Sau khi hắn bị Văn Hà Thục giết chết, tỉnh lại liền phát hiện mình biến thành một cô nhi vô cùng nghèo khổ.
Thân thể hắn không tốt, rất nhiều chuyện không thể làm được, đi làm công, người khác cũng ghét bỏ hắn, trong một thời gian dài đều là bữa được bữa không.
Sau khi vất vả tìm được một công việc ở nước ngoài, kết quả thời điểm buổi tối về nhà liền bị người khác ẩu đả đoạt mệnh.
Những người đó loạn đánh trên người hắn, nếu như không phải lúc đó Địch Viêm qua cứu hắn, nói không chừng hắn liền chết thêm lần nữa…
Hắn rất cảm kích Địch Viêm, trở thành trợ lí của hắn, nhưng mọi chuyện phát sinh sau đó lại khiến hắn trở tay không kịp.
Chờ đến khi hắn hiểu được, hắn đã hoàn toàn trở thành công cụ tiết-dục của Địch Viêm…
Trong một khoảng thời gian dài Dung Ngọc sống rất khổ sở, cũng từng có ý định tự sát.
Nhưng hắn vẫn còn sống, bởi vì trong lòng hắn có chấp niệm, muốn nói cho ca ca tất cả mọi chuyện, muốn trả thù Văn Hà Thục…
Kết quả hắn phát hiện “Cố Diễn” cư nhiên còn sống, thời điểm kia Dung Ngọc mới hiểu được, có người chiếm lấy thân thể hắn, chiếm lấy tất cả mọi thứ hắn sở hữu!
Tên kia lấy thân thể của hắn, lừa gạt mọi người…
Lúc ấy Dung Ngọc chỉ có một suy nghĩ, hắn nhất định phải trở về!
…
Dung Ngọc khẩn trưởng nhìn Lục Duệ, sợ hắn không tin mình.
Hắn tiến lên phía trước ai bước, lôi kéo ống tay Lục Duệ, bộ dáng rất đáng thương, giống như một tiểu hài tử, “Ca, anh tin tưởng em, em nói đều là sự thật, em t
rước đó đã chết, bị Văn Hà Thục giết, lúc em tỉnh lại liền ở trong khối thân thể này… Người kia hắn là giả, em không biết hắn là ai, nhưng tuyệt đối không phải em…Không phải Cố Diễn…Không phải…”
Cảm xúc của Dung Ngọc rất kích động, nói chuyện đứt quãng không được logic, hai tay gắt gao kéo quần áo của Lục Duệ, trong ánh mắt tràn đầy ủy khuất.
Dung Ngọc hiện tại không hề nghĩ đến nói cho Lục Duệ chuyện này, bởi vì hắn hiểu được mọi người đều sẽ không tin Văn Hà Thục giết hắn, cũng không tin hắn trọng sinh thành người khác. Hơn nữa “Cố Diễn” hiện tại vẫn còn rất tốt, ai sẽ tin tưởng “Người xa lạ” này nói?
Nhưng ngày đó ở trong bệnh viên, ánh mắt ca ca nhìn người kia ôn nhu đến nỗi hắn chưa từng nhìn thấy.
Dung Ngọc vô cùng ghen tị…
Hắn hận người kia cướp đi tất cả của hắn!
Cho nên hắn nhất định phải vạch trần người kia!
Dung Ngọc nghĩ đến Lục Duệ không tin, bất an nhìn hắn, trong miệng còn vội vàng giải thích…
Sau một giây, hắn bị một đôi bàn tay to hữu lực ôm vào trong lòng.
Dung Ngọc rất kinh ngạc, hương vị quen thuộc trên người Lục Duệ truyền đến khiến hắn tâm an hơn. Hắn biết Lục Duệ tin.
“Ca luôn luôn chờ em.” Lục Duệ nói không nhiều, nhưng ***g ngực mãnh liệt phập phồng ngực cùng kinh hỉ trên mặt có thể thấy được giờ khắc này hắn không hề bình tĩnh.
Thời điểm hắn nghe thấy Dung Ngọc nói câu kia, tim Lục Duệ thiếu chút nữa ngừng đập.
Nếu như nói trước đó hắn khẩn cầu đệ đệ có thể giống như Tô Việt trọng sinh trở lại là hi vọng xa vời của Lục Duệ, nhưng hiện tại nghe được Dung Ngọc nói cho hắn biết hắn chính là Cố Diễn, Lục Duệ liền cảm kích ông trời đã cho kì tích này xuất hiện!
Dung Ngọc ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn Lục Duệ, “Ca, anh tin em phải không? Anh thật sự tin em?”
Tuy rằng Lục Duệ chịu tin tưởng mình làm cho Dung Ngọc rất vui vẻ, nhưng hắn hiểu được loại chuyện này vô luận là nói cho ai, cũng không chỉ bằng mình nói mấy câu liền tin tưởng.
Hơn nữa thái độ trước đó của ca ca hắn, cũng không giống như là đã hoài nghi hắn.
Trong lòng Dung Ngọc nghi hoặc, rất nhanh liền chiếm được đáp án.
“Anh đương nhiên tin em, bởi vì trước đó Tô Việt đã nói cho anh biết chuyện này.”
“Tô Việt?” Dung Ngọc có chút mơ hồ, hắn căn bản không biết người này.
“Chính là người hiện tại đang trong thân thể của em… Hắn đã đem tất cả mọi chuyện đều thẳng thắn nói cho anh biết.”
Dung Ngọc cảm thấy lời Lục Duệ nói hoàn toàn nằm ngoài phạm vi của mình.
Hắn biết trong thân thể kia là linh hồn của người khác, nhưng cho tới bây giờ cũng không thể nào nghĩ đến người kia lại chủ động thẳng thẳng cho ca ca hắn…
Chuyện hai người bọn họ gặp phải giống nhau, hắn có thể hiểu được tâm lí sau khi nói ra sẽ lo lắng người ta có tin mình hay không.
Mà Tô Việt cư nhiên lại hướng Lục Duệ ca hắn chủ động thẳng thắn… Như vậy có phải hay không chứng tỏ hắn cũng không có chủ ý chiếm lấy thân thể của mình?
Chẳng lẽ hắn hiểu lầm hắn?
Dung Ngọc có chút áy náy, nhưng vẫn nghi hoặc như trước.
“Ca, ý của anh là nói Tô Việt hắn cũng không có giấu diếm anh hắn chiếm lấy thân thể em phải không? Hắn kỳ thật cũng không có tâm địa xấu?”
Dung Ngọc cố kỵ rất như vậy cũng là bình thường, bởi vì hắn căn bản không biết Tô Việt, hơn nữa trước đó còn tràn ngập địch ý với hắn.
Lục Duệ đương nhiên biết tâm lý của hắn, hướng hắn gật gật đầu, “Tiểu Diễn, em hiểu lầm Tô Việt. Bởi vì chiếm thân thể em, tâm lý hắn cũng không chịu nổi, hắn đời trước cũng là bị người hãm hại đến chết, trọng sinh vào thân thể em không phải là chuyện hắn có thể quyết định được. Thời điểm em chưa trở về, hắn cũng cùng anh giống nhau, kỳ vọng em có thể còn sống.”
Cho tới nay, sự tồn tại của Lục Duệ trong lòng Dung Ngọc cũng chính là thần, hắn nói cái gì, Dung Ngọc tự nhiên sẽ tin cái đó.
Hiện tại Lục Duệ nói như vậy, Dung Ngọc tin tưởng trước đó quả thật là mình hiểu lầm Tô Việt.
“Ca em trách lầm hắn… Rất xin lỗi.”
Lục Duệ vỗ vỗ bả vai hắn, “Em trở về liền tốt rồi, theo anh về nhà đi, em có thể cùng Tô Việt hảo hảo nói chuyện.”
Sau khi Cố Diễn về nhà, đại ca Tiểu Miêu nói cho cậu Lục Duệ đã trở về, ở trên lầu chờ cậu.
Nhanh chóng lên lầu, Cố Diễn phát hiện phòng khách trừ bỏ Lục Duệ, còn có một người xa lạ đang đưa lưng về phía cậu.
Lục Duệ phát hiện trở về Cố Diễn, cười đứng dậy, “Rốt cục cũng trở về, giới thiệu một người cho em nhận thức.”
Cùng lúc Lục Duệ nói chuyện, Dung Ngọc cũng xoay người lại nhìn về phía Cố Diễn.
Cố Diễn cúi đầu, vừa lúc liền thấy tầm mắt Dung Ngọc.
Cố Diễn dừng bước, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Lục Duệ lại thỉnh Dung Ngọc đến đây? Chuyện gì đã xảy ra?
“Dung Ngọc?” Cố Diễn nghi hoặc đem tầm mắt chuyển hướng Lục Duệ.
Tin tức tới rất bất ngờ, Cố Diễn trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.
Người trước đó cậu vẫn cảm thấy khả nghi, hắn cư nhiên là Cố Diễn nguyên bản?
“Tô Việt ca…” Ngữ khí của Dung Ngọc vẫn như cũ có chút xa cách.
Tuy rằng hiểu được hắn không là người xấu, nhưng chính mắt nhìn thân thể của mình là người khác, thời điểm Dung Ngọc nhìn về phía Cố Diễn còn có chút lúng túng.
Biểu tình Dung Ngọc như cũ có chút biệt nữu, nhưng rất rõ ràng không lại có chứa địch ý, Cố Diễn vừa thấy trong lòng cũng hiểu được Lục Duệ khẳng định đã giải thích qua.
Cố Diễn giờ phút này trong lòng thật cao hứng.
Tiểu Diễn còn có thể sống, như vậy so với cái gì cũng tốt hơn rất nhiều.
Dung Ngọc tuy rằng cảm thấy lúng túng, nhưng hắn cũng biết, Lục Duệ có thể tin tưởng hắn nhanh như vậy, cũng có công lao của người trước mắt này. Nếu như hắn sống chết khẳng định mình là Cố Diễn, Lục Duệ đại khái sẽ không khinh địch như vậy liền tin tưởng hắn.
Bởi vậy trong lòng đối Cố Diễn cũng rất cảm kích.
Dung Ngọc không phải là người phức tạp, cái gì đều viết ở trên mặt. Hiện tại đã yên tâm, đối Cố Diễn cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Dung Ngọc biến mất lâu như vậy hiện tại trở về, tự nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói, Lục Duệ cùng Cố Diễn liền chậm rãi cùng hắn tán gẫu.
Trong lòng Dung Ngọc vẫn nghẹn rất nhiều chuyện, bọn họ vừa hỏi, liền sầu não nói ra toàn bộ.
“Văn Hà Thục rất xấu rất xấu, bà ta bình thường đối em không tốt, nhưng bà ta rất giỏi ngụy trang, cho nên không có người biết.” Dung Ngọc nhớ tới mọi chuyện trước đó, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ, “Bà ta ngày đó thừa dịp em không có khí lực, bắt buộc em đem uống thuốc… Em phản kháng không được, chỉ có thể chậm rãi chờ cái chết…”
Tuy rằng đã biết Văn Hà Thục lúc ấy làm cái gì, nhưng nghe Tô Việt nói cùng bản thân Dung Ngọc nói, cảm giác có chút bất đồng.
Dung Ngọc thùy mắt, thanh âm không lớn, nhưng chỉ cần mấy chữ kia có thể cảm giác được tuyết vọng lúc đó của hắn.
Nhắc tới chuyện cũ, Lục Duệ rất áy náy, “Thực xin lỗi, trước kia là anh qua loa cùng sơ sẩy, nếu như khi đó anh có thể để ý nhiều hơn chút, cũng không đến mức khiến em bị hại.”
Dung Ngọc lắc đầu, “Ca, không phải anh sai, đều do em, trước kia em sợ anh sẽ không tin em, cũng không dám nói. Ngược lại là Tô Việt ca, anh ấy làm bộ mất trí nhớ, Văn Hà Thục nhất định đã yên tâm, bà ta đã dám động thủ, như vậy tuyệt đối sẽ có lần thứ hai.”
Đối với Dung Ngọc quan tâm, Cố Diễn cảm kích gật đầu, “Anh hiểu được, cũng muốn trả thù bà ta. Vốn muốn tìm đến chứng cứ bà ta sát hại em, nhưng là bà ta rất thông minh không có lưu lại manh mối gì.”
“Bà ta đều như vậy, tìm không được nhược điểm, cũng vạch trần không được.” Dung Ngọc rất hiểu cảm giác này.
“Không cần vạch trần.” Lục Duệ tiếp lời nói, “Bà ta nếu dám giết người, như vậy nhất định phải có giác ngộ trả lại.” Lục Duệ biết, đối với loại này, không thể dùng con đường chính quy trả thù bà ta.
Lục Duệ nói có chút dọa người, Cố Diễn lo lắng phương thức hắn trả thù sẽ tổn hại đến Lục Duệ, liền khuyên hắn, “Văn Hà Thục tuy rằng đáng ghét, nhưng không phả chỉ có một phương pháp, anh ngàn vạn lần đừng hồ đồ, vì trả thù bà ta mà lại hại mình.”
Dung Ngọc cũng gật đầu, “Ca, anh đừng như vậy…”
Lục Duệ đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi đem mình làm hại, bất quá muốn tính kế Văn Hà Thục cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tính kế bà ta cũng không thể giống như là đối phó với Ngụy Duyên.
Văn Hà Thục nói như thế nào cũng là Lục gia thái thái, nếu như bà ta tung tin ra, hoặc là công ty xảy ra chuyện, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục gia.
Bên ngoài luôn rất hứng thú với chuyện hào môn bát quái, Văn Hà Thục là tiểu tam thượng vị, nếu như lúc đó người có tâm đi tìm hiểu nguồn gốc, như vậy thân thế của Cố Diễn nhất định sẽ bị liên lụy.
Cho nên muốn trả thù Văn Hà Thục, như vậy liền chỉ có thể dựa vào một ít “Ngoài ý muốn”…
“Yên tâm đi, anh sẽ lên kế hoạch chu toàn.”
Đêm nay Dung Ngọc vừa trở về nhận thân, Lục Duệ cũng không muốn nói về chuyện Văn Hà Thục nữa, tìm cái đề tài, liền đem nó chuyển qua.
Hàn huyên một hồi, Cố Diễn cùng Dung Ngọc xem như khá thân thiết, một chút đề phòng kia trong lòng Dung Ngọc liền biến mất hoàn toàn.
Thời điểm Dung Ngọc nói chuyện vô tình thấy được miệng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên tay Cố Diễn, trong lòng liền áy náy.
“Tô Việt ca, rất xin lỗi, lần đó thời điểm quay MV, cái mảnh thủy tinh kia là em hất ra… Lúc ấy em cố ý thăm dò anh, phát hiện anh trả lời rất khả nghi, cho nên em liền nghĩ đến anh là người xấu… Trong lòng cũng không ổn định, liền…”
Ý tưởng đơn thuần của Dung Ngọc quả thực làm cho Cố Diễn dở khóc dở cười, “Không sao, lúc ấy chúng ta đều không hiểu được tình huống của đối phương, anh chiếm thân thể em, sau khi em trở về nhìn thấy làm ra phản ứng như vậy là bình thường. Giống như cố sự trong MV của Địch Viêm giống nhau, không ai biết người chiếm lấy thân thể của hắn có suy nghĩ thế nào, có phải là có ý định khác hay không.”
Không biết có phải hay không bởi vì Lục Duệ, Cố Diễn đem Dung Ngọc đối đãi như với đệ đệ mình, thấy bộ dáng đầy áy náy của hắn, Cố Diễn cũng không muốn hắn vì chuyện này mà phiền não, liền chuyển hướng đề tài.
“Cái kịch bản MV kia là em viết đi?”
Dung Ngọc nhìn Cố Diễn liếc mắt một cái, “Đúng vậy…Bất quá ca anh làm sao mà biết được?”
Cố Diễn thần bí chớp chớp mắt, “Anh chính là biết.”
“Địch Vi
êm nói cho anh?”
“Không có, hắn vẫn gạt anh nói là cải biên từ cố sự.”
Nhắc tới Địch Viêm, Dung Ngọc nhẹ nhàng cười cười, thần sắc có chút phức tạp.
Hai người vừa nói đến Địch Viêm, điện thoại Lục Duệ liền vang lên.
Lục Duệ vừa thấy là một dãy số xa lạ.
Đây là điện thoại cá nhân của Lục Duệ, người biết dãy số này rất ít, bình thường gọi đến, điện thoại của Lục Duệ cũng sẽ lưu lại mà hiện tên, hiện tại nhìn thấy dãy số xa lạ này, Lục Duệ cũng không có lập tức nhận.
Lục Duệ đem nó tắt đi, kết quả lập tức điện thoại lại vang lên. Lại tắt đi, đối phương lại gọi đến.
Tầm mắt mọi người đều chuyển hướng về phía điện thoại của Lục Duệ.
Thấy đối phương chấp nhất thư thế, Lục Duệ bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc điện thoại này.
Hắn ấn nút nghe rồi đưa tới bên tai, nhưng không có lập tức mở miệng.
“Lục Duệ, tôi là Địch Viêm.” Đối phương rất trực tiếp, trực tiếp báo tên mình, không cần Lục Duệ phải đoán.
Lục Duệ giương mắt nhìn Dung Ngọc một cái, này mới chậm rãi mở miệng, “Đã trễ thế này có chuyện gì sao?”
“Dung Ngọc ở trong tay cậu đúng không.”
Địch Viêm tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng trực tiếp tìm Lục Duệ, hiển nhiên là sau khi tra được mới gọi điện thoại.
Lục Duệ không tiếng động cười cười, Địch Viêm có thể ở trong khoảng thời gian ngắn liền biết Dung Ngọc bị mình dẫn theo, còn lấy được số điện thoại của mình, quả thật rất có bản lĩnh.
Tuy rằng ngữ khí Địch Viêm đã ngụy trang rất bình tĩnh, nhưng ở thời điểm hắn gọi đến đã đem phần suốt ruột này bán đứng ra ngoài.
Lục Duệ nhìn nhìn đồng hồ, đối thái độ của Địch Viêm rất tò mò.
Thân phận Dung Ngọc đối với Địch Viêm mà nói chính là một tiểu trợ lý, hiện tại còn chưa tới mười hai giờ, đối phương rời đi hắn cũng mới năm tiếng. Đối người khác mà nói, thời gian này ra ngoài chơi một chút cũng rất bình thường.
Mà Địch Viêm lại trực tiếp gọi điện thoại đến nơi đây để đòi người, một đại minh tinh như hắn để bụng với một tiểu trợ lí như vậy, nguyên nhân là cái gì?
Lục Duệ nở nụ cười, cố ý giả bộ không hiểu, “Tôi không rõ cậu đang nói cái gì. Xem ra là Dung Ngọc không thấy?”
Nghe được tên mình, Dung Ngọc đứng lên, đang muốn mở miệng, bị Cố Diễn ngăn trở.
Lục Duệ nói như vậy, khẳng định có suy nghĩ của mình, Cố Diễn làm cho Dung Ngọc đừng nói chuyện, nghe ca hắn kế tiếp sẽ nói cái gì.
“Địch Viêm, cậu đại khái là tìm sai người. Dung Ngọc là trợ lý cậu, hắn không thấy, cùng tôi có quan hệ gì?”
Địch Viêm cười lạnh một tiếng sau, nhưng ngữ khí bất đắc dĩ lại trở nên nhuyễn chút.
“Lục thiếu cũng không cần theo tôi giả bộ không rõ, tôi biết người ở chỗ cậu. Nếu như hắn làm chuyện gì sai tôi thay hắn nhận lỗi với cậu, đừng làm khó dễ hắn. Cậu thả hắn đi.”
Lục Duệ vừa nghe, thanh âm cũng trầm xuống, “Cho tôi một lý do.”
Mình đều nói rõ ràng như vậy, kết quả Lục Duệ vẫn còn không chịu, Địch Viêm tức giận nện một quyền xuống tay lái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT