“Các ngươi tới rồi.” Cảnh tượng trước mắt chưa rõ ràng, bên tai đã truyền đến âm thanh.
Bọn Ảnh Cô Nguyệt cũng không kinh ngạc nhiều, có thể sống lâu như vậy, người nọ nói thế nào cũng là tiên ma, cảm nhận được bọn họ đến là chuyện đương nhiên.
“A? Ngươi ở đây chờ chúng ta sao?” Mỗi Công Tử Không Vờ Ngầu dễ xúc động.
“Đây là người yêu của ngươi?” Người nọ trêu chọc nhìn Mộng Dịch Di.
“Tốt hơn tên nào đó yêu một chim ngu nhiều.” Mộng Dịch Di vòng tay ôm Công Tử Không Vờ Ngầu vào lồng ngực, cho người nọ một cái liếc mắt.
“Tân Huyễn Âm Sư và tân Kiếm Tiên đây sao? Ta và sư môn các ngươi xem như có giao tình. Ừ, tư chất các ngươi trong sư môn xem như đứng đầu, không tệ, rất tốt.” Người nọ gật đầu.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn liếc nhìn nhau, chắp tay hành lễ: “Tiền bối nếu biết chúng ta sẽ tới, vậy hẳn biết thỉnh cầu của chúng ta, xin tiền bối chỉ điểm.”
“Chưa nói tới chỉ điểm hay không, có người hỗ trợ đương nhiên là chuyện tốt.” Người nọ thở dài, “Ta tên Sam Lăng, xem như một gã tán tu của tiên giới, kém xa môn phái các ngươi. Quỷ Cốc Tử và Kiếm Tiên, tuy một đời chỉ chọn một đệ tử, nhưng mỗi vị đệ tử đều có thực lực.” (tán tu: tu tiên tự do?)
“Đừng nói với vẩn nữa, bình thường sao không thấy người lề mề vậy.” Mộng Dịch Di khinh thường, cắt ngang lời hắn.
“Còn không phải do hôm nay gặp được nhiều người nên có chút cảm thán sao.” Sam Lăng sờ mũi, cười ngượng, “Ngươi thì sao, hôm nay làm gì sốt ruột vậy.”
“Ta cảnh cáo ngươi, Nữ Vương điện hạ còn ở bên ngoài, không nhanh đưa bọn họ đến Thành Vực để Nữ Vương điện hạ tìm được cớ nán dưới hạ giới một hồi, còn không khiến thế giới này long trời lở đất.”
“Cái gì? Nữ Vương điện hạ thật sự hạ phàm?” Sam Lăng kinh ngạc.
“Có gì nàng không làm được?” Mộng Dịch Di đau đầu.
“Trời ạ… Vậy chúng ta mau vào vấn đề chính.” Sam Lăng nhấn nhấn huyệt Thái Dương.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn sửng sốt, sau đó cười.
Ảnh Cô Nguyệt từ Hàn biết thân phận thật sự của Lưu Tinh Trư, tuy lúc trước không xác định nhưng hiện tại xem như khẳng định, mặc dù không biết tại sao Chủ Thần đại nhân mặc kệ nguy hiểm đánh vỡ cân bằng trò chơi chạy xuống giả người chơi bình thường làm gì, nhưng nhất định có lý do đàng hoàng, nếu không thần ma khắp nơi sao có thể cho phép.
“Chính như các ngươi đoán, con chim ngốc kia, ừm, người Chu Tước muốn tìm là ta.” Sam Lăng khi nói đến con chim ngốc, mặt lộ ra bất đắc dĩ cùng yêu chiều, “Nhưng vì nguyên nhân nào đó, ta không chịu được hỏa thần khí của Chu Tước, chỉ cần lại gần lập tức hài cốt thiêu cháy. Mà con chim ngốc vì khiến ta chú ý, lần nào xuống cũng phô trương thanh thế, đương nhiên, điều này không thể trách nó, nó cũng vì bị người khác gạt. Vì vậy, chúng ta đã bỏ lỡ mấy ngàn năm.”
“Vốn người chơi đến cấp bậc tương tự tiên có thể nhận được nhiệm vụ của ta, nhưng tiến độ Mộng Hồi thật sự quá chậm, thật vất vả ít năm gần đây mới có chút khởi sắc, rồi lại bị người quấy nhiễu. Mắt thấy đã đến năm cuối cùng, cả Chủ Thần đại nhân cũng không nén được tức giận.
Thấy Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn như có điều muốn hỏi, Sam Lăng khoát tay, ý bảo bọn họ im lặng nghe, “Ta sẽ nói hết cho các ngươi biết.”
Mà Công Tử Không Vờ Ngầu, được người ôm ngồi thoải mái làm ít động tác nho nhỏ, đang mặt đỏ tận mang tai vì bị ve vãn trước mặt mọi người, hoàn toàn không nghe Sam Lăng nói gì.
“Để ta nói từ đầu.” Chuyện bắt đầu khi các ngươi nhận được nhiệm vụ Bạch Tháp, nói ra hổ thẹn, đây vốn là chuyện gièm pha của mấy giới thần ma tiên chúng ta, nhưng lại không thể không tìm người tới giúp đỡ.”
“Các ngươi đại khái đã biết, Mộng Hồi tầng cao nhất là thần giới, lấy Chủ Thần đại nhân đứng đầu. Dưới Chủ Thần đại nhân, có vài Thần Chủ chuyên trông nom những hạng mục công việc khác nhau, dưới Thần Chủ lại có không ít Thần Sử. Ngoài mấy nhân vật bên nhà đại diện, đương nhiên có các môn phái tán tu…”
“Thủ lĩnh cao nhất trong Mộng Hồi vẫn là Chủ Thần, nàng ổn định thế giới này, địa vị tương đương với Thần Sáng Thế. Mộng Hồi chia làm dân bản xứ và người chơi, thế giới này luôn bình an vô sự. Nhưng trong các vị thần linh, có người cho rằng người chơi là sinh vật cấp thấp, là người xâm nhập, muốn đuổi đi.”
“Thực tế nếu không có lực lượng kỳ dị như người chơi tham gia, thế giới này sẽ bị mất cân bằng, Chủ Thần đại nhân thật vất vả tìm được cách cứu thế giới, những người đó lại cuồng vọng ngu xuẩn thế. Song bọn họ chỉ trộm phá rối, muốn phá vỡ thứ tự thế giới này, Chủ Thần đại nhân không có biện pháp ra tay.”
“Dựa vào tiến độ của Mộng Hồi, hẳn sẽ không ngừng mở ra các chủng tộc khác, ngoài Nhân Tộc, còn có Yêu Tộc, Tiên Tộc, Ma Tộc, cuối cùng sẽ xuất hiện người chơi hóa thần, khiến sức mạnh người chơi cùng dân bản xứ chúng ta duy trì cân bằng. Nhưng bọn họ bắt đầu can thiệp quy trình này.”
“Ngũ linh châu là nguyên tố lực lượng tinh thuần nhất thất lạc trong nhân gian, là mấu chốt để người chơi tăng sức mạnh. Vốn ngũ linh châu đều ở nhân giới, đợi người chơi thông qua nhiệm vụ nhận được. Nhưng ba ngàn năm trước, bọn họ đặt bẫy khiến Chu Tước bị thương nặng, nếu Chu Tước mất, vậy kết giới do ngũ linh thú bảo vệ sẽ sụp đổ, liên hệ giữa thế giới này và thế giới các ngươi bị cắt đứt. Chu Tước niết bàn trùng sinh xong thành một con tiểu Phượng Hoàng đúng lúc ta nhặt được, vì giúp nó mau chóng phục hồi, ta đã đưa Hỏa Linh Châu cho nó, bảo nó trước khi các ngươi đến trả lại cho ta.”
“Nhưng bọn họ sau khi Chu Tước rời đi hạ cấm chú với ta, khiến ta không thể tiếp cận Chu Tước Thần Hỏa. Mà bọn họ lại lừa con chim ngốc kia, bảo nó mỗi lần xuống trần phải phô trương thanh thế. Không còn cách nào, ta chỉ đành chờ các ngươi nhanh chóng lên tiên cấp, nhận nhiệm vụ.”
“Khi các ngươi sắp đạt tới, bọn họ lại sắp đặt dụ dỗ Hoàng Hậu Đại Lý vào kết giới Đại Lý thả oán linh trong kết giới ra, nếu oán linh được thả, nhân giới trong Mộng Hồi sẽ bị oán linh tàn phá, trong khoảng thời gian ngắn người chơi sẽ gặp nhiều khó khăn. Nhưng bọn họ không ngờ Lạc Thiên Thanh cũng có được linh lực khổng lồ của bộ tộc vu nữ, Lạc Thiên Thanh dùng hết sức duy trì cân bằng kết giới, chẳng những để người chơi đúng hạn tiến vào Mộng Hồi mà còn sáng lập không gian phân chia oán linh theo cấp bậc giao cho người chơi tiêu diệt. Như các ngươi biết, hiện tại oán linh đã bị tiêu diệt gần hết, chỉ cần chờ các ngươi đến phá vỡ phong ấn là được.”
“Chẳng qua bất kể nhiệm vụ của ta hay nhiệm vụ của Lạc Thanh Thiên đều cần người chơi đạt tiên cấp, ít nhất có thể sử dụng chân khí mới nhận được. Người chơi đầu tiên sắp đạt tới tiên cấp là Hạ Chi Lan các ngươi đã gặp qua. Hạ Chi Lan và Bắc Đường Mặc yêu nhau vốn không có hậu quả gì lớn, nhưng bọn họ cố tình châm ngòi khiến Hải Ngu vì yêu mà đầu óc choáng váng nghĩ rằng nếu Bắc Đường Mặc không buông tay sẽ bị Chủ Thần đại nhân áp dụng biện pháp trừng phạt nghiêm khắc. Vì vậy nàng muốn giết Hạ Chi Lan để Bắc Đường Mặc chặt đứt đoạn tình cảm không nên có này, bất ngờ xảy ra, cuối cùng người chết là Bắc Đường Mặc, Hạ Chi Lan vẫn sống. Song hỗn loạn năm đó quá lớn khiến thực lực người chơi thụt lùi, ngoài Hạ Chi Lan, những người chơi khác đều thụt lùi không ít.”
“Sau đó người chơi cuối cùng có thể tiến nhập thời đại có thể sử dụng chân khí, nhưng những người đó cơ duyên không đạt được yêu cầu, không mở được nhiệm vụ. Về sau Chủ Thần chọn các ngươi, khi các ngươi sắp thành công, bọn họ lại ra tay, phái người châm ngòi ly gián các ngươi, các cao nhân hóa thân NPC biết bọn họ làm nhiều hành động quấy phá các ngươi, như chuyện làm cách nào xóa acc cũng là bọn họ tiết lộ. Cuối cùng các ngươi bị buộc xóa acc.”
“Chẳng qua động tác lần này quá lớn khiến Chủ Thần có cớ nhúng tay vào, kế tiếp là một loạt chuyện các ngươi đã trải qua. Vì Hỏa Linh Châu ở Thánh Vực, điều này vốn không hợp lẽ thường, chúng ta thương lượng để một vị thần linh xuống trần giúp các ngươi, cho các ngươi Hỏa Linh Châu. Không nghĩ tới là Chủ Thần đại nhân tự mình hạ phàm, xem ra nàng tức giận không ít, những người đó thật đáng thương.”
Một loại sự tình khiến người vẫn luôn bình tĩnh như Ảnh Cô Nguyệt và Thiên Khiếu Hàn đều kinh ngạc mở to hai mắt, nhiệm vụ này không ngờ liên quan đến thần giới, hơn nữa có từ mấy ngàn năm trước. Thiết lập của hệ thống quá khinh khủng.
“Vậy Sam tiền bối cần chúng ta làm những gì?” Tựa hồ việc này liên quan đến vấn đề Mộng Hồi có thể tiếp tục vận hành hay không, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn cũng thấy áp lực.
“Phượng Hoàng thích đậu lên cây ngô đồng, xung quanh tòa nhà này ta đã trồng các loại ngô đồng có thể triệu hồi Phượng Hoàng, nhưng Thần Hỏa Trượng dùng triệu hồi Phượng Hoàng của ta đã không thể sử dụng, vật đã nhận chủ nên những người khác cũng không thể dùng, hiện tại ta nghĩ có thể lấy danh nghĩa nhiệm vụ cho các ngươi mượn Thần Hỏa Trượng. Sau khi thành công, các ngươi sẽ được đưa đến một không gian khác, nơi đó có thể thấy Chu Tước, niệm chú ngữ ta dạy các ngươi, Hỏa Linh Châu sẽ bị Thần Hỏa Trượng khống chế. Đến lúc đó nhanh chóng quay trở về.” Sam Lăng vẫy tay, một cây trượng đỏ rực xuất hiện, trên thân trượng khắc những hoa văn cổ xưa.
“Ta và Sam Lăng sẽ vận công tạm thời không để bọn họ can thiệp, các ngươi đi nhanh về nhanh.” Mộng Dịch Di ngừng quấy rối Công Tử Không Vờ Ngầu, nghiêm túc nói.
“Tại sao ta thấy phức tạp quá vậy.” Công Tử Không Vờ Ngầu gãi đầu.
“Không phức tạp sao được, đây xem như nhiệm vụ mở chủng tộc.” Thiên Khiếu Hàn muốn gõ đầu Công Tử Không Vờ Ngầu, nhưng thấy Mộng Dịch Di đứng kế bên nên đành thôi.
“Nhiệm vụ mở chủng tộc?” Công Tử Không Vờ Ngầu nghi hoặc, trong lời bọn họ hình như không nhắc tới nhiệm vụ mở chủng tộc mà.
“Ngu ngốc…” Cả Mộng Dịch Di cũng không nhịn được thở dài. Sam Lăng đã nói rất rõ ràng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người quấy nhiễu trên thần giới sẽ bị diệt trừ, người chơi có thể giao thiệp với yêu, tiên, ma thậm chí là thần.
“Cần bao nhiêu người đi vào?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi.
“Chỉ hai người các ngươi, Công Tử Không Vờ Ngầu là ma, vào khu vực của tiên sẽ bị quấy nhiễu.” Sam Lăng trả lời, “Sủng vật hai người các ngươi cũng sắp thăng cấp rồi? Vậy thả ở đây đi, ta sẽ giúp chúng thăng cấp, thăng cấp thành công chúng nahán định sẽ trợ lực cho các ngươi làm nhiệm vụ Bạch Tháp.”
“Đưa cho ta đi.” Một giọng nói vang lên, Lưu Tinh Trư hậm hực sờ mũi, “Đánh mấy con tiểu quái này thật chán, chưa gì bọn chúng đã nằm bất động.”
Mọi người câm nín… Dám phản kháng ngươi mới lạ.
Lưu Tinh Trư nhìn hai cái kén mà Tôn Tiểu Không và Yêu Yêu biến thành, hứng thú sờ sờ, “Nhìn qua sẽ tiến hóa thành thứ tốt, cũng đã lâu rồi, có khi sẽ thấy được chúng.”
“Chúng? Ngài nói là…” Mắt Sam Lăng sáng lên.
“Vậy phải chúc mừng các ngươi.” Mộng Dịch Di cười nói.
Hai người không hiểu lắm, nhưng bọn nó sẽ tiến hóa thành thứ tốt thì được.
“Vậy đi đi.” Sam Lăng giơ tay, một lá chắn bao bọc quanh thân.
Đồng thời, Mộng Dịch Di cũng Lưu Tinh Trư cũng ra tay, tạo thêm lá chắn bao bên ngoài Sam Lăng,
“Chú ngũ đã nhớ kỹ chưa?” Sam Lăng hỏi.
“Không thành vấn đề.” Mặc niệm lại một lần trong lòng, thấy không có vấn đề gì, Thiên Khiếu Hàn đáp.
Chân khí Ảnh Cô Nguyệt là thuộc tính mộc, mộc sinh hỏa, vì vậy y đưa chân khí vào Thần Hỏa Trượng, Thần Hỏa Trượng lập tức phát ra ngọn lửa đỏ rực chói mắt. Ngọn lửa hóa thành hỏa xà bay ra, lượn lờ giữa rừng ngô đồng một vòng, lập tức bùng lửa hừng hực.
