Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời chính là — vất vả lắm bạn mới tìm lại được trí nhớ, nhưng người quan trọng nhất trong hồi ức kia lại không thể quay về nữa.
Từ bé đến lớn, Dụ Thần đã đánh nhau rất nhiều lần, thắng thì nhiều mà thua thì ít, hầu như chưa bao giờ bị đánh cho tím mặt cả. Trong trận đánh hội đồng hôm đó, người tên Hạ Hứa kia đấm rất mạnh, từng cú từng cú giáng thẳng vào thịt, làm khóe miệng hắn nứt ra, trông khá là chật vật. Nhưng hắn cũng không cho anh được thoải mái — mấy vết xanh tím lớn ở bụng và xương sườn anh đều là tác phẩm của hắn cả.
Cứ nghĩ rằng đánh xong là thành thù rồi; ai dè lúc vươn tay kéo hắn dậy, anh lại làm ra một việc mà không ai ngờ tới — anh cúi người xuống, phủi bụi trên đùi hắn đi.
Cái quái gì vậy?
Dụ Thần ngẩn ra, sững sờ nhìn cái gáy đẫm mồ hôi và bóng râm do đứng ngược sáng trên gò má anh, rồi lại nhìn xuống thắt lưng đang khom xuống và cánh tay thon dài của anh…
Tim hắn chợt “thịch” một tiếng.
Sau khi ngồi dậy, Hạ Hứa không ngẩng lên nhìn hắn nữa, hai tai anh đỏ bừng lên, đỏ như sắp rỉ máu.
Hắn híp mắt lại, không hiểu sao mà trong đầu lại nảy ra một từ rất là không hợp ngữ cảnh — “Thật đáng yêu!”
Hình như anh hơi xấu hổ và căng thẳng, khóe mắt vẫn liếc sang chỗ hắn. Nhìn anh hoảng hốt đứng bật dậy, tự dưng hắn cũng thấy lúng túng. Trong khoảnh khắc xoay người, hai tay hai chân anh chợt vung cùng một hướng, nhưng đã sửa lại ngay, nên những người khác không hề để ý.
Từ đó về sau, Dụ Thần bắt đầu thấy hứng thú với Hạ Hứa. Trước đó hắn thường xuyên trốn học, chẳng mấy khi đến trường; nhưng bây giờ thì ngày nào hắn cũng đến, dùng mọi cách để hỏi thăm tin tức về lớp trưởng lớp 10 -1.
Đám anh em cùng đi hội đồng Hạ Hứa hôm đó với hắn cũng rất tức giận, lại biết hắn bị anh đấm vào mặt; cộng với vẻ hung thần ác sát của hắn khi hỏi về anh – hắn đã che giấu cảm xúc rất tốt – nên ai cũng nghĩ là hắn đang hỏi dò để chuẩn bị trả thù anh.
Nhưng không ai biết rằng… hắn chỉ đang nảy sinh một tình cảm không thể cho ai biết với anh mà thôi.
Càng biết nhiều về anh, ý nghĩ muốn chiếm hữu anh cũng bành trướng càng lớn — dường như con trai thời dậy thì luôn có ham muốn độc chiếm rất mạnh.
Lần trước Hạ Hứa đè hắn xuống đất, hắn đã sức cùng lực kiệt, không thể xoay người. Bây giờ, hắn đứng dựa vào hành lang trước cửa lớp 10-19, nhìn Hạ Hứa và bạn bè đi vào lớp 10-1 bên dưới. Hắn híp mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình đè cơ thể trần truồng của anh xuống, làm vài vận động này này nọ nọ.
Muốn chịch Hạ Hứa, muốn chiều chuộng Hạ Hứa, muốn đối xử thật tốt với Hạ Hứa.
Trong lúc anh vội vàng bài vở, chuyện trên lớp và việc làm thêm; thì hắn đã tìm hiểu được hết hoàn cảnh của anh. Hắn biết anh và ông nội đang sống nương tựa vào nhau, gia cảnh khá khó khăn; nhưng hắn cũng biết ở anh không hề có sự tự ti hay rụt rè mà trẻ con nhà nghèo hay có. Anh hào sảng phóng khoáng, có thể kết bạn với mọi loại người, dù là đóa hoa cao lãnh của trường hay học sinh dốt thi dưới 20 điểm của trường khác. Ai anh cũng có thể xưng anh gọi em, chỗ nào anh cũng có thể hòa đồng; con trai thì vui vẻ hẹn chơi bóng rổ với anh, con gái thì thường xuyên lén đặt thư tình vào bàn anh. Dường như từ bé anh đã là đứa con cưng của trời, sự bần hàn không hề để lại chút bóng ma nào trên người anh.
Anh quá xuất sắc.
Dụ Thần bắt đầu từ từ đến gần anh, hệt như một thợ săn đang bình tĩnh tiếp cận con mồi vậy. Hắn chọn cách giữa giờ gọi anh ra. Anh hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay xin thầy giáo cho nghỉ, rồi đi cùng hắn. Cả hai đến một sân vắng không người, bắt đầu vui vẻ đánh lộn với nhau.
Khác với hôm đánh hội đồng, lần này hai người không ra đòn độc, cực kỳ để ý đến đối phương. Nhìn thì như hung dữ, nhưng thực chất hai bên chỉ dùng bảy phần lực.
Hạ Hứa nằm trên mặt đất đầy bụi, há miệng thở dốc. Dụ Thần vươn tay muốn đỡ anh dậy, nhưng anh lại kéo tay hắn, xấu tính muốn đè hắn xuống đất. Nhưng hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi, liền thuận thế ngã xuống, cưỡi lên lưng anh.
Anh trợn to mắt, rõ ràng là bị dọa sợ, liều mạng đẩy hắn ra, hoảng hốt hô: “Đừng cưỡi tao!”
Dụ Thần bật cười, đứng dậy kéo anh lên. Hắn nói anh đánh nhau giỏi thật, sau này rảnh rỗi thì có thể “bàn luận” với hắn.
Hạ Hứa đáp ứng ngay lập tức, hầu như không nghĩ ngợi gì. Anh ngẩng lên cười với hắn, nụ cười rực rỡ như ánh dương, dường như quanh người anh đang bao phủ vầng sáng của mặt trời vậy.
Lúc đó hắn đã biết — ít nhất là anh không ghét hắn, đủ để đồng ý chơi đùa với hắn.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai người lại khác nhau quá nhiều. Nếu tình cảm giữa hai người được phát triển vào thời điểm này, khả năng được người nhà chúc phúc sẽ rất thấp.
Dụ Thần đã nhìn thấu tất cả, nên ngay từ đầu hắn đã quyết định không cho ai biết tình yêu này của mình.
Cánh chim muốn bay thì phải có gió. Đừng nói là hắn vẫn là vị thành niên, mà có khi đến năm hơn 20 tuổi, hắn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của gia đình.
Hắn không muốn người ngoài nhận ra được suy nghĩ của hắn với Hạ Hứa, nên mới dùng tư thế như kiểu “gọi đi để đánh” để gọi anh ra ngoài. Trừ Thường Niệm – bạn nối khố của hắn, không ai biết được anh với hắn đã không đối đầu nhau như xưa.
Mùa hè năm lớp 10, Hạ Hứa nhận thêm một công việc nữa — ban ngày anh vẫn làm ở nhà hàng gần nhà, buổi tối lại đi phục vụ cho một quán bar nhạc live. Lúc ấy Dụ Thần đã cao lắm rồi, hắn thử hết quần áo của anh mình ở nhà, chọn một bộ trông người lớn nhất để đi gặp ông chủ quán bar đó.
Hắn cho đối phương một xấp tiền, nói em họ mình đang túng thiếu, người anh họ là hắn đây thì lại không tiện giúp đỡ vì hồi xưa giữa hai người từng có xích mích. Hắn nhờ ông chủ thêm số tiền này vào lương của anh, tuyệt đối đừng nói là hắn cho, vì người em họ này có lòng tự trọng rất mạnh.
Ông chủ quán bar là một ông chú trung niên rất đáng tin, nhận lấy số tiền của hắn, rồi đưa riêng cho Hạ Hứa với lý do là “thưởng vì doanh thu tháng này tăng đột biến”. Lúc ấy Hạ Hứa vẫn còn nhỏ, tuy có thông minh thật, nhưng vẫn không đấu lại được một ông chủ đã già đời. Hơn nữa, dù sao thì được thêm tiền thưởng cũng là chuyện đáng vui, nên anh vui vẻ nhận lấy số tiền đó, chuẩn bị nấu thêm món ngon cho ông nội.
Chuyện này vẫn luôn là bí mật. Mãi đến bây giờ, Dụ Thần vẫn chưa từng nói đến chuyện này với anh.
Hắn có tư tưởng của chính mình. Trải qua một mùa hè thật dài, những ý nghĩ non nớt của hắn bắt đầu được định hình rõ ràng.
Hắn muốn giúp đỡ anh, nhưng tuyệt đối không được đưa tiền trực tiếp.
Sau khi lên lớp 11, hắn tinh ý nhận ra – ánh mắt Hạ Hứa nhìn hắn đã thay đổi. Đôi mắt anh rất sáng, trước đây mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt anh vẫn sáng ngời rực rỡ. Nhưng giờ đôi mắt ấy lại có phần tránh né, thậm chí đôi khi vô tình nhìn thẳng vào mặt hắn, nó còn thấp thoáng vẻ căng thẳng và hồi hộp.
Rõ ràng là cả hai đều thích nhau!
Nhưng Dụ Thần không định tỏ tình trước khi vào Đại học.
Hạ Hứa từng nói với hắn là – anh muốn thi vào một trường Đại học nổi tiếng, sau đó tìm một công việc tốt, mua một căn nhà lớn để ông nội được hưởng phúc. Vậy nên hắn bỏ ý tưởng rủ anh cùng nhập ngũ đi, dù hắn rất rất muốn trói anh bên người mình.
Anh khác hắn. Dù hắn học hết cấp 3 rồi nghỉ học, thì tương lai hắn cũng không phải lo đường áo cơm. Nhưng với những người như Hạ Hứa, thì thi vào Đại học lại là một bước ngoặt cực kỳ quan trọng.
Hắn không muốn để sự kích động của mình ảnh hưởng đến anh.
Hạ Hứa chưa đủ lý trí, còn Dụ Thần hắn lại chưa đủ trưởng thành. Nếu bây giờ hai người thực sự ở bên nhau, thì rất có khả năng mọi việc sẽ phát triển sang một hướng nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nếu có ngày hai người đến với nhau thật, thì hắn muốn khi đó mình phải cho anh được một cuộc sống an nhàn sung sướng, kể cả khi anh chẳng làm gì.
Tình yêu của năm 17 tuổi vừa nồng nhiệt vừa đơn thuần, thậm chí lớn lên nhìn lại còn thấy buồn cười. Khi ấy hắn một mực nghĩ – chỉ cần Hạ Hứa cố thêm hai năm nữa thôi, thi vào một trường Đại học tốt, thì hắn sẽ tỏ tình với anh, hôn anh, rồi điên cuồng ân ái với anh..
Rồi hai người sẽ chia cách một thời gian, hắn sẽ trở thành thủ trưởng trong quân đội, và anh sẽ là một tinh anh của xã hội, ngày ngày mặc âu phục với khuôn mặt cấm dục. Bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ và độc lập, không phải sợ gia đình cản trở nữa.
E rằng sẽ mất một thời gian rất dài, nhưng Dụ Thần nghĩ — hắn rất vui vẻ chờ đến ngày đó.
Trước đó, hắn sẽ không để người nhà mình phát hiện ra Hạ Hứa, hắn sẽ luôn luôn giữ một khoảng cách không gần không xa với anh.
Nhưng dù đã quyết tâm như thế, thì vẫn có lúc hắn không ngăn được tình cảm của mình.
Hạ Hứa không có nhiều quần áo – mùa hè anh mặc đồ thể thao, mùa đông thì mặc đồng phục của trường. Dụ Thần rất ít khi mặc đồng phục, mùa đông năm đó hắn chợt nghĩ ra một trò: giặt đồng phục bằng sữa tắm, ngâm nửa giờ rồi lấy ra hong khô, rồi trên áo đó sẽ thấm đẫm hương sữa tắm của hắn.
Sữa tắm này là hắn đặt mua từ nước ngoài về, chỉ để trong phòng tắm của hắn, nên đây là thứ chỉ hắn mới có.
Vậy nên mùi sữa tắm này… Cũng là mùi hương chỉ có trên người hắn.
Dụ Thần lại hẹn Hạ Hứa ra ngoài đánh nhau, nhưng hôm đó anh đã quá mệt vì công việc, không có sức đâu mà đánh, mắt cứ díp lại, lẩm bẩm kêu buồn ngủ.
Trong trường có rất phòng tự học trống. Dụ Thần tìm một phòng cho anh vào ngủ, anh thực sự quá mệt, nằm có mấy phút đã ngủ mất. Hắn phủ áo khoác thấm đẫm mùi hương của mình lên người anh, nhìn anh một chốc, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi người khẽ hôn lên khóe mắt anh.
Lúc tỉnh lại, anh muốn trả áo lại cho hắn, nhưng hắn chỉ thờ ơ xua tay: “Mày cứ giữ đi, tao cũng chẳng mặc mấy.”
Anh không hỏi lại, vui vẻ cầm áo hắn về, trên đường còn lẩm bẩm hát.
Hắn nhìn theo bóng lưng anh, thầm cười trong lòng.
Liên tục một tuần sau đó, Hạ Hứa luôn mặc đồng phục của Dụ Thần, mang theo mùi hương của riêng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT