[chương này lại để Diêu Y Lẫm tự sự a]

Đúng vậy, tại sao mình muốn giữ hắn lại?

Không phải luôn luôn chán ghét người khác bên cạnh mình sao? Tại sao lại ép buộc hắn bên cạnh mình, đã không thể thiếu sự hiện hữu của hắn?

Tại sao thấy hắn không thích cục cưng lại càng khó chịu? Tại sao dùng sức mạnh bức bách hắn chăm sóc đứa con của mình?

Tại sao…

Rất nhiều câu hỏi tại sao làm Diêu Y Lẫm choáng váng.

Đáp án tựa hồ dần sáng tỏ, Diêu Y Lẫm bật cười, sao có khả năng đó?

Đúng vậy, sao có khả năng đó?

Luôn thích những mỹ nữ tuyệt sắc, có tư thái xinh đẹp, tuyệt đại giai nhân quyến rũ.

Đối nam nhân như vậy, làm sao có cảm giác động tâm?

Được rồi, thừa nhận lão nam nhân kia thân thể không được lắm,so với nữ nhân còn trong sáng hơn.

Ôm lấy cũng thoải mái, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, cơ thể rắn chắc co dãn, rất dẻo dai, ôm vào trong ngực cũng không lộn xộn, lại dán trước ngực mình.

Tính cách trầm buồn không hay nói, nhưng hắn im lặng mà ở bên cạnh mình, thì mình sẽ cảm thấy rất bình tĩnh. Hắn không giống những người khác con mắt lúc nào cũng không dời khuôn mặt mình, đối với khuôn mặt đẹp hiếm thấy như này, Dương Quân tựa hồ không quá lưu ý.

Hắn tính cách thoạt nhìn mềm yếu, nhưng nội tâm lại rất kiên cường nghị lực.

Hắn bảo vệ người nhà, lúc thấy hắn vì đệ đệ khuất phục sẽ thấy rõ điểm này.

Hắn lớn lên trong hoàn cảnh không tốt, nhưng ánh mắt lại rất trong trẻo, khả ái như nhìn thấy chó con…

Đợi chút mình đang suy nghĩ cái gì đây? Đang khen ngợi lão nam nhân kia sao? Hắn từ lúc nào có nhiều điểm tốt như vậy?

Trong lúc đầu Diêu Y Lẫm lộn xộn lung tung, thì thân thể Dương Quân run run, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, tay ôm bụng.

Khi Diêu Y Lẫm thấy hắn khác thường thì mặt Dương Quân đã trắng bệch như người chết.

Chửi đổng một câu rồi ôm lấy hắn, Diêu Y Lẫm ném lại khẩn trương cùng hoảng hốt mà chạy ra xe vộ vàng đi ra ngoài.

Trên đường đi, xe chạy nhanh như bay trên đường, đạt đến tốc độ cực hạn như vậy mấy lốp xe vì kịch liệt mà bốc cháy lên.

Diêu Y Lẫm một mặt lái xe, một mắt bất an nhìn về phía sau.

Dương Quân nhẫn nhịn rên rỉ, cuộn người lại như con tôm, tóc vã mồ hôi ướt nhẹp, lại chảy đầy trên trán.

“Nhịn một chút nữa, rất nhanh sẽ tới, ngoan ngoan…”

Nếu không phải là quá đau, Dương Quân thật đúng là muốn cười. Diêu Y Lẫm nói như vậy giống như trên phim lúc tám giờ. Bất đồng chính là trong tv đối với bà xã mình nói, mà hắn lại là nam nhân.

Diêu Y Lẫm không thể khống chế nhịp tim loạn cào cào, không cách nào nghĩ đến chuyện gì khác, hiện tại chỉ hi vọng cái xe chết tiệt này nhanh một chút, nhanh một chút!

Đến nỗi vì sao lại hoảng như vậy, Diêu Y Lẫm cũng vô lực đi hỏi vấn đề này.

Tới căn phòng lần trước Dương Quân sinh sản, còn chưa xuống xe, bên trong vài người đã đi ra, đem nâng lên cán cứu thương khiêng vào.

Dương Quân khẳng định hiện tại nơi này chính là bệnh viện tư nhân tộc nhân của Diêu Y Lẫm mở.

Dương Quân đang được cấp cứu, Diêu Y Lẫm được yêu cầu ra bên ngoài chờ.

Lấy một điếu thuốc, thờ ơ hút, nghiêng người tựa trên tường nhìn cửa phòng, Diêu Y Lẫm cũng không biết tại sao mình lại muốn đứng ở chỗ này.

Từng phút từng giây lo lắng trôi qua, chưa bao giờ thấy thời gian 1 tiếng đồng hồ lại lâu đến như vậy.

Bên chân tàn thuốc đắp đầy, nhưng trong miệng lại không ngửi ra được mùi vị gì.

Cuối cùng cửa mở. Bùi Nguyệt Thần từ bên trong đi ra.

Diêu Y Lẫm dập thuốc, tiến lên hỏi: “Làm sao rồi?”

Bùi Nguyệt Thần liếc mắt một cái nói: “Hoàn hảo, không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không sao.”

Diêu Y Lẫm thở phảo một cái, “Đã làm phiền ngươi, khuya như vậy còn gọi đến.”

Bùi Nguyệt Thần thần sắc kì quái, liếc Diêu Y Lẫm từ đầu đến chân một cái: “Không có gì, nhưng thật ra ngươi tới bấy giờ chưa từng hoảng loạn như thế.”

Diêu Y Lẫm biểu tình cứng đờ, vẻ mặt trốn tránh: “Vậy sao? Ta chỉ là lo lắng cho hài tử mà thôi.”

Bùi Nguyệt Thần cởi áo choàng trắng ra, cười nói: “Phải không? Đại khái bản thân ngươi rõ ràng nhất a?”

Không đợi Diêu Y Lẫm nói, lại hỏi: “Hắn sao lại mang thai? Là ngươi làm?”

Diêu Y Lẫm trừng mắt liếc nhìn: “Còn ai vào đây?”

Bùi Nguyệt Thần ha hả cười: “Coi như ta hỏi nhầm, thế nhưng ngươi biết thân thể hắn vốn không tốt, lúc này khiến hắn mang thai so với trước đây khó khăn hơn nhiều. Chuẩn bị cho tốt những gì có thể xảy ra.”

Diêu Y Lẫm nhăn nhăn lông mày, “Ta biết nên làm sao.”

Bùi Nguyệt Thần gật đầu, “Ngươi rõ ràng là tốt rồi, tuy rằng chúng ta giết chết nhân loại cũng không có gì to tát, nhưng bớt đi ít phiền phức không phải là tốt hơn?”

“Được rồi” Bùi Nguyệt Thần nhìn Diêu Y Lẫm, “Nghe nói ngươi từ trên tay Thanh Huy cứu đi một người?”

Diêu Y Lẫm nhìn về phía cửa, lơ đãng nói: “Ừ, việc này thiếu hắn một cái ân tình.”

“Thanh Huy không phải là người dễ trêu chọc, hắn đồng ý?”

“Ta chỉ nói là đừng làm cho hắn chết mà thôi, phát sinh chuyện gì khác, ta cũng không thể nhúng tay vào.”

Bùi Nguyệt Thần nở nụ cười: “Như vậy không phải càng thêm thảm, chết còn tốt hơn.”

Diêu Y Lẫm khóe miệng dẫn theo tia lãnh khốc, “Đó là hắn tự tìm, không thể trách người ngoài…”

Bùi Nguyệt Thần trầm tư nhìn, Diêu Y Lẫm hỏi: “Có chuyện gì?”

Bùi Nguyệt Thần xoa xoa cằm, “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thay đổi.”

Diêu Y Lẫm nghiêng đầu, Bùi Nguyệt Thần nói: “Ngươi bắt đầu hiểu được hận một người rồi…”

Bùi Nguyệt Thần trong lòng mỉm cười, mà loại thay đổi này là vì ai đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play