Yến Lâm hỏi ngược lại: "Làm sao tôi biết chỗ anh không có cảnh sát?".
Lạc Dịch cười khẩy. Thật ra Yến Lâm biết rõ, những việc anh đang làm đã đủ chứng minh chỗ anh không hề có cảnh sát rồi.
Lạc Dịch nói: "Nếu Lục Tự can dự vào chuyện này, cô không gặp được con mình nữa đâu. Bời vì... tôi tuyệt đối không giao nó cho Lục Tự".
Câu cuối cùng mang giọng điệu tàn nhẫn khiến Yến Lâm tức nghiến răng nghiến lợi. Vào tay Lục Tự, ít nhất Đào Đào có thể bảo đảm tính mạng; mà Lạc Dịch bây giờ hoàn toàn không khác gì một kẻ điên!
"Được! Trao đổi!"
"Tôi ở nhà thờ tổ, trong vòng mười lăm phút nữa hãy đưa Chu Dao tới. Chỉ được phép đem theo một tên tay sai."
"Anh không có trợ thủ đấy chứ?"
Lạc Dịch hỏi vặn lại: "Cô có súng, còn cò kè mặc cả với tôi nữa à?".
Yến Lâm không đáp lại.
Lạc Dịch nói tiếp: "Để cô ấy nghe điện thoại".
"Không được."
"Để cô ấy nghe điện thoại." Lạc Dịch gằn giọng lặp lại lần nữa.
Yến Lâm thả lỏng tay, nhẫn nhịn hít sâu một hơi rồi bấm loa ngoài, đặt điện thoại lại gần Chu Dao. Cô nằm sấp trên bàn, nhìn di động, hốc mắt ngân ngấn giọt lệ.
Yên lặng vài giây, chiếc điện thoại vang lên giọng Lạc Dịch: "Chu Dao à?".
Môi cô run run, nước mắt chực trào: "Dạ?".
Vài giây sau, cô nghe thấy anh hỏi: "Có đau không?".
Chu Dao giơ tay lên che mắt, khóc tu tu: "Đau chứ, đau chết đi được”. Cô ấm ức khóc lóc, kể lể. "Ông chủ Lạc, chúng đánh em, còn đập đầu em vào tường đá nữa. Hu hu...".
Lạc Dịch ở đầu bên kia im lặng hồi lâu.
Yến Lâm đứng bên cảm thấy da dầu tê rần bởi sự im ắng này, đang định quát Chu Dao thì một giây sau, Lạc Dịch gọi: “Yến Lâm!".
Yến Lâm tắt loa ngoài, kề điện thoại lên tai, đầu bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Yến Lâm sốt ruột quát: "Nói chuyện đi!".
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thứ gì đó va vào tường, liên tiếp ba cái, sau đó là tiếng trẻ con khóc thét.
Mắt Yến Lâm đỏ như máu: "Đồ súc vật!".
"Cô thử đập đầu cô ấy nữa đi!" Lạc Dịch gằn giọng rồi lập tức cúp điện thoại.
"Đồ súc vật!"
Yến Lâm ném điện thoại vào tường, khiến nó vỡ vụn thành nhiều mảnh, cô ta quay đầu lại nhìn Chu Dao với ánh mắt thù hận và ghen tị, muốn xé xác cô thành ngàn vạn mảnh, nhưng cuối cùng chỉ biết trút con giận bằng cách đấm vào tường.
Đã đến nước này, Yến Lâm không thể bỏ trốn được nữa, chỉ đành cướp lại con trai trước rồi chó cùng rứt dậu liều mạng với Lạc Dịch.
LạC Dịch đặt điện thoại xuống, đôi mắt hằn đầy tia máu.
Khương Bằng hỏi: "Trao đổi con tin thật à?".
"Không." Lạc Dịch cười khẩy. "Nhóm cô ta có súng, một khi Đào Đào thoát khỏi tay chúng ta thì Chu Dao sẽ chết ngay. Mà cũng không thể giao Đào Đào cho Lục Tự được, nếu không sẽ không thể làm gì Yến Lâm".
"Vậy bây giờ nên làm thế nào?"
“Tôi chỉ muốn được nhìn thấy Chu Dao thôi." Lạc Dịch nói tiếp. "Nhìn thấy Chu Dao, cướp cô ấy về, chỉ đơn giản vậy".
Khương Bằng: "Chuyện này không đơn giản. Anh biết Yến Lâm có bao nhiêu người không? Bọn chúng đều có vũ khí".
"Giao cho Lục Tự đi!" Lạc Dịch cân nhắc. "Manh mối trong tay chúng ta đủ để suy đoán vị trí của chúng".
Khương Bằng vẫn hơi nghi ngờ.
"Tôi nói với cô ta là tôi ở nhà thờ tổ, nhưng cô ta không bảo mình đang ở ngoài trại, không tìm cách vào trong được."
Lúc này Khương Bằng mới nhận ra: "Cô ta không chạy trốn, vẫn ở trong trại".
"Đúng vậy. Chu Dao cũng tiết lộ cho chúng ta rồi.” Lạc Dịch không giải thích cặn kẽ. "Trước tiên để Chu Dao rời khỏi đó. Khi hai phe giao chiến, không thể để cô ấy ở lại đó tiếp tục làm con tin được".
"Ý anh là... Yến Lâm dẫn Chu Dao đến gặp anh, còn Lục Tự thì đưa đội đặc công đi tiêu diệt hang ổ của chúng, rút củi dưới đáy nồi?"
"Ừ. Yến Lâm sẽ không ngoan ngoãn trao đổi người, lựa chọn bây giờ là bớt nguy hiểm nhất cho Chu Dao." Lạc Dịch quay người gọi điện cho Lục Tự.
Khương Bằng thầm than. Lựa chọn bây giờ lại nguy hiểm cho Lạc Dịch nhất. Anh quay đầu nhìn Đào Đào cách đó không xa, đứa bé kia rất nghe lời Sát Thủ, bảo khóc thì khóc, diễn rất chân thực. Chẳng qua, nếu Chu Dao thật sự xảy ra chuyện, Khương Bằng không thể biết được kết cục của nó sẽ ra sao.
Trời hửng sáng.
Tiếng gà gáy liên tiếp vang lên trong trại. Sau khi Yến Lâm và Đao Tam xác nhận xung quanh nhà thờ tổ không có cảnh sát, chúng để lại hai gã đàn em mai phục ở cửa, vác Chu Dao vào nhà thờ tổ.
Đi qua đại viện sương khói mịt mùng, bước lên bậc thềm căn nhà sàn, chúng đẩy cửa nhà thờ tổ. Bên trong ánh sáng mờ tối, nhà chính treo mấy dải vải dài màu trắng màu vàng. Cơn gió thổi qua làm chúng khẽ lay động, mang theo không khí u ám.
"Lạc Dịch!" Yến Lâm cất lời, tiếng vọng âm vang. “Tôi đưa người tới rồi, anh mau xuất hiện đi!".
Tay Chu Dao bị trói bằng một miếng vải đen, bị Đao Tam quăng ngã xuống giữa nhà. Ngay cả sức đứng lên cô cũng không có.
Yến Lâm tiếp tục gọi: "Lạc Dịch! Anh mau xuất...".
Một ngọn nến được đốt sáng, Đao Tam giơ súng lên theo phản xạ. Lạc Dịch đứng gần bàn thờ, thắp một ngọn nến, liếc khấu súng trong tay gã rồi nhìn về phía Chu Dao.
Trải qua một đêm chạy trốn và bị hành hạ, Chu Dao đã te tua cùng cực. Người cô toàn dấu vết bị cành cây cọ vào, trên đầu là vết máu loang lổ, vệt máu khô bết cứng dính vào tóc.
Cô ngã dưới đất, khó nhọc thở từng hơi hổn hển, vẻ mặt đờ đẫn, chỉ có tròng mắt đen láy, giữa ánh nến chập chờn, dõi theo anh mà không hề chớp mắt.
Đôi mắt Lạc Dịch lóe lên vẻ đau xót và tức giận rồi nhanh chóng biến thành bình tĩnh. Anh dời mắt, tiếp tục thắp từng cây nến còn lại trên bàn thờ. Nhà thờ họ dần dần được ánh nến chiếu sáng, soi rõ cả ba tầng nhà sàn hình tròn.
Yến Lâm nhìn Chu Dao nằm dưới chân mình, lạnh lùng hỏi: "Tôi mang người đến rồi, Đào Đào đâu?".
Lạc Dịch hất cằm, chỉ lên trên: "Kia!".
Đào Đào ở lan can xập xệ trên tầng ba, có thể rơi xuống khỏi lỗ hở kia bất cứ lúc nào, nhưng đứa bé lại không cảm nhận được nguy hiểm, vẫy tay với Yến Lâm: "Dì!".
Mà phía sau, Sát Thủ túm chặt lấy hông cậu bé, đứng ở góc khuất. Đao Tam không thể nổ súng, lo rằng Đào Đào sẽ rơi từ tầng ba xuống.
Lạc Dịch thắp xong tất cả số nến, liếc nhìn Yến Lâm: "Cô đi lên đón con trai mình, để cô ấy lại".
Yến Lâm quay người bước đi. Lạc Dịch lại ra lệnh: "Đao Tam cũng lên lầu".
Yến Lâm dừng lại, ngay cả Đao Tam cũng thận trọng nhìn anh.
Lạc Dịch nhếch môi: "Hai người có súng, đạn còn bay nhanh hơn cả người chạy đấy!".
"Trước khi tôi lên đến tầng ba, anh cũng không được tiến về phía trước dù chỉ một bước." Yến Lâm giơ khẩu súng trong tay. Đao Tam lạnh lùng không nói tiếng nào, cất bước đuổi theo sau cô ta.
Lạc Dịch đút tay vào túi, đứng yên tại chỗ.
Nhà thờ tổ yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng bước chân giẫm trên cầu thang. Lạc Dịch và Chu Dao nhìn nhau thật lâu, ánh mắt sâu thẳm mà ẩn nhẫn. Anh nhẩm tính thời gian cần thiết để lao đến chỗ Chu Dao rồi ôm cô chạy vào góc khuất.
Yến Lâm cũng lẳng lặng trao đổi ánh mắt với Đao Tam. Ánh nến chiếu sáng một phần trong nhà, hai người bọn chúng càng lên cao càng có thể nhìn bao quát được tất cả... Lạc Dịch chỉ có hai người giúp đỡ, chia ra khống chế Đào Đào và em gái cô ta, không thể mang người đi được.
Yến Lâm và Đao Tam tính sau khi lên đến tầng ba liền tranh thủ thời gian chạy đến chỗ Đào Đào. Chỉ cần chúng tiếp cận được mục tiêu sớm hơn Lạc Dịch, mọi thứ còn lại sẽ dựa vào khẩu súng kia. Mà thời khắc quan trọng, chỉ cần cứu Đào Đào là được.
Trong lòng mỗi người đều mang ý nghĩ riêng, họ im lặng quan sát từng hành động của đối thủ.
Dải lụa trắng và vàng phất phơ trên trần. Chu Dao nằm giữa nhà, không thể động đậy, Lạc Dịch đứng bên cạnh đống nến nhìn cô đăm đăm, quan sát tình hình trên lầu qua khóe mắt.
Yến Lâm cùng Đao Tam lên tầng ba, trong nhà im phăng phắc. Đột nhiên, tiếng gà gáy trong trại truyền đến, Đao Tam cầm súng lao về phía Đào Đào. Mà ngay trong khoảnh khắc ấy, Lạc Dịch cấp tốc xông về chỗ Chu Dao ở giữa sàn nhà, ôm lấy cô rồi lập tức lộn người lăn sang bên cạnh. Yến Lâm cầm súng bắn xuống dưới nhưng bị dải lụa trắng tung bay che khuất tầm nhìn, bắn lệch một phát, tiếng cửa trúc nứt vỡ vang lên!
Đao Tam chạy về phía Đào Đào, nhưng tấm ván gỗ dưới chân lại vỡ vụn. Gã nháy mắt rơi xuống tầng hai.
Hóa ra đó chỉ là một cái bẫy!
Yến Lâm bị bất ngờ, liếc nhanh về phía Sát Thủ, nhưng hắn đã ôm Đào Đào nhảy xuống tầng!
"Đào Đào!" Yến Lâm gọi to.
Sát Thủ có chuẩn bị từ trước, nắm dây thừng trượt xuống tầng một chỉ trong vòng hai giây.
Khương Bằng cũng đã chuồn rồi, chỉ còn lại em gái Yến Lâm bị trói, hoảng sợ rơi nước mắt. Yến Lâm không còn lòng dạ nào mà lo lắng cho kẻ dư thừa kia. Chu Dao bị cướp đi, Đào Đào thì bị bắt mất, cô ta thất bại thảm hại rồi.
Yến Lâm không ngại nổ súng sẽ dẫn cảnh sát đến, bắn phát súng chỉ thiên để triệu tập hai gã đàn em đứng ngoài nhà thờ tổ. Đao Tam bật dậy đuổi theo xuống tầng, bắn súng liên tiếp.
Nhưng Khương Bằng lật đổ hết giá cắm nến, dải lụa bắt lửa, một góc nhà thờ chìm trong ánh sáng bập bùng, nào còn thấy được bóng dáng Lạc Dịch và bọn họ?
Hai gã đàn em xông vào, đã không giúp được mà lại mở cửa hút gió, đoạn lụa bị cháy bay phập phù đầy trong nhà thờ, dốt cả vách tường bằng trúc.
Yến Lâm gào thét: "Triệu tập tất cả anh em đến đây!".
Cô ta vừa dứt lời, hướng nhà thờ tổ cũ ở trên đỉnh núi truyền đến tiếng súng, cùng với tiếng súng lục đáp trả của các anh em. Mấy người vẫn còn đang ngơ ngác thì một tên đàn em hoảng hốt hô lên: "Đánh nhau rồi! Cảnh sát đã tìm được hang ổ của chúng ta!".
"Không thể nào!" Yến Lâm gắt lên. Nhà thờ tổ cũ của chúng đã bỏ hoang gần nửa thế kỉ, trong trại chỉ có một vài người biết được, trên bản đồ cũng không có, làm sao cảnh sát tìm được chứ?
Một hình ảnh hiện lên trong đầu, Yến Lâm chợt hiểu ra.
Chu Dao vừa khóc rấm rức vừa kể lể. "Ông chủ Lạc, chúng đánh em, còn đập đầu em vào tường đá. Hu hu...".
Đập vào tường đá? Chu Dao đang ám chỉ Lạc Dịch rằng chỗ đó được xây bằng đá. Tất cả các nhà trong trại đều được lợp từ gỗ và trúc, chỉ có nhà thờ tổ xây dựng từ trăm năm trước mới có tường đá thôi.
Lạc Dịch không cho cảnh sát nhúng tay vào hành động giải cứu Chu Dao bởi vì sợ Yến Lâm phát hiện ra sẽ gây nguy hiềm cho cô, thế nhưng anh lại để cảnh sát đến bao vây càn quét hang ổ của bọn chúng. E rằng anh ta đã tính toán thời gian kĩ càng, cảnh sát bao vây ở đó, chỉ chờ Lạc Dịch cứu được Chu Dao sẽ phát tín hiệu, bên kia bắt đầu tiến công.
Yến Lâm tức nổ mắt, hận đến mức cho dù có đánh chết Chu Dao cũng không thể trút hết cơn giận này.
"Chị Yến!" Gã đàn em sốt ruột xin mệnh lệnh: "Phải làm gì đây?".
Yến Lâm mau chóng bình tĩnh lại: "Hai cậu đi tìm dân làng đi, mau lên!".
Hai người đó sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Vâng!".
Yến Lâm và Đao Tam đuổi theo nhóm Lạc Dịch. Nhà thờ họ bị đốt thành biển lửa, bên trong không có ai, người đã chuồn khỏi cửa sổ từ lâu rồi.
Mặt trời còn chưa ló dạng mà bầu trời đã sáng choang, ráng mây đỏ rực vắt qua ngọn núi phía xa.
Nhóm người cấp tốc chạy trốn, Sát Thủ bế Đào Đào chạy phía trước, Lạc Dịch ôm Chu Dao đuổi theo phía sau. Khương Bằng thấy trán Lạc Dịch đẫm mồ hôi lạnh bèn đề nghị: "Để tôi bế cho, trên người anh có vết thương".
Lạc Dịch không buồn để ý, càng đi nhanh hơn.
Anh khẽ gọi: "Chu Dao!”.
"Dạ?”
"Ôm anh chặt chút nữa.”
"Vâng." Chu Dao ôm chặt cổ anh, khuôn mặt ẩm ướt áp vào người anh.
Lạc Dịch cúi đầu, áp cằm thật chặt lên trán cô, dường như chỉ khi kề sát cô mới khiến anh cảm thấy yên tâm.
Cảm giác mất rồi lại có được khiến anh không thể thốt nổi một lời, chỉ có đôi tay ôm chặt lấy nhau mới có thể trấn an tâm trạng còn đang khủng hoảng của họ.
Phía sau là tiếng súng nổ vang cùng tiếng đại bác ầm ĩ.
Khương Bằng chửi: "Mẹ kiếp, đám này nhiều vũ khí thật, ngay cả đại bác cũng có. Nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của cảnh sát. Chúng ta cố gắng gượng chốc lát nữa, đám Lục Tự sẽ tới nhanh tôi!".
"Không tới được đâu." Sát Thủ ở đằng trước đột ngột dừng bước. Hắn đứng bên sườn núi, quan sát toàn trại vào sáng sớm.
Phụ lão, phụ nữ trung niên, các cô gái trẻ và các bé gái chạy ra khỏi nhà, đến nơi đang đánh nhau cản trở cảnh sát, chặn ngay họng súng muốn cứu con, cứu chồng, cứu cha và cứu anh em của họ. Trong trại là một màn hỗn loạn.
Lạc Dịch thờ ơ nhìn thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước. Anh chưa bao giờ trông cậy vào bất cứ người nào, chỉ ôm chặt Chu Dao trong ngực theo bản năng.
Đột nhiên "đoàng" một tiếng, một viên đạn bắn vào thân cây Lạc Dịch lập tức vọt người núp xuống, Sát Thủ và Khương Bằng cũng trốn đi trong nháy mắt. Họ quay đầu trông thấy bóng dáng Yến Lâm và Đao Tam ở phía xa. Chúng đuổi tới rồi!
"Giờ sao đây?" Khương Bằng sốt ruột.
Lạc Dịch ra lệnh: "Các anh đưa Đào Đào và Chu Dao đi trước tôi sẽ giữ chân chúng".
Khương Bằng: "Anh điên rồi! Chúng có súng!".
Chu Dao ôm cổ Lạc Dịch chặt hơn, nước mắt trào ra, phản kháng trong im lặng.
"Nếu cứ như vậy thì tất cả sẽ chết hết." Lạc Dịch gắt. Anh bỗng ngẩng đầu, lại sửng sốt. Anh trông thấy nóc nhà chót vót màu vàng giữa tán xoài sum suê, lấp lóe ánh sáng dìu dịu trong tia nắng ban mai.
Cảnh sắc trong tấm ảnh ở nhà ông chủ Cao lại xuất hiện vào ngay lúc này.
Lạc Dịch dẫn mọi người chạy về hướng ấy. Đó là một ngôi chùa tường trắng ngói vàng, chuông gió ở góc nhà đung đưa theo gió.
Bốn người vội vã trốn vào chùa rồi đóng chặt cửa lại, bên trong là một pho tượng lớn màu vàng đang mỉm cười nhìn xuống nhân gian.
Sát Thủ hạ quyết định, nói với Khương Bằng: "Em ở lại giúp ông chủ Lạc xử lý hai người bọn chúng. Anh, anh đưa đứa bé và cả cô Chu đi trước đi!".
"Được!" Khương Bằng đồng ý, đưa mã tấu cho hai người.
Chu Dao không muốn nhưng cũng biết tình thế cấp bách, buộc phải chia ly. Cô cúi đầu mím môi, lệ rơi lã chã. Mắt Lạc Dịch cũng hằn sắc đỏ, lẳng lặng hôn lên trán cô.
Sát Thủ trèo lên cửa sổ tầng hai, theo dõi tình hình bên ngoài.
Lạc Dịch đưa Chu Dao và Khương Bằng đến cửa sau ngôi chùa, lại bịn rịn không chịu buông tay.
Khương Bằng biết anh không yên lòng, khuyên: "Giao cô ấy cho tôi, tôi cam đoan sẽ không để cô ấy có thêm một vết thương nào nữa".
Lạc Dịch cúi đầu nhìn Chu Dao, mặt cô đong đầy nước mắt.
Anh lại ngẩng đầu nhìn Khương Bằng, hỏi: "Nếu chúng tôi chống đỡ không được bao lâu, Yến Lâm và Đao Tam đuổi theo anh thì phải làm thế nào?".
Khương Bằng sửng sốt.
Lạc Dịch lắc đầu quả quyết: "Tôi không thể giao cô ấy cho anh được".
Khương Bằng bực bội: "Nhưng đi theo tôi an toàn hơn, anh còn cách nào tốt hơn không?".
Lạc Dịch cười chua chát: "Anh đưa Đào Đào đi đi. Tôi giấu Chu Dao ở chỗ an toàn hơn".
Khương Bằng hiểu ngay. Lạc Dịch muổn giấu Chu Dao ở trong chùa, nếu anh ta và Sát Thủ chết, Yến Lâm sẽ cho rằng Khương Bằng đã dẫn Đào Đào và Chu Dao chạy trước, lập tức đuổi theo họ.
Khương Bằng đành bỏ lại một câu: "Anh cẩn thận”.
Lạc Dịch đóng cửa lại, quay người đã thấy Sát Thủ chạy tới, xách túi vải nhung màu đen giao cho Lạc Dich: “Tìm thấy ở dưới chân tượng Phật, là thứ anh đã tìm rất lâu rồi".
Lạc Dịch móc một ngón tay vào sợi dây buộc, chiếc túi trĩu xuống, anh lập tức đoán ra đó là gì.
Sát Thủ nói: "Chúng vào sân rồi, tôi sẽ nghĩ cách kìm chân chúng trong chốc lát, anh mau giấu cô ấy đi".
Lạc Dịch bế Chu Dao xuống tầng hầm, đặt cô ngồi trên nền đất rồi để cái túi bên cạnh cô.
Chu Dao lẳng lặng nhìn anh, không nói câu nào tránh khiến anh phân tâm, nhưng vẫn không kìm nổi nước mắt, cứ thế tuôn rơi không ngừng.
"Đừng sợ, Chu Dao!" Anh sẽ không chết.
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu như gà con mổ thóc.
"Tin anh không?”
"Em tin.”
Thời gian rất gấp.
"Chu Dao ngoan, nghe lời nhé!" Một tay anh ôm lấy gưong mặt cô, nhìn cô đắm đuối, có bao nhiêu lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt được một câu: "Ngồi im ở đây, đừng có chạy lung tung".
Chu Dao ngân ngấn nước mắt, lặng lẽ gật đầu.
"Nghe rõ chưa?" Lạc Dịch lặp lại lần nữa.
"Nghe rõ rồi ạ." Chu Dao vừa khóc vừa gấp gáp: "Ông chủ Lạc...".
Lạc Dịch giơ tay phải lên trước mặt cô. Cô rưng rưng mím chặt môi, cũng giơ tay phải lên đập mạnh vào bàn tay anh.
Em hứa.
Mắt Lạc Dịch cũng ươn ướt nhưng gạt đi trong tích tắc. Anh ngẩng đầu nhìn lên, tấm ván gỗ có khe hở nhỏ, có thể loáng thoáng trông thấy tình cảnh nguy cấp bên ngoài. Anh tháo túi vải nhung đen trên tay cô ra, che kín mắt cô rồi buộc thành một cái nút đằng sau gáy.
Anh thì thầm bên tai cô: "Đừng lo". Sau đó ôm lấy khuôn mặt cô, đặt một nụ hôn sâu trên đôi môi nứt nẻ rồi dịu dàng dặn dò: "Chờ anh".
Anh đứng phắt dậy rồi biến mất. Chu Dao bị che mắt, giơ tay túm lấy nhưng chỉ bắt được không khí. Cô cuộn mình ngồi yên, không hề kéo tấm vải che mắt mình xuống. Cô nghe thấy tiếng súng vang rền trên đỉnh đầu, bắn vào tường gỗ rồi cả tượng Phật.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mỗi một lần nổ súng, cô lại giật mình một lần. Nhưng không có ai thương vong. Lạc Dịch và Sát Thủ nhanh nhẹn tránh né, bên này gây tiếng động, bên kia gây tiếng vang, làm hao đạn của bọn chúng.
Thế nhưng không thể may mắn tránh khỏi phát đạn cuối cùng.
Đạn bắn trúng bụng Sát Thủ, cô nghe thấy anh ta kêu lên đau đớn.
Lạc Dịch dìu anh ta tránh sau tượng Phật, Yến Lâm và Đao Tam đuổi tới nhưng lại bị anh đoán được súng của chúng đã hết đạn.
Anh rút mã tấu ra chặn đánh, Đao Tam cũng rút mã tấu lên nghênh chiến. Hai người càng đấu càng khó phân thắng bại. Lạc Dịch vốn bị thương nặng, khó có thể dốc toàn lực tấn công, chỉ đành miễn cưỡng chống trả.
Yến Lâm rút dao găm ra đánh lén. Lạc Dịch bị Đao Tam kiềm chế, không thể nào quay người chặn lại được, bị đâm một nhát trúng lưng. Yên Lâm rút dao ra đâm lần nữa. Đầu Lạc Dịch hằn gân xanh, anh hất Đao Tam ra, quay người chém một nhát vào cổ Yến Lâm. Cô ta ngửa đầu, cổ họng bị cứa một nhát, Lạc Dịch đạp thật mạnh vào ngực đá bay cô ta.
Đao Tam ở ngay phía sau chém một nhát trúng cánh tay Lạc Dịch. Anh quay người cứ thế giơ tay nắm chặt lưỡi dao của gã, cầm mã tấu đâm vào người Đao Tam.
Gã kêu lên thảm thiết, dốc sức rút mã tấu của mình về, lưỡi dao cắt sâu vào eo Lạc Dịch, máu bắn tung tóe.
Yến Lâm ngã dưới đất, cuối cùng đã hồi sức, sờ mò cầm dao găm, định tập kích lần nữa. Sát Thủ bị thương nặng nằm bên, mạch máu hằn hết lên, anh ta dốc hết sức bình sinh nhào tới, nắm chặt tay Yến Lâm và dao găm, vạch một đường trên cổ cô ta.
Yến Lâm đột ngột mở to mắt, há hốc miệng, máu tươi phụt ra.
Mắt Sát Thủ đầy máu, găm dao vào cổ họng cô ta rồi quật ngã xuống đất, Yến Lâm ôm cổ nằm co rúm, không còn sức lực phản kháng nữa.
Đao Tam tức giận, điên cuồng gào thét bổ nhào về phía Lạc Dịch. Anh giơ mã tấu chống trả, vết thương trên bụng rách ra, máu tươi lại nhuộm đỏ vạt áo. Đao Tam đá trúng vết thương trên bụng anh, Lạc Dịch liên tiếp bị đẩy lùi về sau, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.
Anh lảo đảo, chống mã tấu đứng vững, ngẩng đầu, ánh mắt giết chóc, cơn đau gần như khiến anh mất đi tri giác. Nhung anh vẫn cố gượng, hét to một tiếng rồi giơ mã tấu lên kiên cường chiến đấu tiếp.
Hai người đàn ông như dã thú nổi điên, lưỡi dao va vào nhau, toàn thân thấm đẫm máu.
Người Lạc Dịch chi chít vết thương, không nơi nào không có máu, tầm mắt cũng đỏ một màu. Dù vậy, anh không lúc nào thả lỏng tâm chí mà gắng gượng đón từng nhát dao của kẻ thù.
Có mệt không? Hình như anh mệt rồi.
Có đau không? Hình như anh rất đau.
Tại sao chưa bỏ cuộc? Không được!
Cách tấm ván gỗ cực mỏng, dưới bàn chân anh có cô gái bé bỏng mà dù phải đánh đồi cả tính mạng anh cũng phải bảo vệ.
Giờ khắc này, cô bị che mắt, ngồi dưới tầng hầm rung chấn đầy bụi đất.
Anh đã lên kế hoạch rồi. Nếu anh chết, kẻ địch sẽ đuổi theo tìm Đào Đào. Chúng không thể ngờ Chu Dao vẫn ở trong chùa, ngay dưới chân anh. Nhưng anh không thể chết được, ít nhất không thể chết trước kẻ địch.
Anh sợ nhỡ may, anh không thể mạo hiểm dù chỉ một phần vạn.
Nhưng bất kể có cố gắng thế nào, anh cũng sắp không thể chống đỡ nổi nữa. Máu chảy càng lúc càng nhiều, thân thế càng lúc càng chậm chạp, sức lực càng lúc càng hao hụt, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Không được, không thể suy sụp, phải liều mạng gắng gượng.
Nhát tiếp theo, nhát tiếp theo có thể giết chết đối thủ không?
Mặt trời đã mọc, ánh nắng luồn qua cửa sổ, rơi trên tượng Phật màu vàng.
Trong nháy mắt đó, dường như tượng Phật tỏa sáng. Người đàn ông vẫn cố gắng chiến đấu.
Khoảnh khắc ấy, anh chợt nhìn thấy cả cuộc đời mình. Người anh yêu thương đều đã mất. Người yêu anh đều phản bội. Nhưng anh chưa bao giờ hận, chưa bao giờ oán trách, trách số mệnh trớ trêu, hận thế nhân phụ lòng. Buồn vui hạnh họa đều do số mệnh.
Cả đời này, anh đã thờ ơ nhìn hết thảy. Cái gọi là đời người chằng qua chỉ là chữ khổ đi cùng chữ lạc, chữ họa đi cùng chữ phúc, hiểu thấu đạo lý này, ta cũng biết đừng nên u mê và đau khổ sợ hãi.
Nhưng thời khắc này, chữ khổ và chữ họa này, nỗi u mê và sợ hãi này là gánh nặng mà cả đời anh không thể thừa nhận. Chỉ lần này thôi, anh không thể mất đi nữa. Là anh không thể tiếp tục đánh mất. Phật Tổ, nếu con tin Người, Người có thể chở che cho cô gái dưới chân con suốt quãng đời còn lại bình an vui vẻ, tỏa sảng rực rỡ không?
Thế là một khắc ấy, anh buông lỏng tay, mặc mã tấu của Đao Tam đâm vào mình. Lạc Dịch ngẩng đầu, mắt hằn tia máu, nhìn đăm đăm Đao Tam, nhìn gã mỏi mệt thả lỏng mã tấu, ngửa mặt lên trời cười ha hả...
Máu tươi chảy xuống theo mũi mã tấu, rơi trên tấm ván gỗ rồi thấm vào khe hở. Nó tích tụ từng chút từng chút rồi nhỏ xuống, rơi trên mi tâm Chu Dao, tựa như nốt ruồi son của mỹ nhân.
Sàn nhà rung chấn kịch liệt, bụi đất bay mịt mù.
Chu Dao che mắt, mặt không cảm xúc cũng không hề động đậy, chỉ nghe thấy tiếng hét bi thương mà vang dội phía trên, lại nghe thấy tiếng lưỡi dao cắm phập vào cơ thể lần nữa...
Ngôi chùa dường như có mùi gỗ lim thoang thoảng. Đêm dài qua đi, mặt trời chiếu rọi khắp chốn, ngả lên tượng Phật lớn màu vàng, bao phủ ngôi chùa tường trắng nóc vàng, ôm ấp vườn xoài trùng điệp bất tận ngoài kia. Khung cảnh tràn trề sức sống, bộc lộ một mặt điên cuồng và quỷ quái, không chốn che dấu.
Vào khoảnh khắc mặt trời mọc ấy, Lục Tự nổ súng bắt chết một người phụ nữ đoạt súng, trò náo loạn chấm dứt. Kẻ đánh lén cảnh sát, kẻ khóc lóc om sòm đều bị tóm gọn, cả hang ổ bị dẫn đi hết.
Lục Tự đưa tiểu đội của mình chạy tới chùa, đẩy cửa ra là một màn tanh máu. Dưới sàn nhà, trên vách tường đều đầm đìa máu.
Yến Lâm và Sát Thủ cùng nằm dưới đất, máu me đầm đìa, đang hấp hối. Mà Lạc Dịch thì... Toàn thân đều là máu, anh gục đầu, lẳng lặng đứng bên cạnh tượng Phật lớn màu vàng, dòng máu chảy dọc theo sườn cằm anh rơi xuống, mã tấu đâm vào cơ thể. Còn Đao Tam quay lưng về phía cửa chính, bị mã tấu của Lạc Dịch đâm ghim lên tường.
Dường như Lạc Dịch biết nếu cứ tiếp tục liều mạng sẽ mất đi phần thắng, chi bằng thừa dịp kẻ địch thả lỏng quay người rời đi, cho gã một nhát cuối cùng. Anh đã chuẩn bị tinh thần lấy mạng đổi mạng.
Nhóm cảnh sát kinh ngạc, ào ào chạy đến. Đầu óc Lục Tự trống rỗng, anh đờ đẫn bước vào, tầm nhìn như bị nhòa đi, tiếng nổ ầm ầm bên tai.
Khương Bằng và Đào Đào được đưa về. Anh ta tìm kiếm Chu Dao khắp nơi, cuối cùng mọi người tìm được và nhấc cửa tầng hầm lên. Ở phía dưới, Chu Dao bị bịt mắt, bình thản vòng tay ôm lấy thần mình ngồi im tại chỗ, ánh sáng loang lổ, tro bụi rơi xuống đầu cô, máu tươi nhỏ trên mi tâm cô.
Bên cạnh cô, chiếc túi màu đen rơi xuống, bên trong là một pho tượng Phật tháp ngọc bích đang tỏa ánh sáng dìu dịu. Nước mắt Lục Tự bỗng rơi xuống, anh ta run rẩy cởi miếng vải đen trùm trên đầu cô ra.
Chu Dao lẳng lặng nhìn anh ta, không buồn cũng không vui.
Lục Tự biết, cô đã nghe thấy hết cảnh thảm thiết diễn ra trên đầu.
Anh không kìm nổi nước mắt, đứng dậy kéo Chu Dao: "Đi thôi".
Chu Dao khẽ đẩy tay anh ta, vẫn ôm lấy cơ thể.
"Chu Dao, an toàn rồi. Tôi đưa cô về nhà."
Chu Dao lắc đầu, ôm lấy thân mình không chịu nhúc nhích.
"Em gái à!" Mắt Khương Bằng đỏ hoe, xoa đầu cô. "Không sao nữa rồi, anh dẫn em về nhà. Ngoan nào”.".
Chu Dao vẫn lắc đầu, ôm cơ thể mình thật chặt, mãi lâu sau mới ngoan ngoãn nói: "Ông chủ Lạc dặn em ở đây đừng có chạy lung tung. Em chỉ nghe lời anh ấy thôi".
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT