Editer: Hạo Nguyệt
Beta: Cảnh Tuyền
Tất cả những cái chết ta đã thấy,
Đều tràn ngập máu tươi cùng khói thuốc súng......
Nhưng, sau khi người chết đi, lưu lại chính là yên tĩnh......
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Buổi tối cánh rừng không có sương mù, nhưng đêm đó bầu trời cũng không có ánh trăng —— kinh nghiệm của ta hoàn toàn không thể sử dụng đến. Không phải không cân nhắc có nên hành động vào hôm khác không, nhưng sau khi nói chuyện với La Y, ta đã từ bỏ ý định đó.
“Tướng quân không tin ta?”
Ta nghĩ lúc ấy ta rất tin tưởng La Y, cũng không biết cảm giác đó từ đâu tới.
“Dùng không cần nghi, nghi không cần dùng.” La Y dùng mắt liếc ta một cái, kiên định nói.
Bọn ta cuối cùng vẫn theo La Y tiến vào Ngạc Lâm.
La Y không cho bọn ta đốt đuốc, hắn nói chúng ta quân đông giờ mà còn đốt đuốc, từ Mậu Thành nhìn qua nhất định phát hiện, ta liền nghe theo. Hắn dẫn chúng ta vượt rừng đi vào trong, ta không biết hắn làm cách nào để có thể phân biệt được phương hướng vì xung quanh đây chỗ nào cũng có cảnh sắc tương tự nhau. Ước chừng đi được một canh giờ, trước mắt xuất hiện một con sông, sông cũng không rộng, nhưng ta nghĩ nước chắc rất sâu.
Hắn đưa lưng về phía chúng ta, nhìn nước sông nói, “Bọn ta gọi đây là Lâm Hà, giữa sông nước tương đối sâu.” Khẳng định suy nghĩ của ta.
Lâm Sĩ nhíu mày, “Có thuyền không?”
Hắn xoay người, nâng mắt liếc một cái, nói: “Hiện tại chúng ta có ba cách, thứ nhất, chúng ta từ chỗ này vượt sông.”
Tiếp lời La Y, “Hai cách còn lại là gì?” Lâm Sĩ hỏi.
“Từ đây dọc theo bờ đi tiếp, đi tiếp nửa ngày sẽ có đường sang bên kia.” Rõ ràng là rất lãng phí thời gian, cho nên buộc phải loại bỏ phương án này.
“Cách còn lại là gì?” có người trong đám Phó tướng hỏi.
“Đốn củi làm bè ngay tại chỗ......”
“Vậy sau khi lên bờ phải đi bao lâu mởi ra khỏi rừng?”
“Nhanh nhất cũng là sau giờ ngọ ngày mai.” La Y suy nghĩ rồi nói.
“Tướng quân......” Bọn họ quay lại hỏi ta.
Ta không lên tiếng, ta biết La Y ngay từ đầu cũng đã nói ra biện pháp hắn cho là tốt nhất – vượt sông.
Lâm Sĩ nhỏ giọng nói vào tai ta, “Tướng quân, nếu lúc này La Y chỉ điểm, sương mù cũng giống như đêm tối...... Nếu hắn thực tình muốn trợ giúp chúng ta......”
Ta bỏ qua lời nhắc nhở của Lâm Sĩ, hỏi La Y: “La Y, ngươi không phải cho rằng vượt sông là tốt nhất?”
“Chặt cây làm thuyền, lãng phí thể lực, lại tốn thời gian, nếu toàn quân muốn đi qua......” Ta nhìn hắn, “Chúng ta nhất định không thể ra khỏi cánh rừng trước khi trời sáng.” La Y không chút hoang mang nói với chúng ta. Hắn nâng tay vuốt cây non, vẻ mặt kia, giống như hắn vuốt không phải cái cây, mà là vật dụng trong nhà mình, “Từ chỗ này vượt qua, chỉ trong chốc lát, chính là...... Sông này, nước sâu và dòng chảy hay thay đổi...... Làm liều nhất định sẽ được”
“Tiên sinh đối với cánh rừng quen thuộc như thế, chỉ sợ là nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài.” Có người cố ý làm khó dễ.
La Y thở dài một hơi, “Trong sương mù, có chướng khí.”
Điều hắn vừa tiết lội với chúng la mà nói là một bí mật.
Muốn đạt được mục đích đôi khi phải mạo hiểm, chẳng qua có dám hay không thôi.
“Hảo, nghe lời ngươi, vượt sông.” Ta khẳng định.
“Tướng quân......” Vài vị phó tướng đồng thời lên tiếng, ta biết bọn họ muốn nói cái gì, ta kéo tay một vị vừa lên tiếng, lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đã thấy La Y lên tiếng trước, “Vậy thỉnh tướng quân đầu tiên phái 10 sĩ binh cùng ta bơi qua sông trước.” La Y cúi đầu.
Đây là nguyên nhân khiến La Y ngồi ở trước bàn làm xếp hạc giấy cùng côn trùng. Không ai tin tưởng hắn, cho dù ở chỗ này ngây ngốc 5 năm chuyện hắn từng phản bội nhất định sẽ theo hắn cả đời.
Thông minh như hắn, nhất định đã sớm nghĩ đến tình cảnh này, vậy, hắn vì cái gì mà lại đến đây?
Hắn biết rõ, sẽ bị hoài nghi cả đời, nhưng hắn vẫn trở lại.
La Y nhanh chóng cởi quần áo, vấn tóc lên cao......
Nhìn cảnh này, ta cảm thấy có chút khó tiếp thu.
Cũng không phải chưa từng nhìn thấy đồng đội cởi trần, hay nói đùa, bọn ta từ nhỏ chính là như vậy đến đây. Nhưng là, nhưng là...... trong những người đó không có La Y....... Ngay lúc đó, ta chợt hiểu được —— ta bị La Y hấp dẫn, chỉ là buổi chiều nói chuyện một chút, tim ta đã bị hạ gục.
Nhìn thấy bọn họ đều an toàn lên bờ, ta chỉ huy tiền đội tiên phong bơi qua sông, tiếp theo là trung đội, hậu đội đương nhiên cũng an toàn đến bờ. Ta quay đầu nói với bọn Lâm Sĩ, “Yên tâm đi.”
Bọn họ cũng không lên tiếng.
Cứ như vậy, chúng ta từng nhóm bơi qua sông. Bọn ta bảo trì tạo đội hình không rối loạn, nếu có chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không rối loạn chút nào...... Toàn bộ đội quân đều an toàn lên bờ, không tổn hại người nào.
Như lời La Y nói, trời còn chưa sáng bọn ta đã ra khỏi Ngạc Lâm, cũng theo lời hắn nói, bọn ta không tổn hao chút khí lực đã dẹp xong Mậu Thành.
Đến giờ, ta còn nhớ rõ, bọn ta lần đó có lén trò chuyện.
“Chủ thượng của Khuê Điện như thế nào lại chỉ phải một người trấn giữ Mậu Thành?”
La Y nhướng mày chỉnh lại áo choàng cho ngay ngắn, cũng không nhìn mặt ta nói, “Phương Đức tướng quân trấn thủ Mậu Thành tuy rằng tài trí bình thường, nhưng thê tử của hắn và quân sư lại là rất thông mình......”
“Ha ha ha, La Y, ngươi quá đề cao bọn ta đi. Bọn ta chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, chẳng phải so với họ càng thêm tuyệt đỉnh thông minh đi?” Ta vỗ đùi cười to. ( về sau, động tác này bị La Y cho rằng ta vẫn giữ thói quen của tiểu hài tử. Ta thực sự rất khó xử)
La Y cúi đầu, “Thê tử của hắn là tiểu thư của Nhạc gia, Nhạc Phụng Thi...... Quân sư tên là Nhạc Phụng Khiêm, chết lúc chỉ mới 30 tuổi.” Thanh âm chậm rãi truyền đến.
Nhạc Phụng Khiêm đã chết, La Y nhất định rất khó vượt qua, thấy ánh mắt hắn lộ vẻ thất thần. Ta không biết bọn họ có quan hệ như thế nào, ta cũng không hỏi hắn......
Hết chương 3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT