Tùng Dung gật đầu, mở cửa xe, mọi người cũng đồng loạt đẩy cửa xe đi xuống, gió thổi mạnh cuốn cát bay tới, vài người không kịp phản ứng bị cát làm mờ mắt, cát khô khốc bay vào cổ họng cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Quân Chi, Tề Tích bọn họ bốn người chia nhau ra xung quanh tìm manh mối, Kiều Úc che miệng ho khan vài tiếng, nói khẽ với người nọ, “Thế nào, cửa địa cung tìm được chưa?”
Người nọ lắc đầu, “Vùng này bị thay đổi nhiều lần, cũng không tìm ra cửa vào như cậu nói, cậu xác định địa cung của Tây Sâm ở chỗ này? Nơi đây khí hậu ác liệt như vậy, đất màu bị xói mòn kịch liệt, mặt đất đã sớm khô nứt, làm sao có thể chống đỡ nổi một cung điện ngầm khổng lồ, hay là cậu lừa chúng tôi?”
Kiều Úc vừa định nói chuyện, Tùng Dung lại kéo cánh tay cậu ý bảo cậu đừng lên tiếng, “Nếu cậu là Tây Sâm vậy cậu có ngu ngốc đến mức xây cung điện của mình ở chỗ mà ai cũng có thể tìm được không? Hành động vừa bắt đầu cậu đã phàn nàn, tôi hoài nghi các cậu không tìm hết sức mình, cục trưởng điều các cậu tới đây là để toàn lực hỗ trợ cho công tác của Dạ Tinh, thái độ làm việc của các cậu như vậy là sao?”
Lời nói này vô cùng nghiêm khắc, không nể mặt đối phương một chút nào, sắc mặt vài người trở nên khó coi, trong đó có người không phục nói, “Tùng đội trưởng, anh tuy chức vụ lớn hơn chúng tôi, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện chúng tôi đều phải nghe anh điều khiển. Tên nhóc Lê Dạ Tinh này mới bị khai trừ khỏi ngành không lâu, ai biết lời cậu ta nói có phải thật không, nếu trong lòng cậu ta có âm mưu gì, các anh em có chết thế nào cũng không biết.”
Tùng Dung cười lạnh một tiếng, trong lòng hiểu rõ những người này sở dĩ ngông cuồng như vậy hẳn là do có cục trưởng làm chỗ dựa, cục trưởng cho những người này tới chủ yếu để làm cảnh, thời điểm Kiều Úc cùng Tây Sâm lưỡng bại câu thương ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi, vì thế trong lòng không muốn vì một người mà bị liên lụy đến tính mạng.
“Nói như vậy các cậu định không nghe theo lệnh?”
Một người có làn da ngăm đen đứng ra nhìn các thành viên phía sau với thái độ khinh thường nói, “Tùng đội trưởng, có vài người căn bản là nhát như chuột, sợ khi gặp đối thủ sẽ mất mạng nhỏ, hiện tại chỉ biết đấu võ mồm, dù sao Lý Đạt tôi chắc chắn sẽ không bỏ trốn, ngày hôm nay nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
“Đúng vậy.” Bốn năm người đứng xung quanh Lý Đạt cũng đồng tình gật đầu.
“Các người có ý gì? Cố tình bịa chuyện sao?” Có vài người xông lên nắm cổ áo Lý Đạt, mặt đầy tức giận.
“Đó là sự thật, chỉ bằng công phu mèo cào của anh, còn không phải là sợ?”
Lý Đạt lời còn chưa hết, những người kia liền xông cùng bọn họ đánh thành một đoàn, miệng còn la hét, “Bố mày hôm nay phải đánh chết mày.”
Lúc này mười người đã chia thành hai phe, trong đó năm người hoàn toàn không nghe lệnh, cũng không muốn hết lòng giúp Kiều Úc, mặt khác năm người còn lại thì theo bổn phận nghe lệnh mà làm.
Kiều Úc cùng Tùng Dung nhìn nhau, hiểu được người trong nhóm tranh chấp nội bộ căn bản là không đáng tin cậy, xem tình hình này nếu đi vào trong cung điện còn không biết sẽ nháo thành cái dạng gì đi. Kiều Úc vươn tay can ngăn, lại bị đẩy qua một bên xém chút ngã nhào xuống đất.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến thanh âm của Tề Tích, “Uy, lão đại, sao vậy, các người đang làm gì chứ? Bên này có phát hiện!”
Kiều Úc sửng sốt một chút, vỗ vỗ bả vai Tùng Dung, “Bên này giao lại cho anh quản lý, em qua bên kia xem thế nào.”
Tùng Dung cười khổ, toàn đem nhiệm vụ khó khăn ném cho y, đám người tự cao tự đại này đến đây không phải để hỗ trợ, không khác gì lại đem thêm phiền phức, xem ra không dùng vũ lực thì đám người này không biết mình họ gì, nghĩ xong y xắn tay áo đi đến chỗ đám người đang hỗn chiến.
Kiều Úc vội vã chạy lại chỗ Tề Tích, phát hiện cậu ta khom lưng nhìn cái gì đó, cậu vỗ vai cậu ta, “Này, phát hiện cái gì? Gọi chúng tôi gấp như vậy.”
Tề Tích ngẩng đầu, phát hiện Kiều Úc đang đứng bên cạnh mình liền nắm lấy tay áo cậu, chỉ vào chỗ đất bùn có màu sắc khác hẳn nói, “Cậu chạm vào khối đất này xem, dường như nó cùng với loại đất xung quanh cả cấu tạo lẫn tính chất đều không giống nhau.”
Kiều Úc lấy làm kinh hãi, cúi người lấy tay bới ra ước chừng bàn tay đất, lấy tay nghiền nghiền, kinh ngạc phát hiện loại đất trong tay đặc biệt ẩm ướt hơn.
“Nơi này ngay cả thực vật cũng không có, vì sao đất lại ẩm ướt đến vậy?”
Tề Tích gật đầu, “Tôi cũng thấy kì quái, đất xung quanh tôi đều kiểm tra qua, chỉ có duy nhất chỗ này là độ ẩm khác hẳn, những chỗ khác bị gió thổi là bay, cậu nói có phải hay không trước khi chúng ta tới có người ở đây không cẩn thận làm đổ nước, cho nên mới biến thành ra như vậy?”
Kiều Úc mím môi không nói chuyện, ngồi xổm xuống dùng sức bới xung quanh, lộ ra tầng cát màu vàng, kết quả càng đào xuống dưới đất càng ướt, thậm chí trên tay còn dính nước.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng chói chang, cát vàng khắp trời, bốn phía hoang vắng trống trải, đưa mắt nhìn lại vùng đất bằng phẳng, ngay cả bóng dáng thực vật cũng không có, nơi này khắc nghiệt như vậy tùy tiện đổ nước xuống đất liền rất nhanh sẽ bốc hơi, càng không cần phải nói tầng đất phía dưới sẽ có nước.
“Nếu như bề mặt bị đổ nước, lớp đất bên dưới sẽ không ướt đến vậy, hẳn là còn có nguyên nhân khác.”
Kiều Úc đứng lên, vỗ vai Tề Tích, ai ngờ cậu ta la lên một tiếng vội đứng dậy, “A!”
“Nghĩ ra được gì rồi?” Kiều Úc ngạc nhiên nắm áo cậu ta.
“Cái gì chứ, tay cậu vừa bới đất liền cọ vào tôi, thật bẩn quá!” Tề Tích mặt mày nhăn nhó, hai chân giả bộ khép lại như con chim.
Kiều Úc nhất thời bị sặc nước miếng, mặt đen hoàn toàn, tôi lạy cậu, lúc này là lúc nào rồi, có tinh thần chuyên nghiệp một chút được không?
“Cậu đi chết đi, muốn bán manh thì tìm Quân Chi ý.” Kiều Úc xem thường, một lần nữa ngồi xuống nghiên cứu khối đất kỳ quái này. [=)))))]
“Ai u, tên Quân Chi kia cho tới bây giờ cũng không cần cổ vũ, tôi cũng vì muốn giảm chút không khí khẩn trương thôi mà, thật là, các người cũng không cảm kích.” Tề Tích bĩu môi vẻ không cam lòng, ngồi xuống tựa vào bên người Kiều Úc, “Tiểu Tinh nha, cậu đừng nghiên cứu đất này nữa, thật ra theo tôi thấy, nguồn nước ở đây tám phần có đi qua địa cung, nên mới làm cho đất dưới này bị ẩm, cậu đừng nên nghĩ quá phức tạp.”
Trước mắt Kiều Úc sáng ngời, nếu đã đoán được nước là từ sông ngầm chảy tới, như vậy nhất định có đầu nguồn, nếu tìm đầu nguồn, theo tuyến này đào xuống có thể hay không tìm ra địa cung?
Lúc này, Quân Chi đứng cách chỗ bọn họ không xa vẫy tay, “Dạ Tinh, lại đây chút, loại đất ở chỗ này cũng khác hẳn với xung quanh.”
Kiều Úc cùng Tề Tích nhìn nhau, nhấc chân chạy về hướng Quân Chi. Mà Tùng Dung phía sau không biết dùng thủ đoạn gì, đem mười người đội viên nội chiến huấn luyện đến dễ bảo, thành thành thật thật chia nhau bốn phía tìm kiếm lối vào địa cung, y cười nhẹ một cái, đi về hướng Quân Chi.
Kiều Úc nhìn đến đám đội viên không nghe lệnh lúc này lại đang an phận thủ thường làm việc, trong lòng thực kinh ngạc, vỗ vỗ Tùng Dung thấp giọng hỏi, “Thành thật khai báo, anh lại dùng thủ đoạn đùa giỡn gì mà có thể khiến đám người đó nghe lời anh?”
Tùng Dung mím môi cúi đầu cười nói: “Anh thì có thủ đoạn đùa giỡn gì chứ, còn không phải dùng côn bổng phía dưới sao, không tự mình chủ động giáo huấn mấy tên này một chút, bọn họ căn bản không biết anh họ gì.”
Kiều Úc nhướng mày, nhìn lướt xuống phía dưới của Tùng Dung nói đùa, “Ai, vẫn có côn bổng á, anh cũng có cái đó sao?”
Tùng Dung nghe cậu nói vậy, ý xấu nổi lên, thừa dịp Quân Chi cùng Tề Tích đang nói chuyện, giơ tay nhẹ nhàng nhéo lên chỗ mẫn cảm ở thắt lưng Kiều Úc, tiến đến bên tai cậu tình tứ nói, “Anh có côn bổng hay không em còn không biết sao, bà xã?”
Lỗ tai Kiều Úc bị hơi nóng của Tùng Dung phả vào làm đỏ ửng, vốn dĩ muốn trêu chọc Tùng Dung một chút, không nghĩ tới lại bị trêu lại, thật sự nghẹn uất nha.
Cậu nâng khuỷu tay đánh nhẹ lên ngực Tùng Dung, thấp giọng mắng, “Phi, da mặt anh sao lại dày thành như vậy.”
Tùng Dung thừa dịp người khác không chú ý, hôn lên mặt Kiều Úc một cái, “Đúng vậy, bà xã dạy phải, loại vấn đề ảnh hưởng đến xây dựng văn minh tinh thần này sao thể thảo luận ban ngày, lần sau chúng ta buổi tối về nhà thảo luận trên giường đi.” (anh thâm lắm ý J))))
“Anh!” Kiều Úc kinh ngạc, khuôn mặt tức đến đỏ bừng.
“Dạ Tinh, cậu xem khối đất này đi, độ ẩm rất giống với khối đất mà Tề Tích đã phát hiện, hơn nữa chỉ lớn cỡ bàn tay, nếu không cẩn thận chắc chắn không phát hiện ra.”
Lời nói của Quân Chi lập tức phá hỏng không khí ám muội giữa Tùng Dung cùng Kiều Úc, Kiều Úc ngẩng đầu trừng Tùng Dung, ho nhẹ vài tiếng giấu đi sự xấu hổ trên mặt, tiến đến nhìn một chút, “Thật sự là giống khối đất kia, lấy tay sờ một cái có thể dính nước, thật kì lạ.”
Quân Chi gật đầu, như có điều suy nghĩ, “Cậu nói xem chuyện này với cửa vào địa cung có quan hệ gì không?”
Tùng Dung dùng ngón tay vò vò chút đất nhỏ, “Có thể là trùng hợp không? Cho dù khối đất này không giống với đất xung quanh, cũng không thể kết luận rằng nó có quan hệ với địa cung của Tây Sâm, dù sao chúng ta cũng không có manh mối nào, chỉ bằng cái này liền đi đến kết luận thì cũng nhanh quá rồi, mọi người thấy thế nào?” Anh quay lại hỏi Kiều Úc và Tề Tích đang đứng kế bên.
Kiều Úc im lặng, nhìn đến nơi Tề Tích phát hiện khối đất, nhẹ giọng nói, “Em cảm thấy nó có liên hệ gì đó, Tề Tích vừa nói, đất bị ướt như vậy rất có thể là do có mạch nước ngầm bên dưới, mà Tây Sâm đang bế quan bên trong đương nhiên cần uống nước, có thể lần theo những manh mối này để tìm cửa địa cung.”
Tùng Dung cau mày trầm tư thấp giọng nói: “Nếu điều em nói là thật, vậy em có nghĩ đến tổn thất về chi phí cùng thời gian không. Muốn thật sự lần theo manh mối của hai khối đất ẩm ướt này mà tìm mạch nước ngầm, chúng ta nhất định phải đem mảng đất lớn xung quanh đào lên, như vậy chúng ta sẽ phải sử dụng các loại máy móc cỡ lớn, hơn nữa hôm nay chắc chắn là không thể đào ra cái gì, cứ thế chậm rãi khéo dài đến lúc nào mới có thể tìm được cửa vào.”
Nói tới đây, bốn người đều trầm mặc, gió lớn cuộn cát thổi qua, giống như lưỡi dao xẹt qua mặt, làm thân thể lạnh run.
Kiều Úc sờ cằm suy nghĩ, vỗ Tùng Dung nói, “Anh gọi điện kêu Âu Dương cùng Thư Tình đến đây đi, để mười người kia tiếp tục tìm, chúng ta hợp lại cùng nghĩ cách giải quyết.”
Tùng Dung gật đầu, lấy di động ra gọi cho Âu Dương.
“Lão đại, có chuyện gì vậy? Em cũng đang muốn gọi cho anh đây, không nghĩ tới anh lại gọi trước.”
“Thư Tình có ở bên cạnh cô không? Nếu ở gần đó, cô cùng cô ấy qua bên đây đi, chúng ta phát hiện có manh mối.”
Âu Dương ở đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói, “Chúng em bên này cũng có chút manh mối, đang định gọi điện báo cáo với anh đây, các anh bên kia phát hiện được gì?”
Tùng Dung nhướng mày, “A? Hướng Bắc chúng tôi tìm được hai chỗ có mẫu đất khác với xung quanh, như là được ngâm trong nước, lấy tay sờ vào còn có thể dính nước, chúng tôi nghi ngờ có quan hệ với mạch nước ngầm dưới địa cung.”
Âu Dương nghe xong liền reo lên: “Ai nha, đúng vậy! Em cùng Thư Tình bên này cũng tìm được hai khối đất giống nhau, cũng rất ẩm ướt, màu sắc đậm hơn những chỗ khác, càng đào sâu thì càng thấy nhiều nước.”
Tùng Dung ngạc nhiên, y tắt di động, vẻ mặt kích động nói, “Âu Dương với Thư Tình bên kia cũng phát hiện loại đất này, nếu chỉ một, hai cái thì là ngẫu nhiên, nhưng ba, bốn cái thì tuyệt đối là không đơn giản, bốn người chúng ta trước tiên qua đó xem một chút.”
Kiều Úc, Tề Tích và Quân Chi liếc nhau, không ai nói gì, nhấc chân đi về hướng Âu Dương cùng Thư Tình.
Trên đường đi, vừa đúng lúc hừng đông, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, khiến người ta nhức mắt, Kiều Úc vô thức quay đầu lại, nhìn phía sau một chút, kinh ngạc phát hiện chỗ đất Tề Tích tìm thấy vừa lúc ở chỗ hướng Bắc hoang mạc, mà nơi Quân Chi tìm được thì ở hướng Bắc bốn mươi năm độ, cũng chính là vị trí Tây Bắc.
Cũng không biết có phải nghĩ nhiều hay không, cậu cảm thấy vị trí phân bố loại đất này rất kì quái, như là cố ý tính toán gì đó, cơ hồ không phải vô ý.
Rốt cuộc quy luật phân bổ vị trí đất như vậy có mục đích gì? Có lẽ nào thật sự có liên quan đến cái địa cung khổng lồ kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT