Cuộc sống không có thay đổi gì, dường như người hầu ở nơi riêng biệt, đúng giờ dọn dẹp nhà cửa, mang đồ ăn đến, mặt đồng dạng không có chút biểu tình. Dương Quân có hỏi bọn họ chỉ trả lời bằng hai câu duy nhất “Đúng vậy” và “Thật xin lỗi”.

Dương Quân buồn chán, ngoại trừ chăm sóc hoa cỏ, còn kêu Diêu Y Lẫm mua đĩa về cho hắn coi.

Một ngày xem mấy bộ phim, thời gian rất nhanh trôi qua. Nhưng gần đây phát hiện ra Dương Quân thường thường ở trên ghế sa lon xem chưa hết thì ngủ gục, khi tỉnh lại thì thấy mình ở trên giường.

Y phục trước đây không mặc được nữa, áo mặc còn được, nhưng quần thì rõ ràng quá nhỏ. Dương Quân tới đây cũng không mang theo quần áo, trên người mặc duy nhât một bộ cũng bị ném đi. Mặc dù mặc đồ không thoái mái hắn cũng không nghĩ đến việc nói cho Diêu Y Lẫm biết, cho nên tân lực nới bớt quần ra ứng phó.

Thời gian lâu sau, thắt lưng cùng bụng cực kỳ khó chịu. Ngay cả như vậy, hắn vẫn không nói một tiếng mà nhìn xuống. Nhẫn, tựa hồ đã trở thành một phần tính cách hắn.

Nhưng thiên a, Diêu Y Lẫm ngoài ý muốn bảo sau khi cơm nước xong cùng với hắn đi ra ngoài.

Bụng đầy hồ nghi ăn cơm, ngồi trên xe. Xe hướng thị thành chạy đến.

Dọc theo đường đi Diêu Y Lẫm cũng không nói gì.

Dương Quân do dự mà hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Diêu Y Lẫm vẫn nhìn phía trước, “Quần áo của ngươi rất chật rồi, nên thay đổi một chút”.

Dương Quân nhìn bụng hơi nhô ra “…ta có thể không đi không?”

Diêu Y Lẫm liếc hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: “Không được, người đứng bên cạnh ta thể nào cũng không được kém quá.”

Dương Quân gục đầu xuống, “Ta mặc cái gì…cũng đều như vậy, đều không đẹp”.

“Có nhìn được hay không, là do ta định đoạt”.

Hắn khóe môi giương lên, hào quang lóa mắt.

Có người… vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao nhất của thế giới.

Miệt thị người khác.

Dương Quân quay nhìn về phía cửa sổ.

Không nghĩ sẽ cùng Diêu Y Lẫm cãi cọ,hắn có tư cách gì yêu cầu có…quyền lợi này?

Diêu Y Lẫm đem hắn trở thành vật sở hữu, nơi này không có quyền tự chủ của hắn, tất cả của hắn đều do Diêu Y Lẫm quyế định, hắn không có chỗ xem vào.

Cho dù đem cái thân thể quái dị này lộ ra trước mặt người khác, chỉ cần là ý của Diêu Y Lẫm, thì không có tư cách cự tuyệt.

Xe dừng lại trước khu phố buôn bán, cửa hàng quần áo là một tòa nhà thoạt nhìn rất cao.

Xuống xe, Dương Quân theo Diêu Y Lẫm đi vào.

Ở bên ngoài, đối với ánh mắt người khác càng thêm mẫm cảm Dương Quân cong lưng, khom khom muốn che chút bụng nhô ra.

Lấy tư thế mất tự nhiên đó đi vào trong cửa hàng, không gian bên trong rất lớn. Lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo trang trí mang lại cảm giác ấm áp.

Ngoài ý muốn, nơi để quần áo lại không lớn, trong cửa hàng bày ra bàn con la liệt cùng một cái sô pha, còn có một cái bàn tròn nho nhỏ.

Ngoại trừ y phục, còn có khu vực phụ kiện tinh xảo. Trong cửa hàng có một góc bày giá gỗ, mặt trên là các loại giầy xinh xắn.

Nơi này là cửa hàng quần áo, Dương Quân sao cũng cảm thấy kì quái.

Hắn đến những cửa hàng xa hoa rất ít, căn bản là không có. Với hắn mà nói, bỏ hai nghìn mua hàng hiệu không bằng mua quần áo đồng giá 10 đồng của ông lão vỉa hè, dùng tiền vào việc mua quần áo này là không đáng.

Vào trong, lập tức có một nữ nhân đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play