ung quanh nó, cô không cách nào đến gần.

Hai ngườ chụp hình rồi rời đi. Ngô Minh bê tảng đá cất vào trong tủ, cảm khái than thở với Lạc Dịch:”Cái thằng nhóc Ngô Địch này... cái tốt không học lại cứ muốn khi không mà phát tài. Cũng tại tôi trước nay quản nó khồn nghiêm, để nó trốn theo người ta Myanmar mê trò đổ thạch, vác về cả đống rác rưởi cũng không biết tỉnh ngộ, càng cược càng lớn...”.

A Tang ngắt lời anh ta:”Chuyện đã qua anh còn nhắc lại làm gì, chú ấy cũng đã hối hận rồi mà”.

“Phải, phải, khuyên là được rồi. Đây là lần cuối cùng, nếu không, sau này anh cũng mặc kệ nó...”.

Chu Dao ngẫm nghĩ lại một hồi, đánh giá mỗi tấc đường vân, khe nứt của khối đá kia, dần dần, mày cô cau chặt, định nói Ngô Minh mang khối đá ra đây cho mình nhìn rõ thì Lạc Dịch bỗng nói:”Chúng tôi đi trước đây.”

Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng áng mắt anh đã ra hiệu ngăn lại.

Rời khỏi trấn nhỏ, chạy lên đường đèo, lúc này Chu Dao mới hỏi:”Anh cũng cảm thấy khối đá kia là đồ bỏ đi à?”.

“Không phải đồ bỏ đi, là hàng giả.”

“Dán một lớp vỏ thật chất lượng cao lên tảng đá cuội, giả làm đá thật á?”

“Ừ.”

Hai người im lặng chốc lát, rồi Chu Dao thở dài:”Haizz, thật đáng thương!”.

“Ai?”

“Đương nhiên là người bị ông chủ Ngô lừa rồi. Sang tay bán được thì người khác đáng thương, không bán được thì mình đáng thương.”

“Ai đáng thương còn chưa chắc đâu.” Lạc Dịch cười khẩy, tiếng cười nhanh chóng bin gió thổi tan.

Chu Dao suy nghĩ một hồi mới ló đầu hỏi anh:”Anh cho rằng ông chủ Ngô dám sao? Anh ta phát hiện Ngô Địch mua phải đồ dỏm à?”.

“Không chắc.”

“Hiện tại ông chủ Ngô biết nó là đồ giả không?”

“Tôi không rõ.” Anh cảnh báo. “Nhưng cô chỉ ra nó là giả thì sẽ tự rước phiền phức vào người đấy!”.

Chu Dao sửng sốt, lúc ấy cô chẳng hề nghĩ đến việc ông chủ Ngô có cảm kích hay không. Quả nhiên, cô chỉ là một đứa sinh viên thôi. Vậy là anh đang... bảo vệ cô ư? Chu Dao bất giác cười trộm.

Cô lại ló đầu đón gió, nói với anh:”Cảm ơn anh nhé!”.

Lạc Dịch không đáp lời.

“Cảm ơn anh!” Cô càng hét to.

“Cô ngồi yên đi, đừng lộn xộn.”

“Ồ...Được thôi!”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play