Dịch: QT – Edit: Đại Đạo Tự Tri Thế – Beta: Pansy Fall
Hạ Vân Phong quyết định tự mình đi đón con trai, đứa con thứ hai của y tuổi không lớn lắm, so với đứa con cả thì nhỏ hơn vài ngày, mà bốn đứa con trai y tuổi tác đều ngang nhau, Tần Diễm so với anh hai ra đời trễ hơn hai ngày, mà thằng con nhỏ nhất của y, cũng chỉ nhỏ hơn anh cả nửa tháng mà thôi, cái tháng đó có thể nói là tứ hỉ lâm môn, Hạ Vân Phong liên tục bế bốn cậu con trai.
Bốn người vợ của y đều chết sớm, giờ đây y đã có năng lực bảo vệ người nhà, y muốn mau chóng tìm lại con trai, cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, y không hy vọng con trai ở bên ngoài chịu khổ.
Vì thế.
Ngày hôm sau, dựa theo lời của Hạ Đông y liền tự mình đến Đông khu, vốn Hạ Đông tính trực tiếp đón cậu hai Hạ trở về, nhưng mà Hạ Vân Phong không đồng ý, y nhất định phải tự mình đi. Đứa con thứ hai của Hạ Vân Phong tên Ngao Dương, căn cứ theo như lời Hạ Đông, lúc nhỏ Ngao Dương đập đầu bị thương, điều này nghĩa là chỉ số thông minh của Ngao Dương có chút vấn đề, Hạ Vân Phong cùng Hạ Đông đi tới Đông khu.
Chiếc xe sang trọng của Hạ Vân Phong rất gây chú ý, khi xe của y ngừng trước trại tập trung ở công viên của khu đông, đưa tới người qua đường đều ghé mắt, Hạ Đông mở cửa dìu y xuống xe, đôi giầy không nhiễm một hạt bụi của y dẫm lên mặt đất, chậm rãi đứng dậy đi ra.
Hôm nay mưa rơi lác đác, Hạ Đông đuổi theo che ô cho y, công viên này là nơi cung ứng chỗ ngủ lại cho rất nhiều kẻ lang thang không nhà để về, hơn nữa hoàn cảnh không được tốt lắm.
Hạ Đông dẫn Hạ Vân Phong đi đến chỗ ở của Ngao Dương, là bên trong một góc hẻo lánh ở phía sau công viên, nơi này thật âm u, có mấy thùng giấy lớn, còn có một cái giường lò xo, chăn trên giường cũng thật rách nát, quả thật giống cái ổ chó, có một thân hình thanh niên khỏe mạnh, đang đưa lưng về phía bọn họ sửa sang lại mấy cái chai rỗng nhặt được. Thanh niên kia mặc một chiếc áo T-shirt đầy những lỗ rách, quần jean cũng rách te tua, tóc có chút hỗn độn, thanh niên kia tựa hồ nhận thấy được có người đứng ở phía sau mình, hắn quay đầu nhìn về phía hai người sau lưng ……
Thanh niên ăn mặc nhếch nhác, trên mặt bẩn thỉu, nhưng tuyệt không ảnh hưởng ngũ quan tuấn mỹ kia, hắn có chút ngỡ ngàng nhìn Hạ Vân Phong, lại nhìn Hạ Đông liếc mắt một cái, Hạ Vân Phong biết người này là con thứ hai của mình, Ngao Dương.
Ngao Dương tựa hồ đã nhận ra Hạ Đông, hắn buông xuống trong tay gì đó:“Ngươi là người hôm qua?” Hắn gãi gãi đầu, có chút thận trọng, nói xong hắn lại bẻ bẻ ngón tay. (sao giống thiếu nữ đi coi mắt wa’)
“Ngao Dương, vị này chính là người hôm qua ta đã nói với ngươi, cha ngươi, hắn hôm nay tự mình tới đón ngươi.” Hạ Đông che ô, hướng hai người giới thiệu một chút lẫn nhau.
Trong đôi mắt Hạ Vân Phong đầy vẻ lười biếng lẳng lặng nhìn chăm chú con trai mình, trong mắt y thấp thoáng có chút phiếm hồng, mưa bụi mông lung tầm mắt y:“Con trai, ta tới đón ngươi.”
Hạ Vân Phong theo Hạ Đông mà biết được, chỉ số thông minh của Ngao Dương chỉ có vài tuổi, bình thường dựa vào lượm nhặt phế phẩm mà sống, Hạ Vân Phong nhớ tới cuộc sống khi còn bé của bản thân, rất gian khổ, y hiện tại muốn Ngao Dương cùng y trở về, nhưng mà Ngao Dương nhìn y trong chốc lát……
“Ngươi dẫm lên đồ của ta.” Ngao Dương vươn ngón tay, chỉ chỉ cái chai rỗng dưới chân Hạ Vân Phong, hắn vừa định đưa tay nhặt, Hạ Vân Phong liền đưa tay kéo hắn lại.
“Đừng lượm.” Hạ Vân Phong chậm rãi giương mắt,“Sau này cũng không cần lượm nữa.” Y cầm lấy chiếc ô trong tay Hạ Đông, thay Ngao Dương che mưa, Hạ Đông cỡi áo khoác, phủ lên người Ngao Dương.
Ngao Dương có chút sợ sệt nhìn Hạ Vân Phong liếc mắt một cái:“Các ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?” Ánh mắt của hắn rất thuần khiết, không có một chút tạp chất, tuy giọng điệu nói chuyện của hắn có chút trẻ con, nhưng Hạ Vân Phong không ngại.
Ngao Dương có chút không muốn đi.
Hạ Vân Phong nhìn hắn, duỗi tay tiếp nhận khăn tay do Hạ Đông đưa cho, thay Ngao Dương lau mặt:“Ta là cha ngươi, đừng sợ hãi, ta sẽ không tổn thương ngươi, hôm qua Hạ Đông hẳn đã nói cho người, ta hôm nay tới đón ngươi trở về, mấy năm nay ta thật có lỗi với ngươi, về sau sẽ cho ngươi sống tốt nhất, sẽ không ở lại cái loại địa phương này nữa.”
“……” Ngao Dương nhìn hắn, tựa hồ đã nghe hiểu Hạ Vân Phong đang nói cái gì.
“Cũng không cần lượm rác rưởi nữa.” Hạ Vân Phong dùng khăn tay chậm rãi lau lau khóe miệng Ngao Dương, Ngao Dương không quen mím mím môi, mở trừng hai mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong.
Ngón tay thon dài có chút bẩn, tò mò sờ sờ bàn tay đang cầm dù của Hạ Vân Phong, đầu tiên là chọc chọc, lại thử, thật cẩn thận sờ sờ……
Hạ Vân Phong không nhúc nhích, để hắn sờ, mà Ngao Dương cảm thấy tay Hạ Vân Phong rất trắng, rất đẹp……
Hạ Đông ở một bên khuyên bảo Ngao Dương, bảo hắn cùng về nhà với Hạ Vân Phong, nhưng Ngao Dương đã có chút sợ sệt nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong……
“Về với ngươi, có thịt ăn sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT