• Edit: Thiên
  • Beta: Thiên 

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn mắt to trừng mắt nhỏ, hoàn toàn không thể tin người mà bọn họ muốn tìm lại dễ dàng xuất hiện trước mắt mình như vậy, tuy có câu ‘Đi mòn gót giày tìm không thấy, xoay người phát hiện đứng kế bên’, như thế này cũng thật quá khó tưởng tượng.

Quay ngược dòng thời gian…

“Haiz, lại phải vào thành sao.” Thiên Khiếu Hàn giật nhẹ áo choàng, chẳng dễ gì được tung tăng tự do một lúc, kết quả vào thành lại phải che che giấu giấu, thật sự rất buồn bực.

“Thay vì oán giận không bằng nhanh nhanh tìm được cái người tên Doãn Phong đi.” Sắc mặt Ảnh Cô Nguyệt cũng không đẹp hơn bao nhiêu, hoặc nên nói càng khó nhìn hơn Thiên Khiếu Hàn. Hiện tại y chỉ có thể nghĩ đến mau chóng nâng cao thực lực, ít nhất có thể đạt trình độ bước ngang, như thế thì dù không đẩy lui được mấy người kia nhưng cũng có thế an toàn thoát đi.

“Nhưng trong sách chỉ có mấy chữ ‘Thương nhân kinh thành Doãn Phong’, không có gợi ý gì khác.” Thiên Khiếu Hàn giơ cuốn sách trong tay lên, “Tìm ai hỏi xem.”

“…”

Chuyện tiếp theo vô cùng khô khan nhàm chán, không gì ngoài hai người khoác áo choàng màu đen rõ ràng vô cùng bắt mắt dưới cái nhìn quái dị của mọi người đi dò hỏi các thương nhân về người tên ‘Doãn Phong’, đương nhiên, thẳng đến trời tối đen vẫn không có kết quả.

Khi hai người gần như tuyệt vọng cộng phát điên, đột nhiên có người vỗ mạnh lên vai bọn họ, sau đó yếu ớt nói: “Các hạ, tìm ta phải không?”

Má ơi! Gặp ma! Thiên Khiếu Hàn giật thót tim rùng mình quay đầu, mắt đối diện một nam tử khôi ngô cao lớn. Ơ? Hóa ra không phải ma.

“Thiên Khiếu Hàn, tại sao ta cảm thấy người hưng phấn nhiều hơn sợ hãi vậy.” Ảnh Cô Nguyệt rất khinh thường nhìn người vừa la oang oác kia.

“Ha ha, hiếm có mà, tuy đã từng đánh mấy loại như hồn ma, nhưng chưa từng gặp NPC hồn ma.” Chỉnh chỉnh áo, Thiên Khiếu Hàn cười nói.

“Này hai vị, các ngươi đang tìm ta sao?” Nam tử kia lại hỏi một lần nữa.

“Ngươi là Doãn Phong?” Ảnh Cô Nguyệt hỏi.

“Đúng vậy, nếu các ngươi đã tìm ta, vậy các ngươi chắc hẳn là truyền nhân của Bắc Đường Thái phó và truyền nhân của Kiếm Tiên?” Trong mắt Doãn Phong lóe lên ánh sáng hy vọng.

“Cái này… Quả nhiên có nhiệm vụ theo sau, ta đã nói chắc chắn không chỉ đơn giản đi lấy tài liệu mà.” Thiên Khiếu Hàn lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó hỏi, “Là chúng ta, xin hỏi ngươi đã biết chúng ta là ai, vậy cũng nên biết chúng ta tới đây vì cái gì?”

Doãn Phong thấy hai người thừa nhận thân phận, vui mừng quá dỗi, vội vàng nói: “Tỳ bà tơ vàng, táo tơ vàng, hoàng tham trăm năm, quả sum vầy, đậu vấn vương ta đều đã giúp các người chuẩn bị xong, vẫn luôn chờ các người tới lấy.”

“Hẳn không dễ dàng đưa cho chúng ta như vậy nhỉ? Hơn nữa, còn có phương pháp chế tạo Tơ Vàng Sum Vầy Vấn Vương Tay Phật cùng hoa sum vầy, hoa vấn vương?” Ảnh Cô Nguyệt hoài nghi hỏi.

“Đương nhiên, đây là một nhiệm vụ, những thứ này là phần thưởng khi ngươi nhận nhiệm vụ, cái khác phải hoàn thành nhiệm vụ mới được.” Doãn Phong như đã bình tĩnh lại, giải thích.

“Cứ như phần đặt cọc vậy.” Ngón tay Thiên Khiếu Hàn mơn trớn gương mặt chính mình, một thói quen khi hắn suy nghĩ, có phần tự kỷ, lại có phần tiêu sái mê người, “Nguyệt, nhận không?”

“Có thể không nhận sao?” Khinh thường lườm hắn, Ảnh Cô Nguyệt tức giận nói, nhấn nút ‘Nhận’.

“Mấy thứ này đưa trước cho các ngươi.” Doãn Phong nhìn hai ngươi tiếp nhận nhiệm vụ rồi, lại bắt đầu kích động, lời nói cũng bất ổn.

Hệ thống thông báo: “Nhận nhiệm vụ ‘Vấn Vương Sum Vầy’, được tỳ bà tơ vàng, táo tơ vàng, hoàng tham trăm năm, quả sum vầy, đậu vấn vương, kinh nghiệm 2000, danh vọng 1000.”

“Lại là nhiệm vụ có phần thưởng khi nhận, hầy, mấy nhiệm vụ này quả thật rất kỳ lạ.” Thiên Khiếu Hàn sững sốt giây lát, quay đầu nói với Ảnh Cô Nguyệt.

“Trước đây cũng đã nhận nhiệm vụ loại này, nhưng đều là cấp A trở lên, không lẽ nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp A?” Ảnh Cô Nguyệt nghi hoặc nhìn Doãn Phong.

“Cây vấn vương và cây sum vầy là loại cây phổ biến trên núi của chúng ta,” Doãn Phong không trả lời, dường như đang rơi vào hồi ức, “Thời gian này hàng năm, cây vấn vương và cây sum vầy sẽ nở ra những đóa hoa rực rỡ, từng tán hoa màu đỏ thẫm tựa như những chùm lửa, đẹp vô cùng.”

Đang nhìn Thiên Khiếu Hàn và Ảnh Cô Nguyệt, lại tựa hồ không phải nhìn hai người họ, trong mắt tràn đầy hoài niệm cùng… bi thương…

“Đậu vấn vương và quả sum vầy lấy hàng khô từ năm trước cũng được, nhưng hoa thì phải tươi.” Doãn Phong thu hồi tầm mắt, lời nói rơi xuống nhiệm vụ lần này, “Có điều, Bạch Đà Sơn đã lâu không ra hoa.”

“Cần bọn ta làm gì?” Biết lập tức sẽ nói tới nhiệm vụ, Thiên Khiếu Hàn vội vàng hỏi.

“Bắt đầu từ mấy năm trước, Bạch Đà Sơn đã không còn ra hoa. Theo ta được biết, vì dưới Bích Thanh Hồ trong Bạch Đà Sơn có một nữ quỷ oán khí quá mạnh khiến Bạch Đà Sơn không thể ra hoa. Nữ quỷ này rất lợi hại, oán khí của nàng làm Bạch Đà Sơn vốn cây cối tươi tốt toàn bộ héo úa, vì vậy người ở đó hầu như dọn đi hết, hiện tại Bạch Đà Sơn như một tòa thành trống.” Doãn Phong cười khổ nói, “Thật ra nữ quỷ đó cũng không phải người xấu, chỉ có điều chấp niệm quá lớn, lớn đến mức lấn át lý trí mà thôi. Muốn cho cây sum vầy và cây vấn vương một lần nữa nở hoa, chỉ có thể thanh lọc nữ quỷ đó, cũng chính là đánh bại nàng, để nàng được giải phóng khỏi chấp niệm, như vậy nàng mới có thể có được sinh mệnh mới.”

Ảnh Cô Nguyệt nhìn ánh mắt người kia, loại áy náy cùng bi thương, tịch mịch cùng hối hận không chút che giấu này, chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, ít nhất sau lưng nhất định có cố sự.

“Với cấp bậc của chúng ta có thể đánh thắng nàng không? Có thể tổ đội với những người khác không?” Thiên Khiếu Hàn suy tính đến vấn đề có thể hoàn thành nhiệm vụ không, vừa lúc Cuồng Khiếu Chi Lang cũng ở phương Bắc, nếu có hắn giúp đỡ, tỉ suất hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ cao hơn không ít.

“Tốt nhất là không, đây là một vòng trong loạt nhiệm vụ chức nghiệp của các ngươi, tốt nhất hai người các ngươi nên tự hoàn thành.”

Lại là nhiệm vụ chức nghiệp? Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn buồn bực thở dài.

“Ta đưa các người đến Bạch Đà Sơn, từ một sơn động có thể thông thẳng tới hang dưới đáy hồ, đó là một mê cung, trong mê cung có oán linh bị oán khí của nữ tử kia hấp dẫn, cấp bậc đại khái khoảng hai mươi đến hai lăm, nhưng thuốc loại tinh anh. Nữ tử là Boss tinh anh cấp hai lăm,” Doãn Phong cấp tư liệu tỉ mỉ cho bọn họ, ánh mắt dò xét Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt, “Các ngươi hiện tại cấp bậc bao nhiêu?”

Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn trực tiếp đưa bảng thuộc tính cho hắn xem.

Tên: Ảnh Cô Nguyệt

Cấp bậc: 25

Chức nghiệp: Huyễn Âm Sư (Ngụy trang: Phù Chú Sư)

Vũ khí: Thúy Ngọc Bàn Long Địch (Cấp bậc không rõ, kèm kỹ năng choáng)

Hộ giáp: Thiên Linh Trù Sam Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Phải (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Kỹ năng (chức nghiệp): Cuộc sống (cao cấp)

Tri Âm (Cấp 1, độ thuần phục: 10%)

Phù Chú (Cấp 1, trước mắt có thể dùng Phong Lôi Hỏa Thủy cơ bản, cần bùa chú)

Trận Pháp (Cấp 1, trước mắt có thể dùng trận pháp cơ bản, cần kết trận)

Tên: Thiên Khiếu Hàn

Cấp bậc: 26

Chức nghiệp: Kiếm Tiên (Ngụy trang: Kiếm Khách)

Vũ khí: Nguyệt*Thừa Ảnh (viễn cổ thần khí, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Hộ giáp: Thiên Linh Trù Sam Sáo Trang (Sáo trang trác việt màu lam)

Trang Sức: Tuyết Tàng*Trái (Trang bị thần khí truyền thuyết, chưa khai quang, có thể trưởng thành)

Kỹ năng (chức nghiệp): Chiến đấu (cao cấp)

Kiếm Tiên Kiếm Phổ (Cấp 1, trước mắt có thể dùng kiếm pháp căn bản và quyền chưởng căn bản)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play