Dương Quân tỉnh lại, ác mộng trong mơ vừa mới kết thúc, trong thực tại lại vẫn còn tiếp tục.

Diêu Y Lẫm ngồi bền giường, cầm trong tay cái điều khiển TV, vứt lên vứt xuống mà đùa.

Thấy hắn mở mắt, nhe răng cười: “Tỉnh? Đúng lúc, cho ngươi xem một thứ thú vị.”

Cầm điều khiển từ xa bấm mấy phát, cái ti vi màn hình tinh thể lòng siêu mỏng không biết lúc nào được đưa đến đối diện gường phát sáng.

Truyền ra tiếng người, nghe không giống như âm thanh ti vi.

Một thanh âm quen thuộc dị thường vang lên: “Xin…xin các người tha ta đi.”

Dương Quân cả người chấn động, cẩn thận nhìn lên màn hình. Trên đó một nam tử trẻ tuổi quỳ trên mặt đất, tay bị trói sau lưng, thần tình hoảng loạn.

Thanh niên này không ngờ lại là đệ đệ Dương Quân, Dương Minh.

Dương Quân trong lòng căng thẳng, chỉ thấy trên người hắn rõ ràng không có vết thương nào thì thở ra một hơi.

“Ngươi lại làm cái gì? Ngươi đã nói buông tha hắn!”

Diêu Y Lẫm khe khẽ cười: “Ta là nói buông tha hắn, cũng cho hắn một số tiền lớn, chỉ là hắn hiện tại ra cái dạng này, không phải là do ta làm.”

Dương Quân hồ nghi nhìn hắn, Diêu Y Lẫm búng bùng ngón tay, nói: “Hắn cầm tiền ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, hảo hảo sắm vai hoa hoa công tử bên ngoài phong lưu khoái hoạt là được, lại đi trêu chọc người của chúng ta, lúc này mới giáo huấn hắn một chút.”

“Hắn chọc gì ngươi? Ta thay hắn xin lỗi bồi thường.”

Diêu Y Lẫm nghiêng mặt liếc hắn một cái, “Hắn không phải là trẻ con, nên chịu trách nhiệm hành vi của mình. Hắn theo đuổi người không được, dĩ nhiên đi tìm mấy tên lưu manh muốn kiến quyết cưỡng chế, khi tộc nhân chúng ta đều là vô dụng sao? Là bản thân hắn vận khí không tốt, tìm ai không tìm lại tìm đến trên đầu chúng ta.”

Dương Quân gấp đến độ trên đầu đổ mồ hôi, kéo tay áo của Diêu Y Lẫm nói: “Hắn chỉ là nhất thời phạm lỗi, hắn còn nhỏ, sợ không chịu nổi tra tấn.”

Diêu Y Lẫm nhìn theo tay hắn, “Hắn không còn nhỏ nữa, ngươi cho là trong khoảng thời gian này hắn là cái gì? Cầm tiền đi tiêu xài hưởng thụ. Ỷ vào có chút tiền, chơi đùa cả trai lẫn gái vô số kể, dùng tiền không chiếm được người, lại bày ra các loại thủ đoạn vô sỉ hạ lưu bức người. chậc chậc, sao cùng một mẹ sinh ra hắn so với ngươi sao lại kém nhiều đến thế?”

Dương Quân mở to hai mắt: “Này không có khả năng…”

“Có gì là không thể?” Diêu Y Lẫm nhếch mi: “Bản thân ta thật bội phục hắn yên tâm thoải mái như thế dùng số tiền kia, cũng không thèm nghĩ nhờ đâu mà có được.”

Nhờ đâu có được, không phải là Dương Quân bán mình có tiền hay sao?

Người kia nói như thế đồng thời đang muốn vũ nhục hắn sao?

Dương Quân cắn răng, “Muốn thế nào…ngươi mới bằng lòng buông tha hắn?”

Diêu Y Lẫm cười cười nói: “Đây không phải là chuyện ta nói thả là thả, người hắn trêu trọc cũng không phải là ta.”

Vừa dứt lời, màn ảnh liền thay đổi, Dương Minh khác hoàn toàn ca ca trên gương mặt trắng nõn hiện ra sợ hãi cực độ.

Mặt hắn hướng về phía trước, dường như đang nhìn người nào đó. Trên màn hình không có chiếu người kia, chỉ có thể nghe được giọng thoáng khàn khàn nói cài gì, Dương Quân nghe không rõ, nhưng theo như biểu tình trên mặt Dương Minh cũng biết không phải chuyện gì tốt.

Người một bên nói mấy tiếng vâng vâng, mấy người nam nhân cười tráng đi ra, đem Dương Minh treo lên, dùng dây thừng trói tay.

Sau cầm một cái dây da đem tuyền xấp nước muối, từng phát từng phát đánh lên trên người Dương Minh.

Theo tiềng khóc thét thê thảm là tiếng roi vung hạ vang lên.

Người cầm roi không hề thay đổi vẻ mặt, vẫn như cũ đều đều đánh, thời gian cùng lực đánh xuống không hề thay đổi.

“Đừng! Ngươi nhanh kêu bọn họ dừng tay a!”

Dương Quân kêu to lên, cấp bách tùm quần áo Diêu Y Lẫm.

Diêu Y Lẫm vỗ vỗ đầu hắn: “Khẩn trương cái gì, trò hay còn ở đăng sau”.

Đánh hơn nửa giờ, Dương Minh lúc đàu lớn tiếng kêu nay đã thành thấp giọng rên rỉ, lâu sau không nghe thấy gì nữa.

Đưa tay cầm lây roi da, nam nhân không thấy rõ âm thanh có chút kì dị nói một câu, làm tâm Dương Quân rơi xuống vực thẳm.

“Đem tứ chi của hắn đánh gãy rồi ném xuống biển đi.”

Mấy nam nhân xung quanh lên tiếng, trong đó có người lấy ra một cây đao, đi tới trước mặt Dương Minh đã bất tỉnh. Kéo một tay lên, hung hăng một đao chặt xuống phía dưới.

Máu tươi văng khắp nơi, Dương Minh từ trong hôn mê đau đến tỉnh lại, trong miệng liên tục nói đừng đừng.

Mấy nam nhân kia không lộ ra vẻ mặt gì, một điểm cũng không động, bỏ tay kia ra lại tìm xuống phía dưới.

Một tiếng thét vang lên, không giống lúc trước, sau tiếng thét lại không có âm thanh gì, một nam nhân nâng cằm Dương Minh lên, hóa ra là bất tỉnh rồi.

Dương Quân đã không thể nhìn nữa, hắn quỳ ở trên giường tay kéo góc áo Diêu Y Lẫm.

“Ta van cầu ngươi, ngươi muốn là cái gì cũng được, xin ngươi buông tha hắn a! Ta việc gì cũng có thể làm…”

Diêu Y Lẫm nâng mặt hắn lên, không ngoài ý muốn phát hiện mặt hắn lại ướt.

Nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói là sự thật sao?”

Dương quân nhanh chóng gật đầu, “Thật sự thật sự, hắn sống là được rồi, tiếp tục như thế…hắn sẽ chết. Ta cái gì cũng có thể làm…chỉ cần ngươi buông tha hắn.”

Diêu Y Lẫm thỏa mãn nở nụ cười, buông hắn ra, cầm lấy điện thoại di động.

“Là ta, trước buông tha hắn a!” con mắt cong cong, bộ dạng dường như rất vui vẻ lại dường như rất đắc ý.

“Ta biết hắn là của ngươi, lần này trước hết là thả, sau này vẫn còn cơ hội nha… chỉ cần không chết là được, sắp xếp như thế nào tùy ngươi”.

Dương Quân toàn thân vô lực, tâm tình quá mức kích động, thấy Dương Minh hấp hối trên mặt đất, lời Diêu Y Lẫm nói cũng không quá chú ý.

Diêu Y Lẫm cúp điện thoại, hai tay ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí mà nói: “Đây là ngươi tự nguyện, cái gì cũng đáp ứng ta đúng không?”

Dương Quân cứng người gật đầu, Diêu Y Lẫm cười theo ôm hắn vào ngực.

“Ta đây muốn ngươi cam tâm tình nguyện mà lưu lại, nhớ kỹ là ngươi tự nguyện.”

Dương Quân nghe xong ngẩn ngơ, cười khổ.

Là bị ép đáp ứng, có thể xem là cam tâm tình nguyện sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play