Bởi vì một đường xóc nảy, thân mình Tề Xảo có chút hư nhược, vừa về đến nhà lập tức bị Trần Thần bắt nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt. Trong lúc đó có rất nhiều người tới bái phỏng, bao gồm cả Huyện thái gia, bất quá đều bị Trần Thần ném cho Tề lão gia tử cùng cha con Kiều quản gia đối phó.
“Nào, A Xảo, nếm thử cháo nấm tuyết lê này xem thế nào?”
Tề Xảo tựa vào đầu giường ngẩng đầu cười, “Ừm.”
“Dạo này thời tiết hanh khô, cháo này vừa khéo nhuận phổi. Lại đây nếm thử nào.” Múc một muỗng thổi nguội, bón cho Tề Xảo.
Tề Xảo cũng không làm ra vẻ, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Mấy ngày hôm nay y đều lén ăn đường, không ngờ bị Trần Thần phát hiện.
Trần Thần ý cười càng sâu, “Ăn cháo đi. Lát nữa ta sai Chi Hương đi mua thêm đường cùng mứt hoa quả.”
Tề Xảo cười thật vui, “Được.”
Mấy ngày tiếp theo thân thể Tề Xảo đỡ hơn, ngự trù trong phủ thay Trần Thần phụ trách bữa ăn hàng ngày, còn anh đi xử lý chuyện siêu thị.
“Ô… Ngươi còn biết đường xuất hiện cơ à!” Kiều Vân Thâm mặt mày u ám, khí đen âm u lượn lờ xung quanh.
“Ha ha ha…” Trần Thần cười cực kì có phong phạm của Tề lão gia tử, “Chúng ta thương lượng sự tình siêu thị nào, ha ha… Đây là bản nháp ta vẽ mấy hôm nay, ngươi xem thử đi.”
Kiều Vân Thâm biết rõ người nào đó cố tình đánh trống lảng, có điều hắn cũng không định lằng nhằng mãi một chuyện không tha. Tuy tức người nào đó phủi tay tất cả để một mình hắn lo liệu, nhưng Kiều Vân Thâm cũng hiểu Trần Thần ghét xã giao, vừa là bằng hữu vừa là quản gia, hắn tình nguyện đảm nhận phần nhiều.
“Siêu thị? Là thứ lần trước ngươi nói ấy à?”
“Đúng, chính nó.” Mở bản vẽ ra, “Ta định xây ba tầng. Một tầng bán đồ dùng sinh hoạt cùng thực phẩm; tầng hai là quần áo, đồ bài trí và gia cụ cùng những món đồ nhỏ mà cha con Thạch Bình làm ra; tầng ba là quán cơm và tửu lâu. Toàn bộ siêu thị sẽ chia thành các quầy nhỏ, chỉ cần trả phí mở quầy và phí quản lý, bất cứ ai cũng có thể đến bán hàng. Tốt nhất là chúng ta tự quản lý các quầy hàng.”
Kiều Vân Thâm gật đầu, “Đó là điều bắt buộc. Tuy nhiên vấn đề về ánh sáng, thông gió và vệ sinh phải xử lý như thế nào?”
“Cái này thì đành chờ cha con Thạch Bình về mới biết được.”
“Ừ. Cửa hàng có mở buổi tối không?”
“Tối à… Có, mở đến giờ Hợi (9:00 đến 11:00) thì đóng cửa.”
Kiều Vân Thâm nhíu mày, “Thế thắp sáng kiểu gì? Đèn dầu và đèn lồng không đủ sáng, chắc chắn không thể chiếu rõ mặt hàng. Dùng nến lại quá mắc.”
Thật ra ta định dùng điện, nhưng mà Trần Thần không dám nói ra. “Chờ cha con Thạch Bình về rồi bàn sau! Nhất định sẽ có cách.”
Kiều Vân Thâm bất đắc dĩ, “Được rồi. Giờ ta đi liên lạc với thợ xây cùng thợ mộc trước.”
“Ừ, thông báo cho bọn họ một tiếng, đốt thêm nhiều miếng thủy tinh cỡ lớn, lớn hơn cả loại trong phòng ta ấy, tốt nhất là cỡ 3 x 4 thước, dày tầm một tấc*.”
