trong tầm mắt hôn ám trở nên càng thêm ái muội, làm cho người ta rất muốn hung hăng xé rách quần áo y.

Áp đảo y.

Hơn nữa……

Vẻ mặt không giận không nóng của Hạ Vân Phong, càng thêm có thể khiến cho nội tâm người khác tiềm tàng tà niệm……

“Ngươi không muốn ta đi?” Hạ Đông hỏi y.

Thực tự nhiên.

Thực bình tĩnh.

Ngữ khí cũng rất bình thản.

Hạ Vân Phong không lặp lại, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

“Ta đã nói qua với phiên dịch viên, trong thời gian ta chưa trở về, bảo hắn mang ngươi đi ra ngoài một chút, ta qua hai ngày sẽ trở lại.” Hạ Đông nói với y cũng không phải là đi thật lâu.

Hạ Vân Phong không nói.

Bất quá.

Hạ Đông hiện tại cũng không tính đi ra ngoài.

Nhưng Hạ Vân Phong cũng không muốn Hạ Đông rời đi.

“Ta là cùng ngươi đến du lịch, nếu ngươi đi rồi, ta đây ở tại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.” một mình Hạ Vân Phong không có khả năng lưu lại ở trong này, vì y chính là bồi Hạ Đông đến giải sầu.

Nhưng Hạ Đông lại có vẻ không vui.

Phản ứng của Hạ Đông làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy chính mình có chút dư thừa, y chiếm dụng ngày nghỉ của Hạ Đông, chiếm dụng thời gian mà Hạ Đông muốn cùng người trong lòng hẹn hò, y có vẻ……

Có chút tự đa tình……

Hạ Vân Phong cảm thấy hiện tại nói cái gì cũng không thích hợp, Hạ Đông muốn đi, y không lưu được.

Y không muốn Hạ Đông chán ghét mình.

Cho nên.

Y kéo lại áo ngủ bị xé rách: “Ngày đó là ta không tốt, không nên mang ngươi đi làm mát xa.” đời này Hạ Vân Phong chưa từng làm qua mấy chuyện khiến y hối hận, chuyện ngày hôm đó, y rất hối hận.

Cũng thực có lỗi.

Cũng thực áy náy.

Cũng xấu hổ vô cùng.

“Nếu ta không lưu được ngươi, nếu ngươi còn muốn đi, hiện tại đi đi.” Hạ Vân Phong lúc nãy đã nói qua, ngày mai y tự mình trở về, không muốn chậm trễ vài ngày nghỉ cuối cùng của Hạ Đông.

“……” Hạ Đông không nói chuyện.

“Ngươi nhớ rõ sớm một chút trở về là được.” Hạ Vân Phong miễn cưỡng rũ mắt, bóng lông mi bao phủ ánh mắt y, làm cho người ta thấy không rõ lắm vẻ mặt giờ phút này của y.

Hạ Vân Phong đưa ra nhượng bộ lớn nhất.

Y cảm thấy nếu cố ý lưu Hạ Đông lại, có lẽ Hạ Đông sẽ không cao hứng. Y không muốn nhi tử không vui, y có thể tự mình trở về, chỉ cần Hạ Đông chơi cao hứng.

Hạ Đông không cãi với Hạ Vân Phong, mà là trực tiếp kéo ngăn kéo đầu giường ra, lấy ra một cái máy quay đã chuẩn bị sẵn……

Hắn bật máy lên, đặt máy quay ở trên tủ đầu giường, sau đó ý bảo Hạ Vân Phong cởi quần áo: “Tự ngươi cởi cho ta xem.” Hắn bảo Hạ Vân Phong tự mình cởi……

Hạ Vân Phong có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Hạ Đông.

Y nghĩ tới chính mình nghe lầm.

Nhưng Hạ Đông lại thúc giục y: “Nhanh lên, Vân gia.”

Vân gia……

Mi mắt Hạ Vân Phong không dấu vết chấn động……

Y đang suy nghĩ……

Rốt cuộc cởi hay không……

Nếu y không cởi, Hạ Đông có lẽ rất nhanh sẽ đi.

Nhưng nếu y cởi, Hạ Đông có thể cười nhạo y hay không, có lẽ cũng sẽ không có kiên nhẫn đối xử ôn nhu với y.

Hạ Vân Phong lười biếng hỏi Hạ Đông: “Ngươi không đi?” tâm tư y tràn đầy suy nghĩ về việc đi hay ở của nhi tử.

Hạ Đông bình tĩnh trả lời y: “Xem tình hình đã.”

Hạ Vân Phong lại cảm thấy Hạ Đông giống như đang nói: “Nhìn biểu hiện của ngươi”……

Trầm mặc nửa ngày sau.

Hạ Vân Phong thong thả cởi áo ngủ bị Hạ Đông xé rách ra, áo ngủ theo cánh tay y tuột xuống, vải áo mềm nhẵn từ trên giường trượt xuống dưới chân……

Trên người Hạ Vân Phong cũng chỉ có một cái quần lót dưới thân……

Chân y bị Hạ Đông nhu thật hồng.

Dấu ngón tay ở trên đùi tái nhợt của y có vẻ thực ái muội, dấu vết kia hiện lên hết chỗ này đến chỗ khác……

“Xong rồi.” Hạ Vân Phong cởi ra xong.

Hạ Đông từ xa chỉ chỉ dưới thân Hạ Vân Phong, ý bảo còn chưa có cởi xong. Hạ Vân Phong không lập tức cử động, mà là tạm dừng thật lâu, khi thấy Hạ Đông sắp đi……

Y mới do dự mà…… thong thả lôi kéo quần lót, thong thả kéo xuống, động tác của y chậm đến nỗi làm cho người ta hoảng hốt, nhưng chính vì tốc độ như vậy lại làm cho Hạ Đông thật vừa lòng……

Vì ở trong mắt Hạ Đông, Hạ Vân Phong thật giống như đang biểu diễn pha quay chậm, mỗi một động tác của y đều khiến cho da thịt đầy đủ mà rõ ràng hiện ra trong mắt hắn……

Thần thái, ngữ khí của Hạ Vân Phong, đều trước sau lười biếng như một.

Quần lót từ chân y trượt đến cổ chân, ánh sáng trong hai mắt Hạ Đông cũng dần dần sâu sắc, thật giống như tùy thời đều sẽ tiến lên giúp Hạ Vân Phong một phen……

Giật cái quần lót vướng bận kia……

Bất quá.

Hạ Đông không vội vã, hắn đã đợi lâu như vậy, cũng không cần gấp mấy phút này.

Thẳng đến khi Hạ Vân Phong đều cởi xong hết.

Nam nhân thành thục ngồi ở bên giường không nhìn Hạ Đông, chính là nghiêng đầu, ánh mắt miễn cưỡng dừng ở trên giường, y biết Hạ Đông đang nhìn mình, cho nên hô hấp của y trở nên bất ổn.

Theo hô hấp của y, ngực y cao thấp phập phồng.

Từ góc độ này của Hạ Đông, vừa lúc nhìn đến ngực Hạ Vân Phong phập phồng không ngừng, thân thể tràn ngập mị lực nam tính ở đáy mắt hắn hiện ra không hề che lấp,

Thế nhưng……

Giữa hai chân hơi mở của Hạ Vân Phong……

Bảo bối kia……

Đã rất tinh thần……

Chỉ bị nhìn mà thôi, cũng đã có cảm giác ……

Hạ Đông cảm thấy bụng mình có cổ cảm giác nóng rực, theo hô hấp của Hạ Vân Phong mà càng phát ra tràn lan, tim cả hai đều đập rất nhanh, hắn vươn tay nhu sờ khuôn ngực đầy đặn……

Hạ Vân Phong ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Đông, y hất tay Hạ Đông ra.

Nhưng là…

Tay Hạ Đông lại xoa đầu vai y……

Y tiếp tục hất ra……

Tay Hạ Đông ngược lại sờ lên mặt y, nhưng Hạ Vân Phong vẫn hất tay Hạ Đông ra……

Tiếp theo.

Hạ Đông đem tay dời đến thắt lưng Hạ Vân Phong, còn chưa nhu hai cái lại bị hất ra.

Nhưng Hạ Đông không rời không chê vuốt ve chân Hạ Vân Phong, nhưng vừa nhéo một cái, đã bị Hạ Vân Phong cầm tay bỏ ra……

Hạ Đông nhíu mày.

Hạ Vân Phong miễn cưỡng nhìn hắn: “Chưa nói qua có thể sờ. (=..= mắc bệnh chướng rồi hả)”

“Chỉ cho phép nhìn, không được sờ?” Hạ Đông bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, khi hắn nói chuyện hơi thở liền phả vào trên mặt Hạ Vân Phong, thấy Hạ Vân Phong không trả lời, hắn mới nói, “Ngươi chưa nói không được niết. (=..=)”

Hạ Đông còn muốn động thủ.

Nhưng là…

Nhìn thấy Hạ Vân Phong muốn ngăn cản, hắn dang tay ôm Hạ Vân Phong lại đây, làm cho cả người Hạ Vân Phong đều dán vào hắn: “Ta muốn sờ.” Hắn nói rất trực tiếp lại thẳng thắn.

Hắn muốn sờ……

Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông trong chốc lát, cảm giác hai tay Hạ Đông ở trên người y chạy loạn, từ lúc đầu vuốt ve cuối cùng biến thành niết nhu, y không có ngăn cản Hạ Đông.

Con muốn sờ.

Vậy y liền phối hợp.

Hạ Vân Phong vẫn nhìn Hạ Đông, tuy rằng Hạ Đông cách y rất gần, nhưng y lại thấy nhìn thế nào cũng không đủ: “Ngươi cũng không thể ở cùng ta vài giờ nữa sao?” Ít nhất đến hừng đông.

Đêm lạnh như vậy.

Một mình rất khó qua.

“Có thể.” Hạ Đông rất sảng khoái đáp ứng.

Trên mặt Hạ Vân Phong hơi chút lộ ra một nét tươi cười, miễn cưỡng, có chút vui mừng……

Trán y nhẹ nhàng để lên trán Hạ Đông, y không có động tác gì, tùy ý Hạ Đông ôm, mặc kệ Hạ Đông nhu y, niết y, sờ y như thế nào, y cũng không có cự tuyệt.

Y chỉ cảm thấy cả người đang nóng lên…..

Y không nói ra tiếng là vì cảm thấy thân thể của mình cũng không có hoàn mỹ như người trẻ tuổi, y đã lớn tuổi rồi, năm tháng trôi qua, nói như thế nào cơ thể cũng không còn săn chắc, căn bản là không có biện pháp cùng người trẻ tuổi so sánh.

Hạ Vân Phong không e dè hỏi hắn: “Có phải nhão lắm hay không?”

Hạ Đông sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play