Editor: Ken

Beta: zizi

============================

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Kiều Úc đã rời giường.

Ngoài cửa sổ mưa rơi lác đác, mây đen che kín bầu trời khiến cho người ta có chút không thoải mái, Kiều Úc mở cây dù màu đen chuẩn bị đi ăn sáng, mà lúc này trước mặt đi tới một thân ảnh màu đỏ, nhìn kĩ chính là Trần Âm.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, quần áo màu đỏ, che dù đen, làm cho người ta không khỏi nhớ tới tòa thành của loài ma cà rồng hút máu người để tồn tại.

Kiều Úc miễn cưỡng đi đến chỗ rẽ trên hành lang, phủi nhẹ nước mưa trên người, nhìn thoáng qua có thể thấy được nhóm người hầu, lạnh nhạt phất tay, “Buổi sáng tốt lành, sắc mặt của mày rất khó coi, tối hôm qua không ngủ đủ giấc sao?”

Trên mặt Trần Âm hiện lên một tia phẫn nộ, buông dù đi đến bên người Kiều Úc, “Nhờ phúc của mày, tao thật sự không thể chợp mắt được.”

Kiều Úc không nói chuyện, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Âm cũng ngửi được mùi máu tươi trên người hắn, cười mà không nói. Bộ dáng Trần Âm rõ ràng là do mất máu quá nhiều, chỉ sợ tối hôm qua nhịn không được đi trộm con chip trí nhớ kết quả bị đả thương đi.

“Ngủ không ngon cũng không nên đổ hết lên đầu tao, mày trước kia nếu an phận một chút chắc bây giờ cũng sẽ ngủ tốt hơn.”

Lời này hàm chứa ý tứ, vừa đúng, thứ nhất cảnh cáo Trần Âm không nên làm việc lỗ mãng, thứ hai cảnh cáo hắn không nên âm mưu gì khác, trong tay cậu còn nắm nhược điểm của hắn.

Quả nhiên Trần Âm không nói gì nữa, trên mặt tái nhợt mang theo biểu tình oán hận, hắn vô thức nâng tay chạm vào vai trái, nơi đó nháy mắt bị chất lỏng làm ướt, nếu không nhìn kỹ chắc sẽ nghĩ là bị mắc mưa, nhưng Kiều Úc lại biết nơi đó là do máu chảy ra làm ướt.

Trần Âm hừ lạnh một tiếng, cầm cây dù cùng Kiều Úc chạm mặt thoáng qua, chung quanh người hầu từ trước đến nay đều biết hai người bất hòa, hờ hững đứng ở một bên làm bộ như không thấy gì.

Kiều Úc cầm lấy dù đi vào làn mưa, cây dù màu đen che khuất ý cười trên mặt cậu cùng lúc đó Trầm Âm nhét vào tay cậu tờ giấy.

“Đả thảo kinh xà, tìm đường khác đi.”

Kiều Úc nhìn trên tờ giấy chỉ ghi ngắn ngủi tám chữ, biểu tình trên mặt đột nhiên ngưng trệ. Trần Âm là thành viên lão luyện trong tổ chức, bản lĩnh đã là siêu quần bạt tụy, ngay cả hắn cũng không đem vật đó ra được, có thể nghĩ Tây Sâm đối với con chip ký ức này rất coi trọng.

Nhưng nghĩ lại thì có cảm giác không đúng, cơ thể Tây Sâm bây giờ không ổn, nhìn ông ta đi bình thường còn không vững như thế nào lại có sức lực quan tâm đến con chip ký ức, chẳng lẽ Trần Âm cố ý không muốn hợp tác nữa?

Cậu dựa vào vách tường ở thạch thất, trong lòng loạn thất bát tao không rõ chủ ý, phía sau lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Âm.

“Mày đã xem tờ giấy?”

Kiều Úc đột nhiên quay đầu lại, phát hiện nét mặt âm trầm của Trần Âm, cậu cười cười chỉ vào đống tro tàn dưới đất nói: “Thấy thì thấy rồi, nhưng không rõ ‘tìm đường khác đi’ là có ý tứ gì.”

Trần Âm đi tới, bóng tối che đi nửa bên mặt, nhìn không rõ biểu tình trên đó, “Ý trên mặt chữ, tao sẽ không giúp mày lần thứ hai.”

Kiều Úc không vui nhíu mày, “Mày muốn nuốt lời? Đừng quên mạng của mày với a K nằm trong tay tao.”

“Tao giúp mày cũng là bất đắc dĩ, nhưng nếu mày dồn tao tới mức đường cùng thì cá chết lưới rách, tao không thể vì mày mà tham gia quá phận.” Trần Âm đột nhiên táo bạo nói.

Kiều Úc cười lạnh một tiếng, “Con chip ký ức của tao còn chưa tới tay, mày cho là coi như dễ dàng vậy?”

Trần Âm khổ sở nhún vai, chỉ vào đầu mình nói: “Kiều Úc mày không nên quá khinh người, vì giúp mày lấy đồ mà tao suýt mất mạng, tuy rằng thân thể Tây Sâm không tốt, nhưng người còn chưa có ngu, nếu ông ta lấy đi con chip ký ức của mày nhất định sẽ không dễ dàng để cướp đi như vậy.”

Hắn dừng một chút, đột nhiên lộ ra biểu tình đồi bại nói, “Chúng ta cũng không phải là những tên ngốc, Tây Sâm sở dĩ đối với ba người chúng ta đem con chip ký ức đặt vào còn không phải vì lo sợ sao. Nếu việc tao giúp đỡ mày bị ông ta phát hiện, nói không chừng ngày nào đó con chip ký ức này trong đầu tao cũng sẽ bị lấy mất, tao không muốn trở thành con rối mất đi trí nhớ! Nói như vậy không lẽ mày không hiểu?”

Trần Âm chưa từng thất thố như bây giờ, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng khuất phục, điều này không khỏi làm Kiều Úc nghĩ tới chính mình. Tuy rằng hai người bất hòa, thế nhưng nói cho cùng đều là kẻ đồng mệnh, Trần Âm cho dù nham hiểm như thế nào cũng bị Tây Sâm khống chế, mọi người ai cũng ích kỷ, bắt hắn liều mình giúp đỡ căn bản không thể thực hiện được.

Kiều Úc tựa lên tường, trong lòng lạnh đi phân nửa, cậu không thể không thừa nhận tâm tư của lão già Tây Sâm này sâu không lường được, ông ta có lẽ cũng đoán được những người trong tổ chức này sẽ không trung thành với mình, nên mới dùng đến những con chip ký ức để khống chế bọn họ.

Hình dung đại não của con người, giống như là một máy tính không ngừng làm việc, chỉ cần thân thể không chết thì sẽ luôn vận hành, mà bên trong tương đối giống máy tính, đại não cũng có một khu cố định để lưu giữ tin tức, con người tiếp xúc với ngoại cảnh hết thảy sự vật cũng sẽ đều được khu vực đó ghi nhớ, sở dĩ thân thể một người còn sống thì không cần có thêm bộ nhớ phụ, nhưng nếu có vật gì đó cản trở thông tin bộ nhớ truyền đi, thì ký ức đó cũng sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài khu vực đại não, trở thành trạng thái tự do.

Con chip ký ức thật ra tương đương với một ổ cứng di động (portable hard disk), đưa nó vào cơ thể người liền sẽ tự động ngăn lại tin tức đi vào đại não, trạng thái phân chia ký ức không có chỗ đi liền tự động tồn trữ trong con chip ký ức, cho nên khi con chip ký ức rời khỏi thân thể, tất cả những ký ức trong đó cũng biến mất, sẽ không lưu lại dấu vết nào trong não.

Bởi thế cho dù có ai đó làm phản, chỉ cần đem con chip lấy đi như vậy bí mật về Tây Sâm cũng sẽ biến mất theo, phương pháp ‘nhất lao vĩnh dật’ (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã) thật có thể nói là tuyệt diệu, hiện tại nghĩ đến đây Kiều Úc không thể không bội phục âm mưu kín đáo đó của lão già Tây Sâm.

“Đêm qua mày gặp chuyện gì? Với thân thủ của mày làm sao sẽ khinh địch để bị thương như vậy?”

Kiều Úc ổn định tâm tư, không hề nhìn về hướng đó, dù sao chuyện trọng yếu trước mắt chính là đi đoạt lại con chip ký ức.

Trần Âm dựa vào tường, mất máu quá nhiều nên sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn nhìn thạch bích phía sau Kiều Úc, cười tuyệt vọng, “Người ra tay chính là a K, cậu ta tình nguyện đả thương tao cũng không nguyện ý phản bội Tây Sâm, tao còn có thể làm sao?”

Kiều Úc kinh ngạc nhăn lông mày không truy vấn tiếp, bị chính người mình yêu đả thương, không chỉ có thân thể đau đớn, mà tâm mới là đau nhất.

“A K biết chúng ta hợp tác rồi?”

Trần Âm gật đầu, thấp giọng nói, “Phải, nên tao không có cách nào khác tiếp tục giúp mày nữa. Vật mà mày cần giấu ở gian thạch thất thứ tư dưới tầng hầm thứ bảy, với thân thủ của mày khẳng định không có vấn đề gì.”

Kiều Úc nghi hoặc nhìn hắn, “Mày đã biết a K ở nơi nào phòng thủ, vì sao còn nói vị trí vật đó cho tao? Mày không sợ tao động thủ với nó hay sao?”

Hắn nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Chuyện mày với cậu ấy tao không quản được, tuy rằng tao không muốn đối đầu với a K, nhưng cũng không có nghĩa là tao giúp đám Tây Sâm, huống chi tao nói thông tin này cho mày biết thì cũng nắm chắc một trăm phần trăm, nói thật cho mày biết, Tây Sâm đêm nay sẽ đi địa cung bế quan tu dưỡng, tao cùng a K đi theo bảo vệ, đối với mày đây là cơ hội ngàn năm hiếm có, không phải sao?”

Kiều Úc cảnh giác nhìn hắn, trong lòng không khỏi suy nghĩ đây có đúng là thật hay không, cậu không rõ nguyên nhân vì sao Trần Âm lại tốt như vậy đem tin tức lớn này nói cho cậu biết.

“Trần Âm, mày nên biết, tao sẽ không hoàn toàn tin mày. Tao làm sao biết được có phải là mày bày sẵn bẫy chờ tao mắc câu không, nếu mày nói với Tây Sâm chẳng phải tao sẽ chết không có chỗ chôn.”

Trần Âm mỉm cười, “Chính là ngoại trừ tin tưởng tao thì mày còn sự lựa chọn khác hay sao? Mày với tao khác nhau, tao ngoan ngoãn nghe lời Tây Sâm chỉ để bảo vệ mạng, thế nhưng mày đã là cái gai trong mắt ông ta, lần trước không chết được là do mạng mày lớn, lần này mày lại lấy văn kiện 75DL giúp ông ta, đã không còn giá trị lợi dụng, ông ta khẳng định rất muốn ra tay với mày. Dù có nghe tao hay không thì cũng là chết, mày còn lựa chọn khác sao?”

Những lời này nói trúng tâm tư Kiều Úc, cậu hiểu rõ hơn ai khác rằng Tây Sâm rất muốn giết mình, nếu không thừa dịp ông ta bế quan mà trộm con chip, mau chóng lấy lại toàn bộ trí nhớ, như vậy kết quả nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Kiều Úc hiểu Trần Âm hợp tác với cậu ngoại trừ việc bị cậu nắm được điểm yếu ra, thì nguyên nhân chính là hắn muốn mượn tay mình đối phó Tây Sâm, ngư ông đắc lợi. Nếu Tây Sâm chết, Trần Âm và a K sẽ được giải thoát, mối hận hơn hai mươi năm có thể báo, nếu người chết là cậu, hắn cũng có thể đem hết trách nhiệm đổ lên đầu mình, tiếp tục ở trước mặt Tây Sâm giả bộ làm một nghĩa tử ngoan hiền.

Cuộc mua bán này thấy thế nào cũng không lỗ vốn, tin tức của Trần Âm phỏng chừng không phải giả.

Nghĩ vậy Kiều Úc quyết định liều một phen, Trần Âm nói rất đúng, dù sao cũng phải chết sao không mạnh tay đánh một trận!

“Được, tao tin mày, chỉ mong điều mày nói là thật.”

Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi xoa tóc, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Kiều Úc nói: “Mày thật sự đã thay đổi, trước kia mày rất đa nghi, không tin tưởng người khác dễ dàng như vậy, xem ra Tùng Dung đối với mày ảnh hưởng không nhỏ.”

Nhắc tới Tùng Dung, sắc mặt Kiều Úc trong nháy mắt ngưng trệ, hai chữ ‘Tùng Dung’ giống như nhát dao cứa vào tim cậu, tuy không đổ máu nhưng mỗi lần đụng vào đều rất đau, vào ban đêm tại thời điểm không có người cậu mới không chút kiêng kỵ nhớ đến y, mặc dù cậu biết cả đời này Tùng Dung có lẽ sẽ không tha thứ cho mình.

Tùng Dung nằm trên giường bệnh không biết đã qua bao nhiêu ngày rốt cuộc bệnh tình cũng chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng viên đạn đã được lấy ra, nhưng y vẫn chưa thể tỉnh, nằm lẳng lặng trong phòng giám hộ, mọi người ở tổ trọng án lo lắng đến sứt đầu mẻ trán cũng không có biện pháp, bác sĩ nói miệng vết thương đang bắt đầu khép lại, khung sương cũng không có vấn đề, không tỉnh lại có lẽ là do vấn đề tâm lý, vì thế Tùng Dung có tỉnh lại hay không vẫn phụ thuộc vào chính bản thân y.

Đêm nay, phòng bệnh im ắng không chút âm thanh, người phụ trách trông coi hôm nay là Hạ Quân Chi đã bị cuộc gọi của cục trưởng điều đi, phòng bệnh chỉ còn lại Tùng Dung. Máy đo huyết áp cùng đo nhịp tim tít tít kêu, ai cũng không chú ý đến ngón tay giật giật của Tùng Dung.

Y như đi dạo trong mơ lâu lắm mới tỉnh lại, trước mắt là bóng đêm lộ ra một chút ánh sáng, phía trước như có tầng sương mù mông lung, y mở to hai mắt ánh sáng chói lóa lập tức đập vào mắt, thoáng cái không biết chính mình đang ở đâu.

Ở trên giường bệnh ước chừng một tuần lễ khiến y cảm giác toàn thân bủn rủn vô lực, y muốn ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi lại nhanh chóng ngã về giường, trần nhà màu trắng, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng cùng cái chăn màu trắng, y biết mình đang ở bệnh viện.

Mình vì sao lại ở chỗ này? Y cau mày có chút không kịp phản ứng.

Lông mi nhẹ run lên, vết thương bị Kiều Úc gây ra truyền đến một trận đau đớn, y sửng sốt một chút sau đó cười khổ. Đúng vậy, y đã quên chính mình bị Kiều Úc đả thương, bây giờ không biết là thời điểm nào? Y hôn mê bao lâu? Kiều Úc đã đi đâu rồi?

Vấn đề liên tiếp xuất hiện, y cau mày cảm giác đầu lại đau, lúc này cửa phòng mở ra, Tùng Dung giật mình một chút, lập tức nhắm mắt lại làm bộ như đang hôn mê.

Là ai tới? Có khi nào là người của cục cảnh sát?

Bước chân của người đến rất nhẹ nhàng, nếu không phải Tùng Dung nhiều năm qua dưỡng thành tập tính cảnh giác, y căn bản không thể phát hiện ra có người đi vào.

Người nọ tới bên giường bệnh rồi dừng lại, sau đó cũng không nói gì. Tùng Dung đang nhắm mắt vẫn duy trì nhịp thở đều đều, chính là lại cảm giác được tầm mắt người đó dán chặt trên người mình, bị một người không rõ lai lịch nhìn chằm chằm, thật sự có chút quỷ dị.

Đúng lúc này một bàn tay lạnh lẽo vươn tới, nhiệt độ thấp bất ngờ làm Tùng Dung rùng mình, y nheo mắt nhìn qua kẽ hở, thân ảnh cao gầy mặc áo khoác trắng, mang khẩu trang màu xanh nhạt, trên cổ đeo thêm tai nghe bệnh, mơ mơ hồ hồ không rõ bộ dáng.

Bác sĩ này có khi nào là một tên biến thái, nửa đêm lại không ngủ chạy đến chỗ của y làm gì? Tùng Dung trong lòng cảnh giác, bên ngoài mặt lại làm ra bộ dáng không có gì xảy ra.

Tay kia vuốt ve khuôn mặt của y, từ mắt đến mũi, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng y, bởi vì thời gian dài không thể uống nước nên môi bị bong da, người đó lấy một ly nước thủy tinh, cầm ống hút dính nước để lên môi y.

Động tác thân mật như vậy khiến cho người ta cũng phải xấu hổ, thân thể Tùng Dung chợt căng cứng một chút, ngón tay người nọ lập tức dừng lại, biết đã bị phát hiện, Tùng Dung bất đắc dĩ mở mắt.

Người nọ nháy mắt lui về phía sau vài bước, ly thủy tinh trong tay rơi xuống đất, cặp mắt hoa đào sáng sủa chợt lóe, hắn đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Tùng Dung nắm lấy tay người đó, mặt tươi cười, “Kiều Úc, anh biết em đã trở về.”

Kiều Úc mặc áo khoác trắng run một chút, sau đó hất tay y ra, lãnh đạm nói: “Tôi chỉ tới xem anh chết hay chưa, anh còn sống thì tôi đi đây.” Nói xong cậu đút tay vào túi áo xoay người đi.

“Chờ một chút!” Tùng Dung kéo lại cánh tay cậu, thời gian dài nằm trên giường khiến thân thể bủn rủn vô lực, lập tức theo đà ngã xuống đất.

Kiều Úc vội vàng chạy qua nâng y dậy, hổn hển nói, “Miệng vết thương trên người anh vừa khỏi anh lộn xộn cái gì!”

Tùng Dung tuy rằng ngã rất thảm, còn không may đụng trúng miệng vết thương, nhưng vẻ mặt y rất là đắc ý, mang theo ý cười nói: “Em như thế nào biết miệng vết thương của anh vừa lành? Lại như thế nào trùng hợp đi vào ngay lúc phòng bệnh không có người? À, anh hiểu rồi, em vẫn còn chú ý tới anh, đợi chờ vất vả hôm nay mới có được cơ hội vào đây đi?”

Nói ra lời này mà không chút xấu hổ, giống như là Kiều Úc không có y sẽ không sống được, chính là y lại nói trúng tâm tư của Kiều Úc.

Mấy ngày nay, cậu không chỉ ở tổ chức tỉ mỉ tìm cách, cùng Tây Sâm đấu trí so dũng khí, còn phải tốn không ít tâm tư chú ý nhất cử nhất động của Tùng Dung.

Cậu biết Tùng Dung bị trọng thương vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng thăm dò thời gian người giám hộ đổi ca trực, làm hôn mê bác sĩ theo dõi, thay áo khoác dài lẻn vào, vốn định đến nhìn rồi đi ngay, nhưng ai ngờ được Tùng Dung không có hôn mê.

Nghĩ đến đó, không hiểu sao trong lòng Kiều Úc nổi giận, Tùng Dung lại dám gạt cậu, không tiếc dùng thân thể mình ngụy trang, không lẽ y không biết cậu rất lo lắng hay sao?

“Tôi chỉ là hối hận tại sao phát súng đó không trực tiếp giết chết anh.”

Vì đeo khẩu trang nên thấy không rõ biểu tình của Kiều Úc, nhưng Tùng Dung cảm giác được cậu đang đỏ mặt, tuy rằng lời nói ác liệt, bản thân rõ ràng lo lắng hơn những người khác nhưng bộ dáng lại giả bộ ác độc thật sự rất đáng yêu.

Y hoàn toàn không để ý kéo tay Kiều Úc lại nói: “Em đến xem anh thật tốt, anh nghĩ em đi rồi sẽ không quay lại. Ngày đó sau khi em đi anh đã nghĩ rất nhiều, nghĩ lúc chúng ta mới vừa quen nhau, sau đó cùng nhau mạo hiểm phá án còn có em đáp ứng theo anh ở chung, anh không tin những chuyện đã qua đó là giả, trừ khi em cho anh một lời giải thích khác nếu không anh mãi vẫn sẽ hy vọng.”

Cả người Kiều Úc hoàn toàn cứng lại, trong một lúc cậu không biết nên giải thích với Tùng Dung thế nào về ân oán của cậu và Tây Sâm. Lời nói của Tùng Dung làm cậu dao động, cậu cũng muốn không quan tâm bỏ hết tất cả cùng Tùng Dung bên nhau, thế nhưng Tây Sâm một ngày nào đó sẽ đối phó cậu, cậu nếu không hoàn toàn tiêu diệt lão quái vật này thì sau đó có khả năng liên lụy nhiều người hơn.

Cậu không quên được cảnh Tùng Dung bị Trầm Âm khuất nhục, nếu không vì thân phận của mình, Tùng Dung có lẽ đã sống vui vẻ hơn, cho nên cậu tình nguyện để chính mình thống khổ cũng không để Tùng Dung vì cậu mà thương tổn.

Kiều Úc hất tay Tùng Dung đang nắm lấy ra nói: “Tôi đã giết rất nhiều người, ngay cả việc cục cảnh sát bị nổ cũng là do tôi làm, anh là cảnh sát tôi là sát thủ, đạo bất đồng bất tương vi mưu (Hiểu một cách đơn giản là người không cùng chí hướng hoặc sở thích thì không bàn công việc hoặc chơi chung), lý do này còn chưa đủ?”

“Tất cả đều là quá khứ!” Tùng Dung vô lực nhìn chằm chằm Kiều Úc, hung hăng rút cây kim trên tay xuống nói: “Nếu em thật sự là quỷ giết người, lúc trước vì sao thiếu chút nữa cho dù ngay cả mạng cũng suýt mất nhưng vẫn muốn cứu Trương Nguyên? Em tâm địa không ác, vì cái gì lại đem chính mình nói đến tội ác tày trời như vậy? Nếu như em là bởi vì thân phận của anh mà rời đi, anh có thể từ bỏ chức vị tổ trưởng tổ trọng án, chúng ta cùng rời khỏi đây đến một nơi không ai biết chúng ta để sinh sống, như vậy không được sao?”

Kiều Úc lòng đầy chua xót nháy nháy mắt, không cho nước mắt chảy xuống, lắc đầu: “Tổ chức sẽ không bỏ qua cho tôi, cho dù là chân trời góc biển họ cũng sẽ tìm thấy chúng ta, anh với tôi cùng một chỗ nhất định sẽ không có hạnh phúc. Sau này tìm một cô gái tốt rồi sống chung, chúng ta cứ vậy đi.”

Cậu thông suốt đứng lên, chật vật xoa mắt, dứt khoát đi ra ngoài, Tùng Dung nhảy dựng lên, nhấc chân đuổi theo ôm cậu từ sau lưng: “Không đúng! Em lúc nào cũng vậy, luôn không giải thích được xuất hiện bên cạnh anh đem mọi thứ làm rối tung lên, sau đó thì lén trốn đi, Kiều Úc em thật sự không có lương tâm, anh con mẹ nó đều biết rõ em. Em còn dám nói cái gì hoang đường mà anh kết hôn sinh con anh liền đánh gãy chân em, vĩnh viễn trói em trên giường nơi nào cũng không cho đi.”

Tùng Dung rất ít khi không khống chế được mình như vậy, mà lúc này y như dã thú, táo bạo cùng phẫn nộ không biết nói thế nào, Kiều Úc bị lời nói của y chọc cười, nhắm mắt lại tựa vào ngực y, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, hoàn toàn vô lực.

Cậu luyến tiếc nhiệt độ cơ thể Tùng Dung, Tùng Dung bá đạo, ôn nhu cùng lúc làm cậu thêm chua xót, cậu bỗng nhiên muốn thời gian dừng lại, như vậy hai người có thể mãi mãi giống như thế này.

“Cạch cạch!”

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, hai người đang ôm nhau liền giật mình, đồng loạt quay nhìn phía cửa, nhìn thấy người vừa đến hai người đều sợ hãi không nói nổi một tiếng.

“Cục trưởng? Sao ngài lại ở đây?”

Tùng Dung sửng sốt một chút, toàn thân đều run lên, hiện tại Kiều Úc là phạm nhân cảnh sát truy nã cấp A, nếu để cục trưởng phát hiện thì sao có thể trốn thoát?

Y theo bản năng dùng thân thể chắn trước Kiều Úc, cục trưởng lại vô cùng bình tĩnh đóng cửa đi vào, không nhìn Tùng Dung một cái, mà là chỉ quan sát Kiều Úc.

“Tôi cố ý điều Hạ Quân Chi đi chờ cậu mắc câu, không nghĩ tới cậu thật sự đến. Dạ Tinh, à không, có lẽ tôi phải gọi cậu là Kiều Úc, cậu nói có đúng không, con nuôi kiệt xuất nhất của Tây Sâm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play