Ba ngày sau, đúng lúc Dụ Tiêu và chồng đang nỗ lực sử dụng quan hệ để can thiệp vào Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thì Viện tâm lý lại chủ động liên hệ với Dụ Thần, mong hắn có thể đến nói chuyện một buổi.

Dụ Thần vẫn chưa về thành phố An, nhận được thông báo thì lập tức chạy đến Viện. Nhân viên đưa hắn đến một căn phòng nhỏ, trong đó có một người đàn ông trung niên khoác áo bác sĩ. Thấy hắn bước vào, ông liền đứng lên, lịch sự mời hắn ngồi xuống, rồi rót một chén nước ấm đặt trước mặt hắn.

Ông tự giới thiệu: “Xin chào, cậu Dụ. Tôi họ Kỳ, là bác sĩ tâm lý phụ trách cho Hạ Hứa.”

Dụ Thần mở to mắt, không che giấu sự căng thẳng.

Giáo sư Kỳ cười cười: “Thôi thì cứ gọi cậu ấy bằng tên thật đi! Hạ Hứa, “hạ” trong “mùa hạ”, “hứa” trong “hứa hẹn”, hẳn là cậu ấy đã nói với cậu rồi, đúng không?”

Dụ Thần đứng dậy, khàn giọng nói: “Vâng, chào ông.”

“Là thế này.” Ông ra dấu mời hắn ngồi xuống: “Cậu vốn là bệnh nhân của bác sĩ Chu, theo lý thuyết thì tôi không được đọc ghi chép về cậu ở chỗ ông ấy. Nhưng cơ cấu hành chính trong viện chúng tôi hơi khác ở ngoài một chút – tôi là viện phó, nên có đủ tư cách và trách nhiệm để hỗ trợ những bác sĩ bình thường.”

Ông dừng lại một chút: “Nói cách khác — bác sĩ Chu có thể báo cáo với tôi về tình trạng của cậu.”

Dụ Thần đã đoán được đối phương muốn nói gì, gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi. Tôi và người nhà cũng đang rất muốn hợp tác với quý Viện.”

“Cảm ơn cậu đã hiểu.” Giáo sư Kỳ lấy ra một tập tài liệu, mở nó ra nhưng lại không đọc, chỉ điềm đạm nhìn hắn, dường như đã biết nội dung trong tài liệu nọ: “Cậu Dụ, sau khi gặp Hạ Hứa vào ba ngày trước thì cậu có thấy ảo giác nữa không?”

“Không.” Nghe thấy hai chữ “Hạ Hứa”, trái tim Dụ Thần liền đập nhanh hơn, trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng: “Lúc trước tôi nhìn thấy ảo giác là vì quá nhớ em ấy, đồng thời cũng muốn sa vào ảo giác không muốn tỉnh lại. Giờ tôi đã gặp lại em ấy rồi, biết em ấy vẫn còn sống, nên…”

Khóe miệng hắn cong lên: “Nên tôi nghĩ là, sau này tôi sẽ không gặp ảo giác nữa.”

“Thế thì tốt.” Giáo sư Kỳ nói: “Chỉ người buộc dây mới gỡ dây được – sự xuất hiện của Hạ Hứa đã tháo gỡ khúc mắc của cậu. Lần này tôi mạo muội mời cậu tới, là muốn nhờ cậu “gỡ dây” cho Hạ Hứa.”

Dụ Thần ngồi thẳng người lên, toàn thân căng thẳng.

“Thực ra từ hôm trước đọc được ghi chép về cậu ở chỗ bác sĩ Chu, là tôi đã muốn mời cậu đến rồi – chỉ có cậu mới là “phương thuốc” cho Hạ Hứa.” Ông đan hai tay vào nhau: “Nhưng bây giờ, trên danh nghĩa Hạ Hứa thuộc về Tổ hành động đặc biệt của Bộ Công An, cũng là thành viên quan trọng trong Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thân phận rất đặc thù. Vậy nên trước khi được bọn họ cho phép, tôi sẽ không có quyền được tiết lộ tình hình của cậu ấy cho cậu biết.

Trong hai ngày qua, tôi đã liên lạc với người phụ trách của Đội Đặc chủng và Tổ hành động đặc biệt. Biết cậu có thể giúp Hạ Hứa khỏi bệnh rồi, họ mới đồng ý để tôi mời cậu đến đây.”

Trong phòng có điều hòa nên không nóng, nhưng lưng Dụ Thần lại ướt đẫm mồ hôi.

Giáo sư Kỳ nhận ra là hắn đang căng thẳng, liền cười cười trấn an: “Bây giờ, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe những gì Hạ Hứa đã trải qua kèm theo trạng thái tâm lý của cậu ấy. Nếu có gì muốn hỏi, cậu có thể ngắt lời tôi bất kỳ lúc nào.”

Dụ Thần cũng muốn thả lỏng lắm, nhưng hắn không thể làm được. Giọng giáo sư Kỳ rất trầm, tốc độ vừa phải, nhưng nội dung trong nó lại như những tảng đá lớn, dội thẳng vào lòng Dụ Thần.

Hai năm trước khi bắt đầu đến Vân Nam, trạng thái tâm lý của Hạ Hứa đã hơi bất ổn. Anh vừa canh cánh trong lòng chuyện mình là “kẻ thứ ba”, vừa không thể ngăn nổi bản thân nhung nhớ Dụ Thần – tuy ban ngày anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng đến đêm lại thường xuyên mất ngủ. Khi Đại đội Đặc chủng đến chọn người, anh liền đi không chút do dự. Sau đó nữa, khi được chọn đi nằm vùng, thân phận “Hạ Hứa” của anh bắt buộc phải hủy đi – thế mà anh lại thấy thoải mái hơn chút.

Trước khi đến vùng Viễn Bắc, đội trưởng bảo anh đặt một cái tên cho thân phận mới. Gần như anh không hề suy nghĩ, thốt lên: “Đặt là Hứa Thần đi!”

Hứa trong Hạ Hứa, Thần trong Dụ Thần.

Một khi đã bước lên con đường nằm vùng, hầu như không ai có thể trở về nữa. Chôn thây nơi xứ lạ, sẽ không ai biết được quá khứ của anh.

Nên anh muốn buông thả mình một lần – nếu đời này anh không thể ở bên người anh hằng yêu dấu, vậy thì anh đành lén để tên hai người hợp lại với nhau, coi như chút an ủi nho nhỏ vậy.

Hạ Hứa nằm vùng trong một tập đoàn thuốc phiện ở Viễn Bắc phải hơn nửa năm, khó khăn thế nào không cần phải nói nữa. Nửa năm sau, chiến dịch truy quét bắt đầu. Khi chạy đến nơi hẹn để Đội Đặc chủng cứu ra, hầu như anh chỉ còn nửa cái mạng.

Lần hành động đó thành công vang dội. Ba ổ chế tạo thuốc phiện được bắt sạch sẽ, toàn bộ thành viên trong tập đoàn ma túy đều sa lưới pháp luật. Nhưng bù lại, bên phía công an và bộ đội cũng thương vong rất nhiều.

Hạ Hứa còn sống, nhưng rất ít người biết được thân phận thực sự của anh. Anh được Đại đội Đặc chủng của “Hứa Thần” sắp xếp ở Bắc Kinh để được trị liệu, khỏi rồi thì được khen thưởng, rồi về Vân Nam, tiếp tục theo đội thi hành vài nhiệm vụ nữa.

Không biết vì may mắn hay vì năng lực vượt trội, mà Hạ Hứa lần lượt thoát ra khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tuy có thương tích nhưng nói chung là vẫn toàn mạng. Anh được Tổ hành động đặc biệt của Bộ Công An chiêu mộ, nửa năm nay phần lớn là ở Bắc Kinh tiếp nhận huấn luyện đặc biệt.

Hẳn là vì mạng sống của anh không bị đe dọa mỗi ngày, anh không phải tập trung toàn bộ tâm trí vào nhiệm vụ nữa; nên bóng ma trong lòng anh suốt mấy năm nay cuối cùng cũng bùng nổ.

Trước đây, anh cứ nghĩ là mình sẽ chôn thây ở Viễn Bắc, rồi tất thảy sẽ kết thúc ở đó. Nhưng cuối cùng anh lại còn sống, thậm chí còn lập công và thăng chức, không còn là một cảnh sát bình thường ai bóp nắn cũng được ở Cục Cảnh sát hay đồn công an ngày xưa nữa.

Anh đã là một thành viên đặc biệt của Đội Đặc chủng.

Nhưng dù đã đứng giữa ranh giới sinh tử rất nhiều lần, đã giãy dụa trong tuyệt vọng rất nhiều lần, trải qua vô số sóng gió mà người thường không sao tưởng tượng nổi, thì anh… vẫn không thể quên được Dụ Thần.