(*)1 thước = 0,33m ; 1 tấc = 3,3 cm
Kiều Vân Thâm cau mày. Tuy rằng kỹ thuật đốt thủy tinh hiện tại đã phát triển, nhưng loại thủy tinh này yêu cầu quá cao.
“Không thể nào…”
“Để bọn họ thử làm đi. À, phải thật cứng, khó vỡ, nếu mà vỡ cũng không làm người bị thương.
Kiều Vân Thâm trừng anh, “Ngươi yêu cầu cao thế?! Sao mà tạo ra được loại thủy tinh như vậy được?!”
Trần Thần nhún vai, “Bọn họ rồi sẽ làm được thôi.”
Kiều Vân Thâm nguýt anh một cái rồi ra ngoài phân công công việc.
“Ai ai ai….” Trần Thần vươn vai duỗi lưng cho đỡ mỏi, “Thật mong công việc xong sớm chút! Về sau còn phải xây khu vui chơi, công viên, vườn bách thú để A Xảo với bọn nhóc có chỗ chơi…” Trần Thần đang vặn người đột nhiên khựng lại.
“Nhắc mới nhớ, hình như thời đại này mới chỉ có tư thục cùng tây tịch tiên sinh*!” Trần Thần thu tay về, xoa cằm, “Vườn trẻ, tiểu học, trung học đều không có… Ừm… Mình muốn xây trường công lập, cái này cần bàn bạc với Hà Nhật trước, ừm… Chọn phương pháp giáo dục kiểu Tây Âu là chuẩn nhất… Nhưng bây giờ có thể áp dụng không nhỉ… Ài… Cứ kết hợp Trung – Tây đi, có Hà Nhật ở đây sợ gì không làm được!”
(*)tây tịch tiên sinh: cách gọi khách hoặc gia sư thời xưa.
Trần Thần bên này mới vừa vẽ ra một phần trong bản kế hoạch lớn cho tương lai, Hà Nhật bên kia đang điên tiết giậm chân.
“A A A A!!!! Tên Yến Vương khốn khiếp dám giấu diếm sự thật! Lúc trước phụ hoàng phong gã làm Vương khác họ trấn thủ Lan Châu, chẳng biết gã chấn chỉnh thế nào mà lại có kẻ phản loạn! Ngươi chết thì chết đi, gửi thư cầu cứu cho triều đình làm quái gì! Muốn ta đích thân cứu ngươi ư?! Khốn khiếp!! Không biết trẫm đang bận bù đầu sao! Trung Quan Thôn còn chưa xây dựng xong!! Cha con Thạch Bình còn đang vội trở về kìa!!!”
La Thành cúi đầu, lặng lẽ lùi về sau một bước, tránh để bản thân bị Hà Nhật đang cuồng nộ đập trúng, trong lòng thầm phun tào: Thừa Cổ, gã phát thư cầu cứu mới là bình thường! Triều đình cứu gã là tất nhiên! Ngài để mặc gã chết… là được rồi! Mặc dù gã hàng năm đều lải nhải bên tai ngài nên ngài thấy phiền, nhưng xin đừng lớn tiếng như vậy được không! Ngài giờ là Hoàng thượng, gã là Vương khác họ sắp chết đấy! Cứ như vậy sẽ dính đồn đại không tốt đâu! Hơn nữa không phải cha con Thạch Bình vội về nhà, mà là ngài vội muốn đưa bọn họ đi được không!”
Không biết La Thành đang phun tào trong lòng, Hà Nhật ngồi trên long ỷ thở phì phì, “Hừ hừ… Khốn nạn, mệt ta phải đi cứu gã…”
“Chủ tử, là ngài phái người đi cứu gã.”
Hà Nhật quay đầu trừng hắn, “Phái ai thì cũng là người của ta!”
“…Ngài có thể phái thủ hạ của người khác đi.”
“Không của ta thì của ai được?”
La Thành tiến lên hai bước, quỳ trước Hà Nhật: “Ngụy Lỗ thế nào?”
“Hắn?” Hà Nhật nghĩ nghĩ, “Chẳng phải bình thường hắn thành thật lắm sao?”
“Nhưng nhiều khi thì không, lần này vừa hay thử hắn.”
“Ừm… Khả thi đấy. Ngày mai ta sẽ phái hắn đi, chuyện còn lại nhờ ngươi lo liệu!”
La Thành trong một góc Hà Nhật không nhìn thấy nở nụ cười dịu dàng, “Vâng!”
“Ai, La Thành, ngươi nói xem tại sao Hoàng hậu và Quý phi không có ai tới tìm trẫm hết vậy?”
Khóe miệng La Thành cừng đờ, sắc mặt lập tức tối đen.
“…”
Hà Nhật vốn không nghĩ sẽ được nghe câu trả lời, cậu ngồi chống cằm lẩm bẩm:
“Tuy ta không thích bọn họ, nhưng dầu gì ta cũng là phu quân trên danh nghĩa của bọn họ mà! Tại sao bọn họ dám ngang nhiên ở chung với nhau? Mặc dù ta rất hào phóng, cảm thấy bọn họ sinh hoạt trong cung không dễ dàng, cả đời thủ mình ta cũng không đáng, nhưng…” Hà Nhật buồn bực vò đầu, “Ta không nghĩ bọn họ lại tự giải quyết như vậy!!!”
Nhìn dáng vẻ phiền muộn u sầu của Hà Nhật, nhớ đến bốn vị hoàng phu hai người một đôi, gương mặt cứng ngắc của La Thành dịu đi một chút. Nhưng lại nghĩ đến Hà Nhật đã từng chạm vào bọn họ, vẻ mặt bất giác lạnh băng. Dẫu hắn hiểu Hà Nhật làm vậy vì cần người kế vị, biết cậu không thích bốn vị hoàng phu, biết cậu là bị ép buộc, biết hậu viện của cậu trong các đời lịch đại, thậm chí là ngay trong triều đình Đại Khánh này là sạch sẽ nhất, nhưng hắn vẫn khó chịu!
——Lưu Thừa Cổ chỉ có thể là của La Thành hắn! Từ cái ngày hắn hạ sơn phụ tá cho Hà Nhật, đã là sự thật không thể thay đổi!
“Ai….” Hà Nhật không biết suy nghĩ trong đầu La Thành, thở dài, “Đội nón xanh (cắm sừng!) cũng khổ! Nhưng mà… bọn họ thích thì thôi, ta cũng không muốn hại cả đời bọn họ.”
La Thành ngẩng đầu, tròng mắt lấp loáng đủ cung bậc cảm xúc, chớp sáng chớp tối, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như trước.
“Nếu ngài có người mình thích, ngài sẽ làm gì?”
“Ngươi mình thích?” Hà Nhật ngẩn ra, sau đó phì cười đứng dậy, “Làm sao có thể?” Cậu thích con gái, mà thế giới này lại không có con gái thì làm sao cậu tìm được người mình thích!
“Ta nói nếu.”
Hà Nhật sửng sốt, quay đầu nhìn La Thành, thấy cơ thể hắn nửa chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt càng khó nắm bắt. Chẳng hiểu sao Hà Nhật tự dưng thấy khó thở, vội vàng quay đi.
“Nếu gì chứ? Ha… Ha ha… Không có đâu, ha….”
“Nếu có?”
Hà Nhật khẩn trương nuốt nước miếng. Tuy cậu không biết mình khẩn trương vì cái gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết mình cần trả lời nghiêm túc. Thế nên Hà Nhật đơn thuần liền thật sự nghiêm túc tự vấn. Một lát sau, cậu chìm trong suy nghĩ của mình mà vô thức trả lời:
“Nếu… Nếu ta thích một người, mà người nọ cũng thích ta… Ta sẽ… Sẽ cùng hắn đi thôi!” Nghĩ đến Trần Thần cùng Tề Xảo, kỳ thực cậu rất hâm mộ.
“Đi? Đi đâu?” Trời mới biết tim hắn đang đập mạnh cỡ nào.
“Ừm. Ta nghĩ…” Hà Nhật ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, mặt ngẩn ra, “Sẽ cùng hắn đi đến nơi chỉ có riêng hai chúng ta…”
“Vậy… Giang sơn để đâu? Ngôi vị hoàng đế để đâu? Mọi người trong cung thì sao? Ngài… Buông tha tất cả được sao?”
“Thực ra…” Hà Nhật thấy hơi xấu hổ cười cười, mặt đỏ lên, “Giang sơn cùng ngôi vị hoàng đế không phải thứ ta muốn. Chẳng sợ ngươi chê cười, trước giờ ta chưa từng đi tranh giành ngôi vị này, phụ hoàng cùng nhóm hoàng huynh cũng chẳng để tâm đến ta, chính xác mà nói cả bọn họ lẫn ta đều cảm thấy ta sẽ không thể là hoàng đế đáng mong đợi!”
“…” Ngài hiện tại cũng không phải là vị hoàng đế đáng mong đợi… La Thành vừa hồi hộp chờ đáp án, vừa im lặng phun tào.
“Sau nhóm hoàng huynh tranh đoạt quá dữ khiến phụ hoàng khó thở, mới đem bọn họ…” Hà Nhật làm thủ thế cắt cổ, “Đến cuối chỉ còn lại một mình ta. Phụ hoàng không còn cách nào khác ngoài lập ta làm Thái tử. Nhưng ta thật sự… Khụ, làm không tốt lắm…”
“…” Là không biết làm ấy… La Thành tiếp tục phun tào.
“Phụ hoàng hết cách, chỉ có thể nhờ sư phụ ngươi hạ sơn đến dạy dỗ và phò trợ ta, sau sư phụ ngươi không tới, thay vào đó là ngươi, mọi chuyện tiếp theo chắc ngươi cũng rõ!”
“…Vâng.” Ngôi vị hoàng đế quả thực không phải là thứ Hà Nhật muốn, mà do phụ hoàng kiên quyết đưa cho cậu.
“Thật ra lúc trước ta có khuyên phụ hoàng uống thuốc để ông sinh thêm người kế vị.” Hà Nhật gãi đầu, “Nhưng ông sống chết không chịu.”
“…” Vô nghĩa, một lão nhân hơn 60 tuổi sinh cái gì? Còn sinh được sao?
“Ai… Không hiểu phụ hoàng lúc trước luẩn quẩn trong lòng nghĩ gì? Tại sao không sinh đứa nữa? Hoặc giữ lại một vị hoàng huynh cũng được! Thật là.”
“…” Nếu sinh thêm hay giữ lại mới cần luẩn quẩn trong lòng!
“La Thành, ta đã nói với ngươi…”
Hà Nhật lải nhải liên miên mấy điều vô nghĩa, lâu lâu lại nói sang chuyện đâu đâu, hoàn toàn chẳng có nội dung mục đích, nhưng La Thành vẫn vui vẻ lắng nghe, khóe miệng cong lên.
Từ giờ trở đi ngươi sẽ ở cùng ta, cả đời này buộc ngươi cùng một chỗ với ta!
Ngày kế, Ngụy Lỗ dẫn năm vạn binh cấp cứu Lan Châu.
Mà trong thâm cung của hoàng đế, có bốn ca nhi xinh đẹp đang ngồi nói chuyện phiếm.
“Hoàng hậu ca ca, ngươi nói xem La thị vệ khi nào mới thổ lộ tâm ý đây? Hoàng thượng có chấp nhận không?” Một tiểu ca nhi thanh tú dựa vào người ca nhi vẻ mặt túc mục, cười hì hì hỏi.
Ca nhi nọ đặt xuống một quân cờ, khẽ nâng mí mắt, “Thủy Sinh, đừng quậy.”
Ca nhi gọi là Thủy Sinh không cho là đúng, cười xí xớn dựa sát vào y, “Ta quậy đó, Liên ca ca phạt ta đi!”
Ca nhi tên Liên thở dài, thả quân cờ trong tay xuống, quay đầu nhìn Thủy Sinh, trong mắt là bất đắc dĩ cùng sủng ái, “Ngươi thật là…”
“Hì Hì…” Thủy Sinh đắc y chui vào lòng Liên. “Ta biết ca ca không nỡ.”
“Ai u…” Nam tử diện mạo yêu diễm bên cạnh phất quạt che mặt, ánh mắt hoa đào tỏ ý trêu chọc, “Ban ngày ban mặt, Thủy Sinh nóng nảy thật nha! Chẳng lẽ Liên ca ca nhà ngươi hôm qua chưa cho ngươi ăn no?”
Cặp mắt mèo linh động của Thủy Sinh khẽ chớp, lộ ra tia giảo hoạt, “Xuân Lạc ca ca thật biết đùa, Liên ca ca nhà ta tất nhiên cho ta ăn no thật no rồi! Ngược lại có phải Tử Hằng ca ca nhà ngươi không cho yêu tinh là ngươi ăn no không?”
“Xoạch”, Xuân Lạc thu quạt giấy trong tay lại, mắt hoa đào tà tà liếc Thủy Sinh.
“Muốn biết Tử Hằng nhà ta thế nào sao? Tự ngươi đi hỏi đi!”
Sắc mặt Thủy Sinh cứng đờ. Nếu y dám đi hỏi thì đã chẳng cần ở đây đấu võ mồm với Xuân Lạc.
Liên nhìn biểu cảm của Thủy Sinh liền bật cười, xoa đầu y, nhìn sang Tử Hằng đối diện lại nhận được một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.
“Thủy Sinh, sao đột nhiên quan tâm đến La Thành vậy? Lúc trước chẳng phải ngươi hận hắn nhất sao!” Tử Hằng nâng chung trà, tao nhã nhấp một ngụm, rồi nở nụ cười như xuân về hoa nở, sau lưng tựa như có hàng ngàn bông hoa nở bung khoe sắc, nhưng Thủy Sinh lại thấy lạnh sống lưng.
Y trộm liếc nhìn Liên một cái, thấy thần sắc Liên không thay đổi mới yên lòng, “Ta chỉ muốn biết hắn cùng Hoàng thượng thế nào thôi. Hoàng thượng rất… À thì, bọn họ khi nào mới có thể bên nhau?”
Thủy Sinh trừng mắt, ngó dáo dác chung quanh, “Sao ngươi dám nói hẳn ra như vậy?”
Xuân Lạc trở mặt xem thường, “Yên tâm đi, dù Hoàng thượng biết cũng không giận đâu! Ngươi tiến cung bao nhiêu năm mà chuyện này cũng không biết!”
“Ta biết!” Thủy Sinh trừng mắt, bĩu môi than thở, “Nhưng nói chuyện vẫn nên chú ý một chút!”
Xuân Lạc trợn trắng mắt, “Ngươi thật ngu!”
“Nói ai ngu!” Thủy Sinh tức xù lông, đứng dậy bổ nhào qua, may được Liên ôm lại.
“Ngoan, đừng phá nữa, chúng ta bàn chính sự.”
“Dạ.” Thủy Sinh ngoan ngoãn nghe lời.
“Chậc…” Xuân Lạc líu lưỡi, “Một câu của Liên hơn trăm câu của người!”
Thủy Sinh vênh mặt đắc ý, “Đương nhiên!”
Xuân Lạc còn muốn tiếp tục đâm chọt y, nhưng dư quang liếc thấy tầm mắt Tử Hằng đang ôn hòa nhìn sang đây, y lập tức thành thật, ngoan ngoãn ngồi một chỗ uống trà. Thủy Sinh càng được thể đắc ý, ánh mắt ra vẻ: Xem đi, ngươi còn ngoan ngoãn nghe lời hơn ta.
Không đợi Xuân Lạc phản kích, Tử Hằng mỉm cười nhìn y, Thủy Sinh lập tức thành thật.
“Được rồi, nói về chuyện của La Thành đi.” Liên mở miệng, cắt ngang ba người đang đùa giỡn.
“Ừ.” Tử Hằng uống trà, cười tao nhã, “Nhìn qua ta thấy Hoàng thượng không hẳn là không có cảm giác với hắn. Ngày trước Thủy Sinh làm khó La Thành, Hoàng thượng khi đó đã bảo vệ hắn chặt chẽ lắm! Hiện giờ… Chỉ sợ đã nước chảy thành sông.”
“Nhưng Hoàng thượng có thể tự phát giác ra sao? Mặc dù có nước nhưng… Có chảy không?”
“…” Tử Hằng trầm mặc. Đầu óc Hoàng thượng không phải dạng trì độn bình thường.
“Hay chúng ta giúp La Thành đi!” Xuân Lạc nhỏ giọng đề nghị.
Liên cùng Tử Hằng liếc nhìn nhau, nở nụ cười. Chỉ có Thủy Sinh bĩu môi, vẻ mặt miễn cưỡng nhưng không phản đối. Nếu nhìn kỹ còn phát hiện ra trong mắt Thủy Sinh hấp háy ý nóng lòng muốn thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT