Lúc này đang là ban đêm, Vu Dã bước vào Ninh An điện. Khi y đi vào phòng ngủ, Quan Thận Tranh mới phát hiện y cư nhiên mang theo một cái… giường. Nhìn cái giường mềm mại như vậy, ắt hẳn là khi y đi qua cung điện nào đó tiện tay mang về. Y đoán cũng biết nơi này không có dư đệm chăn cho y, y giải thích đây không phải ăn cắp, chỉ là mượn tạm. Quan Thận Tranh nghe vậy, nhịn không được lại nhíu mày.
Chỉ là cái giường quá bẩn, bọn họ phải tạm thời ngủ cùng nhau. Vu Dã đem Quan Thận Tranh cuốn thành đoàn nhét vào phía trong, đắc ý chiếm phần giường còn lại. Y vội vàng cởi giày, chui vào đệm chăn cùng Thận Tranh.“Thực ấm áp……” Y thoải mái nheo nheo mắt, nói:“Ai, ngươi nói, hắn sáng mai hẳn là sẽ đến đây đi? Mau ngủ đi, ngày mai phỏng chừng sáng sớm sẽ phải đi đó.”
Lại một lần tự hỏi chính mình, xem nhẹ chính mình. Ninh An điện, yên tĩnh đến độ nghe được tiếng gió vờn ngọn cây. Thấy Vu Dã dần dần ngủ, Quan Thận Tranh đưa lưng về phía y, mới đầu còn không quen cùng người khác chung giường, không thể đi vào giấc ngủ. Đến khi bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ, nó hốt hoảng nhận ra, hình như có một nữ nhân mặc hồng y, theo sau là một nam nhân.
Nó cố gắng nhìn kĩ, tựa hồ có một ánh sáng lóe lên, cảm thấy một dòng khí lạnh chết chóc len lỏi tận bên trong xương tủy. Nó giương mắt nhìn Vu Dã đứng dậy, y liền thay đổi sắc mặt, ôn hòa cười nói với nó:“Thận nhi, ngoài cửa có người, ngươi nếu sợ, hãytrốn vào ổ chăn, đừng nhìn.”
Quan Thận Tranh liếc mắt nhìn y, đi thẳng xuống giường mở cánh cửa vốn đã không bền chắc, cũng không để ý tới nam nhân cao gầy đứng lặng cạnh cửa, không nhanh không chậm đi về phía hậu viện. Vu Dã bây giờ mới ý thức được mình đã quá khinh thường đồ đệ, cảm thấy chút gì đấy kiêu ngạo, khiến tâm trạng y khá lên chút ít, đến nỗi nam nhân thân thể lạnh như băng kia khi nhìn theo bóng dáng Quan Thận Tranh rời khỏi, biết được lai lịch tiểu nam hài này, hai tay hắn trong vô thức siết chặt.
Cảm nhận sát khí phát ra từ nam nhân, tinh thần của Vu Dã trở nên hoàn toàn tỉnh táo, bất quá không thèm hành lễ, cứ như vậy biếng nhác nằm trong chăn, nhếch khóe môi nói:“Bệ hạ, ngươi sao lại đến một mình? Lo lắng cho ta sao?” Kính Đế thu hồi ánh mắt, quay đầu về phía nam tử quần áo hỗn độn trên giường, mâu quang sâu thẳm mang theo nguy hiểm, hỏi:“Ngươi là ai? Có mục đích gì?”
Vũ Dã nâng cánh tay, chăm chú quan sát kỹ vị Kính Đế trẻ tuổi, ngữ điệu mang chút châm chọc, nói vói hắn:“Việc đó không cần ngươi quản, chuyện ta muốn nói với ngươi, ngày hôm qua đã nói rồi. Hôm nay ngươi hãy cho ta biết lựa chọn của ngươi”. Kính Đế nhíu mi, chỉ có lúc này, Quan Thận Tranh cùng hắn mới có một chút tương tự, hắn nói:“Nếu ta yêu ngươi, ngươi sẽ cứu Khả Nhi?”
Nam nhân không do dự mà lựa chọn, Vu Dã thông thả vươn cánh tay trái:“Ân, ta nói là làm, rồi mới muốn ngươi yêu ta, từ hôm nay trở đi, ta sẽ giải độc cho nàng… Một năm này…,” Y thở dài, nói đến đây trong mắt nam nhân lạnh băng kia vẫn không có chút cảm tình, lại mang chút chán ghét nhìn y,“…Ngươi nhớ kỹ phải hảo hảo yêu thương ta, sau này ngươi có muốn cũng chẳng được nữa.”
Y có thể tự do tiến vào hoàng cung, cũng có thể tùy ý rời đi, muốn dùng vũ lực giữ y ở lại, là không có khả năng. Vì vậy bọn họ đã giao dịch, là yêu nhau một năm. Vu Dã biết độc tính trong người Dung phi muốn giải hoàn toàn ngay lập tức là không thể, ít nhất phải mười tháng. Y tính toán kỹ lắm, kỳ thật là ông trời tính toán hay lắm, mạng của y đại khái chỉ có mười tháng, mà một tháng một ngón tay, giải hết độc tính của Dung phi cũng tròn mười tháng, không nhiều không ít. Sở dĩ định một năm, chỉ là sợ bản thân luyến tiếc thôi, nhiều thêm hai tháng, y nghĩ, y liều chết đau đớn cũng phải nhớ kỹ hắn.
Quan Thận Tranh khi trở về, đã thấy xung quanh Ninh An điện có rất nhiều thị vệ, nó cũng không quan tâm. Khi nó đứng ở ngoài cửa phòng, nghe bên trong truyền tiếng rên rỉ đau đớn quỷ dị, nó cũng không để ý, đặt chậu nước ở cửa rồi rời đi.
Nó nhặt cành hoa mai rơi dưới đất lên, bắt đầu ôn lại mấy chiêu võ mà Vu Dã dạy nó đêm qua, từng chiêu thức, nó hoàn toàn nhập tâm, cũng rất nhanh quên đi mục đích. Mỗi người đều có mục đích theo đuổi, may mắn, nó chỉ muốn luyện võ công, sẽ không đả thương ai cả.
Hoàng hôn tím ngắt buông xuống, ở trong phòng, ngày ngày Vu Dã chờ Kính Đế Vệ Dận tới, nằm dưới hắn mà mở ra thân thể, giao phó sở hữu. Y mở hai chân, vươn cánh tay cảm nhận từng chút một cơ thể ấm nồng ấy, nghĩ rằng, hữu tình đó là hoan ái, vô tình cũng chỉ là tằng tịu với nhau, quả nhiên, đau quá…… Ai, Vệ Dận, Vệ Dận, ngươi nói xem, tại sao lại đau đến thế?
……..
Đến tận khi Kính Đế phát tiết xong rồi đứng dậy mặc quần áo rời đi, y một mình nằm trên chiếc giường đầy máu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền ngồi bật dậy, lại bị cơn đau ở thắt lưng kéo ngã, thất thanh hô lớn:“Thận nhi, Thận nhi, ngươi mau tới, sư phụ ngươi xong đời rồi, sư phụ ngươi lần này xong đời rồi, trời ạ, ngươi nói xem, ta sao lại ngốc đến vậy? Cha ta biết vậy sao còn không đem ta giết quách đi cho rồi! Cha, sư phụ, con thực xin lỗi hai người?!!”
Quan Thận Tranh từ ngoài cửa tiến vào, nhìn bộ dáng y ai oán ôm chăn bông rưng rưng, lại lần nữa nhíu chặt mày, người này, bái y làm thầy, thật sự có tốt không? Đúng là làm cho người ta nghi ngờ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT