Triệu Á cả đêm không ngủ, sáng sớm bị bài hát ngâm nga của cậu bạn đánh thức. Cậu nghĩ thời gian chịu phạt tới rồi.

Tất cả cứ yên ả như vậy, Từ Kim Bảo với Trương Minh rửa mặt, Hoàng Tu ở trên giường vặn người mấy cái, lầm bầm mãi không chịu đứng dậy. Rồi kí túc xá cũng dần náo nhiệt lên, tiếng người đi lại, tiếng lách cách hâm nóng đồ ăn, còn có vài tiếng ồn ào khác.

Triệu Á nằm trên giường, cậu hi vọng hồn mình bay ra ngoài luôn, nếu mà cứ như vậy mất đi tri giác thì tốt hơn.

Hoàng Tu đi tới lay cậu: “Dậy đi, còn chưa tỉnh sao? Sắp đến giờ tập thể dục buổi sáng rồi.”

Triệu Á bất động, nhắm mắt.

Tiếng của một người vang lên làm cậu run rẩy. Trương Thụy nói: “Đừng động vào cậu ấy, Á Á sốt rồi.”

Phát sốt? Từ này tựa như linh dược, đem Trương Á đang trầm luân nâng bổng lên.

Không phải muốn trừng phạt sao? Thế giới này chẳng phải nên vỡ tan rồi sao? Triệu Á mở mắt, cẩn thận nhìn.

Hoàng Tu còn đứng trước giường.

“Sốt? Triệu Á, cậu bệnh à?” Hoàng Tu sờ đầu Triệu Á: “Không thấy nóng.” Cậu ta đối với việc kiểm tra thân nhiệt cũng không rõ, gật đầu: “Ừ, có lẽ là sốt nhẹ.”

Triệu Á úp mở lầm bầm, ánh mắt lén chuyển đến Trương Thụy. Trương Thụy đang kiểm tra lại cặp sách, mặt không nhìn rõ, dấu vết đêm qua đã không còn. Sắc mặt cậu ta thật tự nhiên, chỉ là không có chút biểu tình, không hiểu đang vui hay đang giận.

Từ Kim Bảo an ủi, hỏi: “Muốn tớ xin nghỉ giúp cậu không?”

Trương Minh đưa ra chủ ý: “Thể dục buổi sáng không đi cũng không sao, bọn tớ sẽ nói với giáo viên. Nhưng mà giờ học buổi sáng không đi, điểm chuyên cần kì này sẽ không còn, này sẽ ảnh hưởng đến điểm tổng kết và đánh giá cuối kì.”

“Tớ nằm một chút rồi dậy, sẽ không bỏ giờ học.”

Các bạn cùng phòng gật đầu, đi ra ngoài.

Kí túc xá yên tĩnh, nhưng đằng kia lại có thân ảnh trầm mặc, người khác không dám bỏ qua. Triệu Á nhìn Trương Thụy, cậu phát hiện Trương Thụy im lặng so với Trương Thụy luôn mồm cả ngày thì khó đối phó hơn, chỉ hi vọng Trương Thụy rời đi mau một chút.

Trương Thụy đi qua, buồn bực một hồi mới hừ lạnh hỏi: “Thực sự là sốt sao?” Tay cậu ta đặt lên trán Triệu Á một lúc rồi rút về, châm chọc: “Giỏi giả bộ thật, tôi còn tưởng là thật.”

Triệu Á nói không nên lời, cậu không biết nên nói cái gì. Mấy câu mấy chữ Trương Thụy nói như đều hàm ý gì đó. Mà trong lòng cậu hiểu rõ, lo lắng, hoang mang, thoải mái gì của cậu đều dễ dàng bị Trương Thụy phát hiện.

Điều này làm Triệu Á cực kì khó chịu. Cậu tổn thương nhìn Trương Thụy, con mắt mở to nhưng bên trong lại mang theo tia buồn bã cùng thất vọng, đương nhiên còn có sợ hãi.

Trương Thụy dõi theo cậu, chậm rãi nhíu mày, định ngả bài.

Một giây lại một giây trôi qua, mỗi giây trôi đi như làm con mèo nhỏ đáng ghét trong lòng Triệu Á cười chế giễu thêm chút, dùng móng vuốt cào cấu trong lòng tạo nên những vết xước.

Triệu Á chờ, chịu đựng. Nhưng Trương Thụy vẫn không chịu mở miệng, lâu sau đó, đôi lông mày không nhíu lại nữa, khóe miệng cong lên, lắc đầu: “Coi như cậu lợi hại.” Cật ta đeo cặp sách trên vai, cứ như vậy đi.

Triệu Á mờ mịt.

Sự việc dường như tạm gác qua một bên, vô luận Triệu Á có muốn hay không thì cuộc sống học tập đã thực sự bắt đầu.

Trương Thụy không hề đề cập lại chuyện của buổi tối hôm đó, cậu ta vẫn như cũ đùa giỡn với mọi người, cũng cười đùa với Triệu Á, thời gian công tác ngày càng tốt, đồng thời lớp phó Triệu Á cũng thường giúp cậu ta này nọ.

Trong lòng Triệu Á nhớ Đồ Nhan.

Đồ Nhan liệu có cảm nhận giống như vậy. Từ trước đến giờ thiên chân vô tà, Triệu Á cho rằng hiện tại đã khác, cậu cùng Đồ Nhan gặp gỡ tạo nên một tầng không rõ màu sắc. Về việc này, Triệu Á cảm thấy khó nghĩ quá. Cậu mỗi lần nhớ Đồ Nhan đều là lén lút, hơn nữa mỗi lần nhớ tới lại nghĩ mình thực xấu.

“Thích con trai còn chưa tính…”

Câu này lọt vào tai, nhẹ bay bay.

Đồ Nhan đã lâu rồi không có gọi điện thoại, Triệu Á ngày qua ngày ngồi đếm. Cậu cũng không dám gọi điện cho Đồ Nhan.

Gọi điện thoại cũng là phạm tội.

Dần dần, trầm mặc với u buồn trở thành từ thay mặt cho Triệu Á. Toàn bộ năm nhất cao trung đều nói nói lớp phó Triệu Á có khí chất thi nhân. Không ít lũ con gái trên đường đều len lén nhìn cậu, than thở bóng lưng cậu trông thật cô đơn.

Ngăn tủ của cậu bắt đầu xuất hiện một ít đồ vật kì lạ. Thư, vòng khóa, có đôi khi là một gói chocolate ngoại quốc được gói thật đẹp.

Trương Thụy bảo: “Cậu được người ta theo đuổi.”

Triệu Á im lặng đem mấy cái đồ linh tinh đó đặt trong một cái hộp. Cậu nhớ lúc trước Đồ Nhan đã từng nói muốn trao đổi với cậu thư tình của các nữ sinh gửi cho, thì ra Đồ Nhan đố kị.

Đồng tính luyến ái, Triệu Á hiện giờ rất mẫn cảm với từ này. Cậu cực sợ hãi, mong rằng có thể áp dụng thi thố để chứng minh bản thân bình thường.

Nên làm như thế nào bây giờ? Triệu Á không rõ. Cậu nỗ lực nghĩ, chỉ có một mình mình đơn độc chiến đấu. Cậu khát khao có người có thể dạy cậu, cậu không dám hỏi ba mẹ, càng không dám hỏi Đồ Nhan, các bạn học cũng tốt nhưng lại không có ai là tri tâm.

Chẳng biết vì sao, cậu nghĩ đến việc hỏi Trương Thụy.

Trương Thụy tuy rằng sẽ nói những điều khó nghe, nhưng Trương Á biết Trương Thụy nhất định sẽ cho cậu lời khuyên chính xác.

“Tôi có phải nên kết giao với một nữ sinh nào đó?”

Trương Thụy nghe được vấn đề của Triệu Á, chỉ chốc sau cả người gắng gượng. Sau một lúc khóe miệng Trương Thụy hơi co giật: “Cậu muốn tìm bạn gái?”

Triệu Á hỏi: “Không tốt sao?”

“Tốt.” Trương Thụy lạnh lùng nói: “Cậu nên kết bạn nhiều vào, như vậy là hay nhất.”

Triệu Á gật đầu không chú ý tới ánh mắt Trương Thụy. Cậu tưởng thật.

Vì vậy Triệu Á bắt đầu có bạn gái, đôi khi cùng nhau ôn tập, cùng nhau ăn cơm, ngồi dưới tàng cây trong trường đọc sách. Con gái có rất nhiều ưu điểm, con gái thích nói, thích khiến người khác không thể tập trung tinh thần, này chính là dạng Triệu Á muốn. Cùng bạn gái một chỗ sẽ không còn tự hỏi, bởi vì cậu sẽ hết lòng chăm sóc bạn gái.

Vì vậy mà bạn gái cậu đang hẹn hò rất thích cậu. Triệu Á là một thân sĩ, ôn nhu, lễ phép, nhã nhặn, trông cũng không tệ.

Trương Thụy ánh mắt lạnh lùng lơ đãng hướng tới, Triệu Á thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cậu ta sẽ thấp thỏm bất an.

Nguồn năng lượng luôn yên lặng tích tụ sẽ có ngày thành bạo phát.

Bạo phát vào hôm trời nắng ráo, Triệu Á hẹn Phùng Diễm Diễm lớp ba cùng nhau đọc sách. Buổi chiều ăn cơm sớm, mặt trời vẫn còn chưa lặn, ánh nắng buổi chiều hắt chiếu lên hai bóng hình tạo thành một khung cảnh động lòng người.

Triệu Á hẹn Phùng Diễm Diễm, hai người cầm cặp sách rời phòng học, đi qua sân bóng vẫn đang sôi nổi, bỗng nhiên một quả bóng dính nước bay qua, trúng vào cái váy trắng của Phùng Diễm Diễm.

Tức khắc, trên chiếc váy trắng in hoa văn hình quả bóng, vết bẩn thật rõ nét, và cũng khiến cho cái mông của Phùng Diễm Diễm có hình dạng thật mới mẻ.

“Váy của tôi!” Phùng Diễm Diễm cúi đầu nhìn, khóc. Cái mông rất đau, váy cũng bị bẩn, thật là mất mặt.

Vết bẩn ngay trên vùng cấm địa của thiếu nữ, Triệu Á không dám giơ tay phủi bẩn hộ, bó tay đành hướng tới sân bóng kêu: “Các cậu ai không cẩn thận thế? Làm bẩn váy người khác rồi.”

Câu nói vừa dứt khỏi miệng, Trương Thụy mặc đồ cầu thủ từ trong sân bóng chạy lại, đứng trước mặt Triệu Á.

“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.” Trương Thụy không nhìn Triệu Á, hướng tới Phùng Diễm Diễm mắt mắt đầy mặt cười hì hì: “Tôi đền cho cậu một cái váy mới được không? Đừng khóc, con gái xinh đẹp mà khóc sẽ biến thành con mèo hoa đấy.” Cậu ta vừa nói vừa lấy áo mình quây ngang thắt lưng Phùng Diễm Diễm, vừa vặn che đi dấu quả bóng trên mông.

Cô bạn cùng lớp 3 cũng chung kí túc với Phùng Diễm Diễm vừa vặn đi qua, thấy Phùng Diễm Diễm khóc, vội vàng chạy lại hỏi: “Diễm Diễm làm sao vậy?”

Trương Thụy cười mang theo áy náy giải thích lại một lần nữa.

Nữ sinh kia nói: “Diễm Diễm đừng khóc. Chúng ta đi thay váy trước.” Rồi quay sang Trương Thụy: “Cậu nhớ kĩ phải bồi thường váy mới đấy.” Lôi kéo Diễm Diễm nước mắt không ngừng về kí túc xá.

Triệu Á đứng tại chỗ: “Cậu cố ý.”

Trương Thụy “hắc” một tiếng: “Tôi đá bóng có chuẩn không, phải sớm ra nhập đổi tuyển quốc gia mới phải.”

“Cậu cố ý.”

“Cậu ít oan uổng người đi.”

“Cậu cố ý.”

“Được rồi, được rồi, là tôi cố ý!” Trương Thụy lộ ra vẻ mặt hung dữ, trừng mắt Triệu Á. Triệu Á lui về phía sau, Trương Thụy liền kéo lấy cổ tay cậu, xiết lại gắt gao. Trương Thụy cắn răng: “Tôi cố ý đấy thì sao nào? Cậu lúc đó chẳng phải cũng cố ý sao? Cậu cố ý muốn tôi không được thoải mái, cố ý hại tôi, cố ý chỉnh tôi, cố ý nhìn tôi rối loạn, rồi tổn thương tôi. Triệu Á, cậu là đồ chết tiệt…”

Cậu ta thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra tia tối tăm.

Triệu Á ánh mắt trong suốt nhìn cậu ta, sóng nước ẩn hiện.

Ánh chiều đổi hướng, mặt trời dần nhỏ đi. Trên sân bóng vẫn rất náo nhiệt, quả bóng Trương Thụy đá tới đã có người nhặt.

Ai cũng không có để ý đến mùi thuốc súng giữa hai người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play