Từ đầu đến cuối, trong lòng anh vẫn để trống một vị trí, dành cho hắn.

Đồng thời cũng mãi tồn tại một sự áy náy, dành cho Thường Niệm.

Chuyện “người thứ ba” này vẫn luôn là một cây dằm đâm vào lương tâm anh giữa đêm khuya. Anh không dám hỏi thăm tin tức về Dụ Thần và Thường Niệm, cũng không thể kể cho ai khác biết — anh đã là Hứa Thần, không ai được biết quá khứ của anh, nên anh chỉ có thể nói cho chính mình nghe.

“Phá hoại gia đình người khác” là một sự thật đâm vào tim anh, vẫn ở đó chưa hề rút ra. Càng ghim càng sâu, rồi mọc rễ nảy mầm, phát triển đến mức… cứ nghĩ về nó là toàn thân anh sẽ đau đớn.

“Người kia” xuất hiện vào đúng lúc này.

Chỉ cần Hạ Hứa vô thức nghĩ về Dụ Thần hay Thường Niệm, thì “người đó” sẽ đi ra. “Người đó” chưa hề trải qua những khúc mắc tình cảm đó, “người đó” tự tin rạng rỡ, hệt như Hạ Hứa hồi cấp 3 vậy.

“Người đó” biết mình tên là Hứa Thần, là một chiến sĩ cực kỳ tài giỏi. “Người đó” tạm thời quên đi ký ức nọ, để bảo vệ tâm lý gần như đã vỡ nát của Hạ Hứa.

Mới đầu, chính Hạ Hứa cũng không biết đến sự tồn tại của “người đó”. Là bác sĩ tâm lý trực thuộc Tổ hành động đặc biệt phát hiện ra bất thường của anh, thôi miên anh, thì anh mới biết mình có dấu hiệu của bệnh tâm thần phân liệt. May là tình trạng của anh không quá nghiêm trọng, nhân cách thứ hai của anh cũng không có dấu hiện phản xã hội* và không xuất hiện nhiều.

*phản xã hội: chống đối xã hội, luôn muốn hành động tiêu cực (giết người cướp của v.v)

Hạ Hứa rất phối hợp điều trị, một tuần đến tư vấn một lần. Khi “người đó” không xuất hiện, thì anh không khác gì người bình thường cả.

Giáo sư Kỳ uống một ngụm trà: “Cậu Dụ đây cũng từng được hỗ trợ tâm lý một thời gian rồi, nên chắc cậu cũng biết – rất khó để chữa hết bệnh tâm thần phân liệt, mà chỉ có thể hướng dẫn người bệnh từ từ thích nghi thôi. Hạ Hứa nhận định mình là người thứ ba xen vào mối quan hệ của cậu và Thường Niệm, nếu không rút cái gai này ra thì có làm gì cũng vô ích.

Cậu là người làm ăn, e là không hiểu được suy nghĩ của Hạ Hứa; nhưng tôi là quân nhân, tôi có thể hiểu được. Chuyện “làm kẻ thứ ba” này đối với người thường đã là một loại sỉ nhục; mà cậu ấy còn là cảnh sát, là quân nhân, từng chiến đấu bên đội đặc chủng suốt hai năm qua. Cậu ấy không thể chịu nổi việc mình mặc đồ đặc chủng, tay cầm quốc kỳ, mà lại là một “kẻ thứ ba” được.”

“Không phải thế!” Dụ Thần gầm lên, gần như đã mất khống chế.

Giáo sư Kỳ hạ tay xuống: “Khi tôi chưa xem ghi chép về cậu, tôi chỉ một mực nghĩ cách để giúp Hạ Hứa, vì theo cách miêu tả của cậu ấy, đúng là cậu ấy đã phá hủy mối quan hệ của cậu và Thường Niệm thật. Hai tháng trước, thậm chí tôi đã định mời cậu đến đây, nhưng tôi lại biết được là Thường Niệm đã mất, nên đành hoãn kế hoạch này lại. Nếu Hạ Hứa biết Thường Niệm đã qua đời, e rằng tình trạng của cậu ấy sẽ còn tồi tệ hơn.”

Nói đến đây, ông điềm đạm cười: “Các cậu… đúng là có duyên thật. Nếu cậu không đến nơi này để điều trị, không vừa khéo gặp được Hạ Hứa, nếu tôi không vừa khéo đọc ghi chép về cậu từ chỗ bác sĩ Chu… thì chắc cả đời này, Hạ Hứa sẽ mãi bị vây trong nỗi hổ thẹn đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play