“Đi ngay!” Không gian trên rừng lửa đã bắt đầu vặn vẹo, Lưu Tinh Trư hét.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn triệu hồi Mặc Lục và Úy Lam bay vào không gian vặn vẹo.
………………..
“Nơi này thật đỏ.” Thiên Khiếu Hàn nhìn quanh, cảm thán.
Không gian này giống như một sơn động rất lớn được tạo thành từ những tảng đó đỏ rực lấp lánh không biết tên khiến không gian không quá tối.
“Cẩn thận!” Thiên Khiếu Hàn vội dùng một chiêu Băng Nhận Vũ, giải quyết tiểu quái đột ngột xuất hiện.
“Nơi này sao có thể có quái.” Thiên Khiếu Hàn buồn bực nói, cưỡi Úy Lam, tay không ngừng vung Thừa Ảnh Kiếm.
“Không biết, có lẽ vào rồi sẽ biết.” Ảnh Cô Nguyệt ý chỉ phí trước.
Phía trước ánh sáng màu đỏ ngày càng rực rỡ, có lẽ Chu Tước ở đó.
Hai người trao đổi tầm mắt, đồng thời sử dụng sát chiêu dọn sạch không gian, thúc Thần Heo bay về trước.
“Ơ? Sao có thế?” Quả nhiên không ngoài dự liệu, Chu Thước đang gục một chỗ dưỡng thần.
Chu Tước vừa xuất hiện, tiểu quái liền mất tăm hơi: “Ta còn tưởng hắn tới chứ, hại ta cao hứng hịt một hồi, còn thả quái hù hắn.”
“Mất thứ này cả chúng ta cũng hù không được sao có thể hù hắn.” Thiên Khiếu Hàn xoay người xuống đất, lấy Thần Hỏa Trượng ra, “Nhận ra thứ này không?”
“Tại sao ở trên tay các ngươi, hắn đâu? Không phải là…” Trong mắt Chu Tước hiện lên đau khổ.
“Hắn rất tốt.” Thiên Khiếu Hàn lựa chọn kể lại một số điều Sam Lăng nói cho Chu Tước nghe, “Giờ chúng ta tới thu hồi Hỏa Linh Châu.”
“Ra là vậy… ra là vậy… Thật sự quá ghê tởm!” Chu Tước ngày càng xúc động phẫn nộ, cánh khẽ vỗ, lửa không thể khống chế bắn ra.
“Ta nói này, ngươi đừng ở chỗ nào nổi bão, chúng ta chết thì biết làm sao!” Thiên Khiếu Hàn vừa vội vàng bổ sung máu vừa la lớn, “Mau dừng lại!”
“A, xin lỗi, ta giận quá, quên mất.” Chu Tước xấu hổ bình tĩnh lại.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đầu sổ một loạt hắc tuyến, bọn họ cuối cùng đã hiểu vì sao Mộng Dịch Di, Sam Lăng gọi Chu Tước là chim ngốc.
“Vậy về sao ta cũng không thể gặp lại bọn họ sao?” Mắt Chu Tước ẩm ướt, như tiểu hài tử lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn vội phòng ngự, trời ạ, gió lốc từng trận bổ tới, bị quét trúng không biết văng lên tới đâu
“Dừng dừng dừng! Cái đó, không phải không gặp được, Hỏa Linh Châu hẳn có thể giải cấm chú cho hắn.” Thiên Khiếu Hàn vội la lớn.
Chu Tước nằm sấp thoạt nhìn an tĩnh lại, chớp chớp mắt, “Tốt quá…”
Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt sợ con chim ngốc này lại nổi điên nữa, lập tức niệm chú ngữ thu hồi Hỏa Linh Châu.
“Chúng ta đây đi trước, ngươi cẩn thận một chút.” Phất tay, dưới sự hộ tống của Chu Tước, hai người rời khỏi không gian.
“A? Cuối cùng các ngươi đã trở lại.”
Trong sân, Phong Hành Thiên Hạ tập trung đầu đủ.
“Sắp một tháng rồi, hô hô.” Yêu Hồ Chín Đuôi cười nói, “Đến xem, sủng vật của các ngươi tiến hóa thành bộ dáng gì.”