Từ hôm đó, Diêu Y Lẫm tròn ba ngày không về.

Dương Quân một mình ở nhà, không bị người kia uy hiếp tâm lý thực như cá gặp nước, vài ngày liền bồi dưỡng ăn ngon ngủ ngon, đường nét trên mặt tròn ra rất nhiều.

Hắn cần gì chỉ việc nói qua điện thoại, lập lức sẽ được đưa đến, hiệu suất so với nơi khác rất cao!

Rảnh rỗi ở nhà không, Dương Quân bắt đầu tìm việc cho mình làm. Thấy phía sau nhà có bãi đất trống, hắn đem ươm một số cây cỏ. Mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ mà tưới nước, qua vài ngày, mấy chồi nhỏ nhỏ mọc lên.

Không chỉ có như vậy, rảnh rỗi buồn chán hắn bắt đầu quét dọn vệ sinh phòng ở, mặc dù biết đúng giờ sẽ có người lại quét dọn, nhưng vẫn có hạt bụi rất nhỏ sót lại các nơi trong căn nhà. Nhưng hắn cho dù làm gì, gian nhà trống trải vắng lặng như muốn đem hắn nuốt luôn rồi.

Hắn không có sở thích gì, trong khi theo dõi TV cũng chỉ một lát liềm ngáp.

Không có ai cũng hắn nói chuyện, nhà là ở khu dân cư cao cấp, xung quanh nhà gần nhất cũng phải đi lên đến năm phút.

Hắn cảm giác cuộc sống của mình giống như bị ngăn cách với bên ngoài.

..

Mà bên kia, Diêu Y Lẫm cũng thập phần phiền muộn.

Đi ra ngoài ba ngày cũng là bởi vì xú nam nhân trong nhà kia.

Không phải vì lần kia không muốn mất thể diện, hắn làm sao lại không quay về? Bất kể đại mỹ nhân thế nào, coi như là đúng khẩu vị của hắn, hắn cũng chưa từng cũng người khác cùng ngủ một giường. Lần đó cũng nam nhân kia ngủ một đêm là bất đắc dĩ, bây giời thêm lần nữa hắn có khả năng điên mất.

Ngồi trong quán rượu, Diêu Y Lẫm yên lặng uống rượu, không nhìn người xung quanh ném cho hắn những cái nhìn mê hoặc.

“Sao vậy? Không để ý ai?”

Chủ quán bar cười hỏi hắn, ánh sáng chiếu qua gương mặt cười lộ ra hai cái răng khểnh khả ái.

“Nơi này của ngươi tiêu chuẩn càng ngày càng kém”.

Hắn không nhìn mà trả lời, bộ dạng rất giống như không tìm được người qua đêm, tâm tư hắn đang xem xem tối nay ngủ ở đâu.

“Có thể đạt đến nhãn giới yêu cầu của thiếu gia e rằng trên đời này rất ít a?”

Chủ quán uống một ly “Dụ hoặc” chất lỏng màu tím dưới ánh đèn chợt hiện lên màu sắc hoa lệ.

“Nếu như ngươi không chỉ cần nữ nhân, ngày hôm nay thật ra có một cực phẩm nha”.

Chủ quán ý chỉ một nam tử ngồi trong góc đối diện.

Diêu Y Lẫm quay đầu nhìn, đủ xinh xắn, muốn dáng người có dáng người, muốn chất lượng có chất lượng. Thế nhưng so với hắn còn kém xa.

Đem đối phương từ trên xuống dưới so sánh với mình một phen, hắn quay đầu trở về.

Chủ quan kia hiểu rõ mà nở nụ cười “ Đương nhiên kém Ngài rồi, đêm nay không về sao?”

Diêu Y Lẫm buồn chán mà nghịch điện thoại di động, năm màu ánh sáng lóe ra chói mắt. Hắn đột nhiên nghĩ tới lão nam nhân kia còn chưa gọi điện thoại cho hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn đem số điện thoại di động nói cho người khác biết, nếu như là người khác có thể đã một ngày vài lần gọi truy vấn hành tung của hắn rồi.

Cư nhiên còn có người không để ý mị lực của hắn?

Hắn luôn tự kỷ mà cho rằng mình là người hiểu rõ cả nam và nữ.

Thật là một lão nam nhân ngu xuẩn…

Lần đầu tiên nhìn thấy đã biết là một xú nam nhân, hơn nữa từ đầu đến chân trang phục đều rất quê mùa. Sau lại biết hắn là dân công, mới suy nghĩ trách không được lại như vậy. Sao này gặp lại thì hắn lại càng xấu xí, thân thể khí lực rắn chắc, xương khớp đều coi như gầy đi rồi.

Hắn lại trở nên xấu xí, từ như già đi thật nhiều.

Chính mình cư nhiên thượng nam nhân gì không thượng lại trúng phải lão nam nhân…

Hơn nữa người lão nam nhân này tính tình bình thường cũng thật quật cường, chọn tình nguyện ăn rác rưởi cũng không nguyện đáp ứng yêu cầu bọn họ.

Thế mà lại nghe được đệ đệ kém cỏi kia bị áp chế, hắn xác định khuất phục.

Trên đời này sao lại có loại người kì lạ như vậy chứ?

Hắn lần đầu tiên đối nam nhân này nảy sinh hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play