Vu Dã chín tháng qua rất thong thả, y nhờ Từ Hoàn kê lại giường ra sát cửa sổ, như vậy ngày nào y cũng có thể sớm phơi nắng, muộn ngắm nhìn khoảnh khắc chạng vạng qua đi, ngoài kia phong cảnh hữu tình, cũng phần nào giúp tâm tình y an tĩnh hơn. Những ngày này, y không còn cảm thấy đau nữa, nhưng y biết thời gian của mình không còn nhiều.
Độc của Dung phi xem như hoàn toàn giải, nghe nói dung mạo khôi phục, tuyệt sắc dung nhan mĩ diễm rung động lòng người. Phỏng chừng của ngày sinh nở của nàng cũng sắp tới. Chín tháng mười lăm ngày, y nhờ Từ Hoàn mang thuốc đến cho Dung phi. Y cảm thấy có chút an ủi, bởi thân thể Dung phi khôi phục rất khá, xem ra không cần dùng thêm thuốc nữa. Từ Hoàn đem lời này của y chuyển tới Dung phi.
Từ Hoàn từ Tây Cung trở về tâm trạng rất tệ, ngồi ở trên bậc thang của đình cả buổi, gã không muốn nói cho Vu Dã biết, nhưng mà mệnh lệnh không thể không theo. Cuối cùng đành vào giường Vu Dã, giọng đầy oán hận nói:“Nương nương ra lệnh, để bảo vệ trưởng hoàng tử bình an, nàng khẩn cầu tiên sinh dâng nốt ngón tay còn lại cho đủ liều.” Vu Dã cúi đầu, nhợt nhạt cười,“Vô phương, ngày mai liền cắt đưa cho nàng.”
Thân thể y ngày càng yếu, mấy ngày nay, chỉ thấy khuôn mặt ngày càng gầy, môi vỡ tan, không thể nhận ra khuôn mặt anh tuấn trước đây nữa. Chỉ còn đôi mắt trong suốt ấy, vẫn luôn minh mẫn sáng ngời, cũng thật ấm áp. Từ Hoàn không đành lòng nhìn bộ dáng này của y, vội vàng đi về phía bàn uống nước rót chén trà, ngửa đầu uống cạn, dường như muốn nuôt cả dòng nước mắt sắp trào lên, cường lệnh chính mình không được yếu đuối, không thể thua y, không thể, nếu không sao có thể cùng y vượt qua.
Kính Đế hồi lâu không tới, Vu Dã không cho Từ Hoàn nói nửa câu với hắn, mặc kệ là bệnh, mặc kệ là chết, cứ im lặng có khi lại hay nhất, hưởng thụ những giây phút bình an cuối cùng. Bọn họ đều biết, kết cục chính là như vậy, ở nơi này có người sẽ chết đi, còn Kính Đế chăm sóc Dung phi chờ đợi hài tử của bọn họ ra đời. Không ngờ tới những ngày này còn có thể phát sinh thêm một chuyện.
Đó là ngày Từ Hoàn chuẩn bị lấy đi ngón tay cuối cùng dâng Dung phi, gã ở Tây Cung ngoài ý muốn lại gặp được Quan Thận Tranh, hài tử này căn bản không nên xuất hiện ở đây, hơn nữa nó ẩn thân ở chỗ tối. Từ Hoàn còn chưa kịp nghĩ hiểu ra điều gì, Quan Thận Tranh đã rút ra một thanh đoản kiếm, thi triển khinh công bay nhanh về phía Dung phi, thân thể nhỏ bé phát ra sát khí lạnh thấu xương…… Từ Hoàn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, Quan Thận Tranh xẹt qua bên người gã, gã nghe được tiếng rống đầy uất hận của hài tử nọ, nhắm mắt, tuyệt vọng theo bốn phương tám hướng thẳng mà đến.
Từ Hoàn trước khi xuất môn đã đem trà để ở cạnh giường cho y, Vu Dã miễn cưỡng có thể sử dụng bàn tay đỡ chén, y đang muốn uống một ngụm trà, lại nghe có tiếng bước chân gấp gáp. Bọn họ đẩy cửa tiến vào, y dồn hết khí lực, lớn tiếng nói:“Thảo dân Vu Dã thân mang bệnh, xin bệ hạ cùng nương nương không tiến vào, để tránh tổn hại thánh thể cùng long thai.”
Người tới quả nhiên dừng lại ở trước cửa, không tiến vào nữa, y cư nhiên nhìn thấy rõ, ngực trái lại phút chốc quặn đau kịch liệt. Một phụ nhân xinh đẹp tôn quý, bên cạnh là một tuấn mỹ nam tử, còn có hài tử chưa sinh ra kia nữa. Vu Dã đem hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí, nội tâm vốn tràn đầy máu tươi không hiểu sao lại dâng lên mấy phần ngọt ngào. Hắn không yêu ta, kết cục này phải chăng là tốt nhất ?
Ngoài cửa, vang lên một giọng nữ thanh thanh:“Tiên sinh, không rõ bản cung đã đắc tội điểm nào với tiên sinh, ngươi vì sao lại sai đồ nhi đến Tây Cung ám sát ta? Ngươi nếu là không muốn bố thí ngón tay cuối cùng cho bản cung, bản cung chắc chắn sẽ không miễn cưỡng ngươi, ngươi sao phải làm như vậy? Hài nhi kia năm nay mới vừa chín tuổi! Ngươi để nó cầm kiếm giết người, thực mất nhân tính! Tiên sinh, ngươi làm ta thực thất vọng!” Lời của nàng, là tức giận lại thương tâm, lại ủy khuất đến cực điểm, Vu Dã không thể không bội phục nàng, lại lo lắng đau lòng cho tiểu đồ đệ, y chờ một chút không thấy nàng mở miệng, liền chống đỡ thân thể ngồi dậy, hoãn thanh trả lời:“Nương nương, thảo dân tuy rằng không biết gì về chuyện này, nhưng đồ nhi của ta hành hung người, cũng là do thảo dân quản giáo không nghiêm, vì vậy, chỉ cầu nương nương xét cho tiểu đồ nhi ta tuổi còn nhỏ, trời sinh tính cương liệt, tha cho nó lần này, cho nó một con đường sống.”
“Tiên sinh, không phải là bản cung so đo, chuyện có thể không đề cập tới, nhưng ý đồ mưu hại hoàng tử là chuyện lớn, làm sao có thể coi như không có?” Vu Dã cười khẽ, một tia đắc ý cũng không giấu giếm, y cười đến nỗi ho khan vài tiếng, thực lao lực nói:“Nương nương, người cũng biết đồ nhi của ta mới chín tuổi, nó sao có thể có âm mưu ám hại hoàng tử?” Kính Đế vẫn lặng yên không lên tiếng, y tiếp lời,“Tội này, Vu Dã thay đồ nhi nhận.”
“Ồ?” Dung Khả Nhi ra vẻ hoài nghi khẽ hỏi, liếc nhìn Kính Đế một cái, rồi lớn tiếng ra lệnh:“Bắt lấy y……” Nàng không nghĩ tới nam tử vẫn luôn lặng yên bên cạnh, vừa lúc nàng dứt lời, hắn liền chậm rãi nói:“Ngươi xảy ra chuyện gì? Sao hơi thở lại loạn như thế?”
Nam nhân băng lãnh kia vừa lên tiếng, hốc mắt Vu dã không kìm được mà nổi lên một trận cay cay,“Không có, ta không sao…… Ta ngày mai sẽ tốt thôi.” Y cố gắng khiến cho ngữ khí thật bình ổn, nhưng trong ngực có một trận phiên giang đảo hải, dường như thống khổ, cắn răng khẩn cầu nói:“Bệ hạ, Vu Dã có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có thể chờ ta ngày mai lên hình phòng thỉnh tội?” Kính Đế ánh mắt khác lạ nhìn Dung Khả Nhi, tâm có chút gợn sóng, cũng không biết là đang nói chuyện với ai, hắn hồi đáp:“Ngày mai trẫm tự mình thẩm vấn ngươi, ngay tại Ninh An điện, không cần tới hình phòng. Mà đồ nhi của ngươi, cũng tạm thời ở lại cung điện của trẫm để tiện trông giữ, bất luận là ai, cũng không thể động tới một sợi tóc của nó.” Từ Hoàn quỳ trên mặt đất, rưng rưng khấu tạ ân điển. Dung Khả Nhi siết chặt bàn tay, cười đến phá lệ tao nhã,“Bệ hạ có mệnh, nô tì tuân chỉ, trở về liền gọi người đem thích khách đưa đến Quan Lan điện.”
Một giọt nước mắt trượt dài trên gò má, Vu Dã thấy ngón tay cuối cùng bỗng nhiên phát đau, y cúi đầu, nghẹn ngào nói:“Vệ Dận, cám ơn ngươi.” Kính Đế ở ngoài cửa do dự, sau hắn còn có bao nhiêu người đứng đó, nên hắn chỉ có thể vội vàng nói một tiếng:“Hãy nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đêm nay sẽ đến thăm ngươi, không, là thẩm vấn ngươi.” Dứt lời, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc quái dị, rời khỏi Ninh An điện, bỏ qua phiến môn, cũng bỏ lỡ từng lời chúc vạn tuế phía sau…
Từ Hoàn hành đại lễ nhìn bọn họ rời đi. Họ đi rồi, gã liền đẩy cửa phòng vọt vào, thấy Vu Dã đang lặng lẽ rơi lệ. Người này, ngay cả khóc cũng vô thanh vô tức.
Trước kia dù có đau đớn thế nào, Từ Hoàn cũng chưa từng thấy người này khóc, gã luống cuống tay chân chạy vội tới bên giường, không dám tùy ý chạm vào y, ngây ngốc an ủi:“Vu Dã, không có việc gì, ngươi đừng sợ, bệ hạ nhất định bảo vệ an toàn cho đồ đệ ngươi.” Nước mắt Vu Dã vẫn không ngừng, tầm nhìn của y bắt đầu mơ hồ, y gật gật đầu, khàn khàn nói:“Ta biết, hắn sẽ làm thế.”
Cám giác bất an nảy sinh, Từ Hoàn trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, gã muốn chạy đi tìm Kính Đế, lại sợ nếu rời đi thì có khi không thể nhìn mặt Vu Dã lần cuối. Đang lúc gã còn thất kinh, Vu Dã liền dần dần bình tĩnh, ngón tay duy nhất của y lấy ra từ dưới chăn một dây tơ hồng, cố nặn ra một ý cười vặn vẹo, vất vả thở dốc, nói:“Phiền toái ngươi, buộc nó lên ngón tay ta được không?”
Từ Hoàn không dám nhìn thẳng những vết thương loang lổ máu của Vu Dã, run run đem dây tơ hồng sớm đã phai màu buộc lên ngón tay y. Đem tơ hồng buộc xong, gã cúi thấp đầu, trong lòng thề, gã tuyệt đối không rơi lệ, phải cười lên, tuyệt đối không để người này đến cuối cùng chỉ thấy nước mắt của gã.
Gió nhẹ lặng thổi qua, chút hơi thở yếu ớt cũng dần mất đi, không biết qua bao lâu, Vu Dã lại ôn nhu mỉm cười, trong miệng là nồng đậm hương vị của hoài niệm:“Ngươi xem, trong viện hoa mai đều đã nở, khi ta chết chắc cũng sẽ tàn, hoa mai, thật sự… đẹp quá…” Từ Hoàn khó khăn cười, gã một bên ngẩng đầu, ra vẻ thoải mái mà nói:“Ngốc tử, mới tháng chín thôi, hoa mai sao có thể tàn…” Chưa dứt lời, tim gã đập loạn liên hồi, chăm chú nhìn đôi mắt người nọ đã mất đi vẻ sáng ngời, từ từ khép lại. Trầm tĩnh một khắc, cũng làm như thật viên mãn, gã vui vẻ bật cười, rồi, mới ách thanh phụ họa nói:“Đúng vậy, hoa mai đẹp quá, đẹp quá… Cho nên, ngươi tỉnh lại, nhìn một chút đi, Vu Dã… Tỉnh lại đi, cầu xin ngươi, hãy liếc nhìn một chút thôi…”.
Trên ngón tay cuối cùng của y, là dây tơ hồng sắc màu tiên diễm. Chỉ là, đầu dây bên kia, vẫn chẳng có ai nắm lấy…
Từ Hoàn lớn tiếng khóc, người nọ nhàn nhã tựa vào đầu giường, như là đang ngủ. Gã chống đỡ nâng mi mắt theo cửa sổ nhìn ra xa phía cây mai, tựa hồ là suy tư, mùa đông, còn bao lâu mới đến… Y, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, chỉ là, khóe miệng hơi nhếch lên chảy ra một dòng máu đỏ, rơi xuống vạt áo, từng chút từng chút một ngấm vào y phục màu xám, cực kỳ giống như lúc này, một đóa hoa mai nở rộ trong đêm.
Một đóa hoa mai thanh cao, kiêu ngạo. Lại một năm nữa trôi qua, năm trước, khi hoa mai nở, có một lam sam nam tử xuất hiện trong đêm. Năm nay, cũng khoảnh khắc ấy, nhưng lại chẳng có một ai tới nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT