“Tiểu tử! Đứng lại! Ta muốn quyết đấu với ngươi!” Một tiếng thét kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sợ.
Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đầu tiên hai mặt nhìn nhau, sau đó cười khổ.
Lớn lên tuấn tú không phải lỗi bọn họ, bị tiên nữ đại tỷ đùa giỡn càng oan uổng. Đã luyện được chân khí, hai người miễn cưỡng có thể không sợ lướt xuyên qua trong đám người, cuối cùng có thể lấy diện mục thật gặp người. Vì vậy hai người vẻ mặt thản nhiên giữa ánh mắt kinh diễm của mọi người nghênh ngang tiến vào một quán trọ nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý bản thân đã tạo nên hậu quả nghiêm trọng gì.
Nói hậu quả nghiêm trọng là vì, chúng nữ nhân lần đầu thấy hai anh siêu đẹp trai, ngoại trừ ai đó chảy nước miếng cùng đồng loại của ta (đồng loại tác giả, hủ ấy), nữ nhân còn lại ấy mà, hô hô, tự nhiên cũng chảy nước miếng hồn bị câu đi mất thôi. Vậy nên, hôm nay là ngày có tỷ lệ ly hôn cao nhất trong kinh thành, cũng là ngày rất nhiều tâm hồn các thiếu nam [trong đó có một số đã sớm không thể gọi là thiếu nam, khụ khụ, bỏ đi, cứ cho bọn họ chiếm tiện nghi lần này vậy] bị nghiền nát nhiều nhất.
Đã có người tâm hồn bị nghiền nát, đương nhiên sẽ có người nổi bão. Tuy nhìn hai người đoán không ra cấp bậc, trên người lại có khí thế của một cao thủ khiến đám nam nhân với ánh mắt ghen ghét đỏ rực lại thêm xám ngắt không dám tùy tiện tiến lên, nhưng chung quy vẫn có ít đầu heo đảm nhiệm ngoại lệ, hơn nữa đầu heo này lại còn là người quen của hai người.
Đối thoại bằng mắt của hai người…
“Tiểu đệ ngươi huấn luyện không sai.” Ảnh Cô Nguyệt bỡn cợt liếc mắt nhìn Thiên Khiếu Hàn.
“Không liên quan đến ta, bản tính nó thế.” Hai mắt nhìn trời, Thiên Khiếu Hàn làm ra bộ dáng ta không thấy gì hết.
“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, thượng bất chánh hạ tất loạn.” Ảnh Cô Nguyệt trợn mắt nhìn Thiên Khiếu Hàn, hết sức tỏ ý khinh bỉ.
“Oan uổng mà, ta là đàn ông tốt của thời đại mới thiện lương thuần khiết chính trực chất phác anh tuấn tiêu sái bất phàm như vậy, rõ ràng do nó không học hỏi được gì!” Thiên Khiếu Hàn vô tội nhìn Ảnh Cô Nguyệt, mắt… ngập nước?!
“Tởm…” Giũ rớt đống da gà, Ảnh Cô Nguyệt hung dữ trừng Thiên Khiếu Hàn.
“Ta nói thật đó.” Thiên Khiếu Hàn cười đắc ý, mặt mày ẩn tình liếc Ảnh Cô Nguyệt.
… Bị lơ…
Công Tử Không Vờ Ngầu bị cho lơ nháy mắt phát hỏa: “Mợ! Ta đang nói chuyện với các ngươi đây!”
Kênh trò chuyện riêng của ba người…
“Trong quán trọ cấm PK.” Ảnh Cô Nguyệt ngữ khí bình tĩnh.
“Mà bọn ta rất mệt, không muốn ra ngoài.” Thiên Khiếu Hàn lập tức tiếp lời.
“Nếu làm vỡ đồ trong quán trọ phải bồi thường gấp hai.” Ảnh Cô Nguyệt chậm rãi uống một ngụm trà.
“Mà bọn ta không dư tiền.” Thiên Khiếu Hàn giúp Ảnh Cô Nguyệt khuấy trà.
“Ra ngoài cũng không được.” Ảnh Cô Nguyệt nhíu mày, trà quá nóng.
“Chẳng lẽ ngươi muốn ức hiếp người mới vừa lên cấp ba mươi?” Thiên Khiếu Hàn vội vàng đưa lý trà mình đã thổi bớt nóng đổi cho Ảnh Cô Nguyệt.
“Các ngươi là người mới?” Công Tử Không Vờ Ngầu sửng sốt, hắn tưởng không nhìn thấy cấp bậc nhất định là cao nhân. Phải biết rằng trang bị có thể ẩn giấu là vô cùng hiếm thất, trước mắt mới chỉ có một ít trang bị nhiệm vụ cấp cao.
“Nhưng các ngươi vì sao quyến rũ bạn gái ta!” Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn tức. Thật vất vả cưa được mỹ nữ muội muội, kết quả hai người này vừa xuất hiện, tâm lập tức bị câu đi.
“Con mắt nào của ngươi thấy bọn ta quyến rũ nàng?” Ảnh Cô Nguyệt uống trà được đổi, hài lòng thở hài. Ưm, vừa đủ ấm.
“Bọn ta hình như chỉ đi trên đường thôi, chẳng lẽ con phố này không cho phép người đi qua?” Thiên Khiếu Hàn nhìn bộ dáng hài lòng của Ảnh Cô Nguyệt, cũng lộ một nụ cười hài lòng.
“Ai bảo các ngươi bộ dáng như… như…” Cũng biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn nuốt không trôi cục tức này.
“Đẹp trai là lỗi bọn ta sao?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn nụ cười của Thiên Khiếu Hàn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
“Ra ngoài liền bị một đám nữ nhân nhìn như ác lang thấy dê béo, bọn ta thích lắm chắc.” Thiên Khiếu Hàn nhìn mê hoặc trong mắt Ảnh Cô Nguyệt, lòng bất đắc dĩ thở dài, bỏ đi, thời gian còn nhiều, không sợ y không hiểu.
“Đích xác rất khủng bố.” Vô tình bị hai người nắm đuôi dẫn đi, Công Tử Không Vờ Ngầu bắt đầu đồng tình cảnh ngộ bọn họ.
“Bỏ đi, gặp nhau tức hữu duyên, kết giao bằng hữu đi.” Như đã không còn tức giận, Công Tử Không Vờ Ngầu tùy tiện ngồi cạnh hai người, cười nói sang sảng.
Tiếp tục hai mặt nhìn nhau, sau đó cười quỷ dị.
Đối thoại bằng mắt của hai người…
“Thủ hạ của ngươi…” Không nói nên lời nhìn Thiên Khiếu Hàn.
“Không cần nói…” Xấu hổ nhìn Ảnh Cô Nguyệt.
“Không sao, ừm, cá tính rất đáng yêu.” An ủi liếc Thiên Khiếu Hàn.
“Đáng yêu? … Rất đáng yêu, đáng yêu khiến người ta không nói nên lời…” Thiên Khiếu Hàn buông tay.
“Quả nhiên thượng bất chánh hạ tất loạn.” Ảnh Cô Nguyệt cho một ánh mắt ta hiểu mà.
“Này này! Ta đã nói rất nhiều lần rồi! Là vấn đề riêng của tên tiểu tử kia!” Làm bộ tức giận trừng Ảnh Cô Nguyệt, nhưng lập tức biến thành ý cười đong đầy mắt.
Ảnh Cô Nguyệt khi tiếp xúc ánh mắt Thiên Khiếu Hàn, cũng cười, kìm lòng không đậu.
Kìm lòng không đậu, ở cùng hắn đã rất nhiều lúc kìm lòng không đậu, nhiều hơn hết thảy hai mươi năm năm tháng y đã trải qua. Sờ sờ khóe miệng, lòng Ảnh Cô Nguyệt ấm áp, như là chỗ trống nhiều năm trong ngực bỗng chốc được lấp đầy, cảm giác rất thoải mái.
“Danh thiếp hảo hữu danh thiếp hảo hữu!” Công Tử Không Vờ Ngầu tự gọi tới một bàn đồ ăn và vài vò rượu ngon, “Đến, ta mời!”
Nhận được danh thiếp hảo hữu, Ảnh Cô Nguyệt thở dài, mời vừa rồi còn quyết đấu ngươi sống ta chết, thế nhưng giờ đã bày lên tiệc rượu mời người dùng, biến hóa quá nhanh.
“Ảnh Cô Nguyệt? Thiên Khiếu Hàn? Ừ, tên rất hay, ‘Hàn’, trong tên lão đại cũng có từ này.” Tình tự Công Tự Không Đùa Dai đột nhiên suy sụp.
Thiên Khiếu Hàn cười khổ, tự mình rót ly rượu, bắt gặp ánh mắt kiên định của Ảnh Cô Nguyệt, lòng ấm áp, hiểu ý cười lại.
Nào ngờ còn có người chờ đợi sinh mệnh bọn họ? Ở trước khi hai người mạnh hơn, chẳng lẽ muốn dựa vào huynh đệ trước kia bảo hộ mà sống? Vậy trò chơi này còn gì thú vị? Ở trước khi mạnh hơn, ở trước khi có thể tự bảo vệ mình, nên hành động một mình mới là tốt nhất.
Trò chơi phải thể nghiệm, huynh đệ không thể không cần, vậy nên trở nên mạnh mẽ là nhất định.
“Bỏ đi bỏ đi, nhắc đến chuyện này làm gì, dù sao thì lão đại chắc chắn sẽ xuất hiện, họ cũng nói, lão đại là người thiếu đánh như vậy, bây giờ chắc chắn đang giấu chúng ta tu luyện, chuẩn bị lúc ra mặt sẽ khiến chúng ta phải há mồm, hung hăng đả kích chúng ta nói ‘Nhìn đi! Dù trọng sinh ta vẫn là lão đại!’, ha ha.” U ám trên mặt Công Tử Không Vờ Ngầu đảo mắt bị quét sạch, tựa như tên lão đại “thiếu đánh” kia đang đứng trước mặt, vung hai quyền giữa không trung, “Nên phải tìm được lão đại trước khi hắn xuất đầu lộ diện, bằng không chờ hắn đi ra sẽ không đánh lại!”
Ảnh Cô Nguyệt cười nhìn Thiên Khiếu Hàn, thiếu đánh, ha ha, chính xác.
Tiểu tử này! Không hủy đi đài của lão đại hắn mất hứng à! Thiên Khiếu Hàn làm bộ không thấy ánh mắt của Ảnh Cô Nguyệt, lòng buồn bực, tuy hắn không phủ nhận mình đích xác có suy nghĩ như vậy, ài.
“Đến, uống rượu nào!” Công Tử Không Vờ Ngầu đong đưa ly rượu, lớn tiếng nói.
Ảnh Cô Nguyệt thở dài, vị tiểu đệ này của Thiên Khiếu Hàn thật là hoạt bát, bỏ đi, thỉnh thoảng một lần như vậy cũng không tệ.
“Uống đi, như ngươi nói, gặp nhau tức hữu duyên, hôm nay chúng ta không say không về!” Thiên Khiếu Hàn dường như cũng hưng trí, giơ ly cao hứng nói.
“Ách, ta thì hy vọng ngươi đừng uống quá say, nếu không ngươi ngã lăn ra ngủ ở chỗ này, ta tuyệt~ đối~ tuyệt~ đối không kéo ngươi lên!” Ảnh Cô Nguyệt liếc Thiên Khiếu Hàn, nghiêm túc nói.
“Nguyệt!~” Mặt Thiên Khiếu Hàn thoáng sụp xuống, khóc lóc lầm bầm, “Nguyệt~, đừng tuyệt tình vậy mà!~”
“Không.” Ảnh Cô Nguyệt chuyển mặt qua hướng khác, không nhìn hắn.
“Nguyệt!~”
Không nhìn!~
“Nguyệt!~”
Tiếp tục không nhìn!~
“Nguyệt Nguyệt!~”
Vẫn không nhìn!~
“Nguyệt!~ Nguyệt!~”
Vẫn không nhìn!~
Một tiếng so với một tiếng càng réo rắt thảm thiết, một tiếng so với một tiếng càng ai oán, Công Tử Không Vờ Ngầu vẫn duy trì bộ dáng mở to hai mắt, đến cuối cùng thành trợn tròn, sau nửa ngày, giũ da già mọc đầy người, rốt cuộc thốt một câu: “Các ngươi… tình cảm thật tốt!…”
“Ai tình cảm tốt với hắn!”
“Đương nhiên đương nhiên, bọn ta vốn tình cảm rất tốt!”
… Sửng sốt…
“Nguyệt!~” Ánh mắt Thiên Khiếu Hàn càng ai oán.
Ảnh Cô Nguyệt chuyển đầu một bên, tự mình uống rượu, vờ như không thấy.
“Ha ha, không sao, vợ chồng son cãi nhau là chuyện thật bình thường.” Công Tử Không Vờ Ngầu lập tức tự cho là đúng khuyên giải, kết quả lọt vào công kích đao mắt có thể giết người của Ảnh Cô Nguyệt.
“A, ừ thì, xã hội bây giờ đã cởi mở, trong trò chơi cũng cho phép kết hôn đồng tính, ta là thanh nghiêm tốt thời đại mới, đương nhiên đối loại chuyện này vô cùng quen cũng rất tán thành, vậy nên, đừng lo, ta không có suy nghĩ kỳ quái gì đâu!” Công Tử Không Vờ Ngầu nghĩ Ảnh Cô Nguyệt bận tâm suy nghĩ về đồng tính trong lòng người khác, lập tức nói rõ.
Trời ạ! Suy nghĩ kiểu này của ngươi mới là kỳ quái nhất! Ảnh Cô Nguyệt nhấn nhấn đầu chân mày, trời, vì sao quan hệ giữa y và Thiên Khiếu Hàn lại bị hiểu lầm như vậy. Ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt hàm chứa ý cười dịu dàng của Thiên Khiếu Hàn, mặt Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên tăng nhiệt. Vội vàng quay mặt đi, tay vô thức đè trán, trời ơi, ta đỏ mặt khỉ gì, ta bị làm sao thế này!
“Được rồi, chúng ta tiếp tục uống nào.” Thiên Khiếu Hàn thấy Ảnh Cô Nguyệt tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này, vì ngăn Nguyệt nổi bảo, cuối cùng tạo thành hậu quả không thể vãng hồi, vội chuyển sang chuyện khác.
“A, được được, tiếp tục uống, ha ha. Đúng rồi, nơi này món vịt ướp muối là chiêu bài nha! Mọi người nhất định phải ăn nhiều một chút!” Công Tử Không Vờ Ngầu xé một cái chân vịt nhai, “Ưm, ngon lắm!”
“Ngon cái đầu ngươi! Một mình chạy đến đây hưởng thụ! Gọi món cho chúng ta chưa?” Nương theo tiếng vang cùng tiếng thét thảm thiết của Công Tử Không Vờ Ngầu mà đến là một giọng nam trầm thấp.
“Ơ ơ ơ, Lam Tử chết tiệt! Đánh đầu ta làm gì!” Công Tử Không Vờ Ngầu tức giận trừng người mặc trường sam xanh đậm, tay cầm quạt vẽ thủy mặc đong đưa trước mặt.
“Ai bảo ngươi không trả lời mật ngữ của ta, may mà tọa độ đội viên có hiển thị, không ta làm sao tìm được ngươi?” Hoàn toàn không thèm để ý Công Tử Không Vờ Ngầu đang rít gào, gọi tiểu nhị đưa thêm ghế và một bộ chén đũa, “Tại hạ Nhược Thủy U Lam, hai vị là?”
“Là bằng hữu mới của ta đó! Người mới mới ba mươi cấp thôi! Tên quỷ tham tài ngươi đừng hòng bắt nạt người khác!” Công Tử Không Vờ Ngầu vội nói.
“Ồ?” Nhược Thủy U Lam cười dò xét nhìn hai người, “Không nhìn ra cấp bậc? Có đạo cụ ẩn giấu? Ha Ha, quả thật rất thú vị.”
“Ta đã nói ngươi đừng đánh chủ ý lên người họ!” Công Tử Không Vờ Ngầu không hài lòng la to, “Nguyệt, Hàn, các ngươi cẩn thận, tên này là quỷ tham tài, cẩn thận đồ đạc đừng để bị lừa mất!”
“Ai nói thế! Đừng bôi nhọ ta thế, Ngầu Ngầu!” “Cốp” một tiếng, cây quạt của Nhược Thủy U Lam chuẩn xác gõ lên đầu Công Tử Không Vờ Ngầu.
Ảnh Cô Nguyệt đang uống trà, vừa nghe xưng hô này, mặt đỏ hồng, lập tức quay đầu, “phụt” phun: “Khụ khụ! Gì? Ngầu Ngầu? Ha ha… khụ khụ…”
“Đừng gọi ta như vậy! Lam Tử chết tiệt!” Công Tử Không Vờ Ngầu mặt đỏ như gan heo, vung tay trên phạm vi lớn.
“Đừng vậy chứ, Ngầu Ngầu, đây là biệt hiệu năm đó lão đại đặt cho ngươi mà.” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt, vừa cười vừa nói.
Lão đại? Ảnh Cô Nguyệt xoay đầu nhìn khuôn mặt cười vô tội của Thiên Khiếu Hàn, Thiên Khiếu Hàn cảm nhận được ánh mắt của Ảnh Cô Nguyệt, cũng quay đầu, cho Nguyệt một cái mỉm cười vô tội.
“Cái gì chứ! Lão đại hắn cứ thích… lão đại hắn…” Vẻ mặt kích động đầy phẫn nộ của Công Tử Không Vờ Ngầu ảm đạm đi, “Thật là, gì mà năm đó, làm như lâu lắm… Hình như cũng lâu rồi thật… Thời gian trong trò chơi và hiện thực không giống nhau, nói không chừng lão đại đang ở nơi nào đó ngoài đời uống cà phê nghỉ ngơi.”
“Cũng nói không chừng đã vào trò chơi rồi, đang núp nơi nào đó nhìn chúng ta, ngươi hiểu mà, tính cách lão đại tồi tệ vậy đấy.” Nhược Thủy U Lam cũng khó có được nhất trí với Công Tử Không Vờ Ngầu.
“A, xin lỗi, chúng ta cứ nói chuyện riêng bỏ mặt hai vị, ngại quá. Chúng ta trước kia là thành viên của Bích Huyết Hàn Sương, đang tìm lão đại vô lương tâm của chúng ta, ưm, các người chắc cũng đã nghe qua, chính là Bích Huyết Hàn một trong những nhân vật đứng đầu Mộng Hồi, ài.” Nhược Thủy U Lam thở dài, trong mắt lại lóe lên tia dò xét.
“Ồ? Người này bọn ta đương nhiên biết. Nghe nói Bích Huyết Hàn Sương đã giải tán, hơn nữa cơ mật bị tiết lộ, thành viên cũng bị truy sát, các ngươi nghênh ngang thế này không thành vấn đề chứ?” Ảnh Cô Nguyệt chú ý ánh mắt lén dò xét của Nhược Thủy U Lam, lòng cười lạnh, bên ngoài giả bộ như đang kinh ngạc.
“Vậy thì sao? Hừ, giải tán thì sao? Những thành viên nòng cốt chúng ta vẫn tung hoành trong trò chơi như thường, một số người trong Nhật Nguyệt Huy Ánh cũng thế thôi.” Công Tử Không Vờ Ngầu nhắc đến chuyện kia lại tức giận, tên Hào Khanh đáng ghét!
“Ồ, cũng đúng.” Thiên Khiếu Hàn bây giờ mới chen vào.
Ảnh Cô Nguyệt liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Khiếu Hàn, y biết nụ cười này là thật lòng, xem ra đã thả lỏng rồi.
“Đúng vậy, à, hai vị muốn đi nơi nào? Nếu mục đích giống nhau có thể đồng hành.” Nhược Thủy U Lam dường như rất hài lòng với kết quả dò xét, cười mời.
“Bọn ta định đến Đại Lý giao nhiệm vụ, các vị thì sao?” Thiên Khiếu Hàn vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn lịch sự, Ảnh Cô Nguyệt mặt không chút thay đổi, y đã quen với chuyện Thiên Khiếu Hàn có thể biến sắc không chớp mắt.
“Thật sao? Ha ha, vậy quả thật là có duyên! Chúng ta cũng chuẩn bị đi Đại Lý, vậy mọi người nhất định phải đồng hành! Đúng rồi, người sao vẫn chưa tới?” Công Tử Không Vờ Ngầu hiển nhiên rất có hứng thú với hai người bạn mới này, vô cùng cao hứng nói.
“Người?” Thiên Khiếu Hàn hỏi, trời ạ, rốt cuộc còn ai nữa, đầu hơi đau.
“Ừ, còn có Dực Yêu, thêm các người, chúng ta tổng cộng năm người, ha ha.” Công Tử Không Vờ Ngầu mở kênh trò chuyện riêng, bắt đầu la lối bên trong, nhưng mấy người đang ngồi không nghe được, ha ha.