Mắt Kiều Úc một tầng mờ ảo, trước mắt là trần nhà màu trắng, ánh sáng từ đèn phát ra làm nhức mắt, trong phút chốc cậu không biết mình đang ở đâu, vô thức chạm tới ngăn tủ màu trắng mới thấy yên tâm hơn.
“Tỉnh?” Tùng Dung đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, mặt không chút thay đổi nhìn Kiều Úc, trên tay cầm một ly nước thủy tinh.
Kiều Úc nhìn thấy y thân thể bỗng nhiên căng thẳng, kéo theo miệng vết thương: “Tê…”
Tùng Dung tiến tới giúp cậu sửa lại góc chăn, đem ly thủy tinh đưa cậu: “Uống nước đi, em đang bị thương nên đừng lộn xộn.”
Kiều Úc không giơ tay nhận cái ly, mà ngẩng đầu nhìn y, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nếu như sự việc đã đi đến nước này thì y sao có thể bình tĩnh như không nói chuyện với mình?
“Anh mang tôi về đây làm gì? Chuẩn bị giao cho cảnh cục xử lý?”
Tùng Dung thở dài, “Sự tình chưa rõ ràng nên trước mắt anh nhất định không mang em giao ra.” Nói xong y cố chấp đem ly nhét vào tay Kiều Úc, ánh mắt dịu dàng nói: “Miệng vết thương trên người còn đau không? Anh không dám đưa em đến bệnh viện, sợ người của cảnh cục sẽ mai phục ở đó, ở nhà đã băng bó qua cho em rồi, em hiện tại còn đang sốt nhẹ, lát sau ăn cơm xong, cần uống thuốc hạ sốt trước.”
Thái độ Tùng Dung ôn hòa không khác trước kia là mấy, thậm chí so với trước kia còn thân mật hơn, thật giống như giữa hai người chưa từng phát sinh chuyện gì, vẫn giống lúc trước đang yêu nhau.
Kiều Úc chịu không nổi bộ dáng săn sóc của Tùng Dung, y biết rõ cậu không phải là Lê Dạ Tinh tại sao lại làm như vậy? Y làm như vậy là muốn biểu đạt cái gì, nhìn thấy khuôn mặt giống với Lê Dạ Tinh nên nhớ lại trước đây sao?
Kiều Úc quăng ly xuống đất, quát: “Làm như vậy là có ý gì? Tôi không phải Lê Dạ Tinh, anh như thế nào còn không rõ! Thu hồi bộ dáng tự cho là đúng đi, tôi không cần anh giả bộ hảo tâm!”
Tùng Dung nhìn cậu thật lâu sau, yên lặng cúi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh, “Dạ Tinh, em thấy anh đối xử tốt với em nên em hoảng hốt đúng không? Em không cần gạt anh, nói Lê Dạ Tinh đã chết, anh có mắt nhìn, nếu em không phải em ấy, lần đầu tiên đến đây sau khi tỉnh lại theo thói quen sờ lên đầu giường? Thói quen này giống y như trước kia, em còn chối sao?”
Kiều Úc không nghĩ tới tâm tư Tùng Dung lại tỉ mỉ như thế, ngay cả chính mình cũng chưa từng chú ý tới thói quen mà y lại thu hết vào mắt, nói không cảm động là giả, nhưng cậu có thể làm sao chứ.
Hiện tại hai người như ở hai đầu sợi dây, đều hướng đối phương dùng sức kéo, làm cho sự việc càng lúc càng tệ hơn.
Cậu vừa muốn mở miệng, Tùng Dung hung hăng nắm chặt vai cậu, trong mắt y tràn ngập sương mù, nghĩ đến lúc trước Kiều Úc giả chết giờ lại xuất hiện trước mặt y nói những lời vô vị kì quái liền cả người giận run lên: “Em biến thành như vậy có nỗi khổ gì không thể nói ra, vì sao lại giả chết gạt anh? Em còn có lương tâm hay không, anh lúc biết em chết đã muốn điên rồi, em có biết hay không?”
“Anh mặc kệ rốt cuộc là em từ tổ chức nào tới, ngay từ đầu gia nhập cảnh sát là có âm mưu gì, anh chỉ muốn hỏi em, Lê Dạ Tinh, từ lúc chúng ta quen biết đến bây giờ em có nói câu nào thật lòng với anh hay không?”
Tùng Dung hoàn toàn không còn vẻ lạnh nhạt, y giống như một con thú đang bị thương gào thét, tự mình liếm vết thương cho mình.
Kiều Úc nắm chặt góc chăn, thân thể không tự chủ được run lên, cậu không thể nói gì, ngực trống rỗng giống như bị đâm một cái, đau đến không thể hô hấp.
“Đúng vậy… Từ trước đến giờ đều lừa anh, mỗi câu nói với anh đều là giả, trong mắt tôi anh ngoài là tổ trưởng tổ trọng án ra thì không có giá trị gì khác, ngay cả thân phận Lê Dạ Tinh cũng là gạt anh.”
Kiều Úc thấy rõ ràng thân thể Tùng Dung run lên, cậu nhịn nước mắt xuống tiếp tục nói: “Đã đến nước này, tôi sẽ nói ra tất cả. Có nhớ vụ án làm nổ tung cảnh cục không?”
Tùng Dung ngước mắt lên, đồng tử màu đen co rút mạnh, như là hiểu ra, y cười khổ một tiếng, ngã ngồi trên ghế gần đó, “Anh đã sớm nghi ngờ, nhưng không nghĩ sẽ đi nghiệm chứng, không nghĩ tới…”
Kiều Úc nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ, bí mật này cậu muốn vĩnh viễn chôn kín trong lòng nhưng vì không chịu nổi nên đành nói ra, tất cả sự thật đều được phơi bày trước mặt Tùng Dung, tựa như chính mình mất đi tư cách cuối cùng đứng bên cạnh y.
“Tối hôm qua tôi không gạt anh, tôi không phải Lê Dạ Tinh, tôi là Kiều Úc, là sát thủ trong một tổ chức. Ngày đó tôi có nhiệm vụ ám sát sếp Trần, lại bị đồng bọn ám toán vùi thân trong biển lửa, sau đó tỉnh dậy phát hiện mình đang trong bệnh viện còn biến thành Lê Dạ Tinh.”
Tùng Dung hai tay run rẩy vươn đến trước mặt Kiều Úc, muốn kiểm tra mặt của cậu, thế nhưng ngón tay dừng lại giữa chừng rồi rơi xuống, y nhìn chằm chằm ánh mắt cậu, như là muốn từ ánh mắt Lê Dạ Tinh nhìn vào linh hồn Kiều Úc, “Cho nên lúc anh kêu em đi giải phẫu thân thể đó em liền không thể vì đó là thân thể em đúng không?”
Kiều Úc gật đầu, kéo cổ áo xuống lộ ra vòng cổ, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn màu vàng, cười khổ mà nói: “Lúc đó tôi hận không thể một dao giết anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, còn nhớ ở ngón tay thi thể có một ấn ký không? Cái nhẫn này đúng ra là đeo trên tay của tôi, lúc giải phẫu tôi đã lấy lại, bởi vì đây là đồ của tôi.”
Tùng Dung vẻ mặt phức tạp nhìn Kiều Úc, cảm thấy khí lực toàn thân đều biến mất, lời nói Kiều Úc như làm y lạc trong đêm, nếu là trước đây y tuyệt đối không tin, nhưng tất cả sự thật đang phơi bày ra trước mắt, làm y không thể không tin.
Y đến gần, hai tay nâng lên mặt Kiều Úc, ngón tay nhỏ dài cẩn thận miêu tả ngũ quan cậu, từ lông mi thanh tú đến cái mũi cao, cho dù nhắm mắt lại y cũng có thể tưởng tượng ra, thế nhưng khuôn mặt quen thuộc này lại là mặt nạ, rốt cuộc cất giấu linh hồn như thế nào.
“Lúc Trần Âm dụ anh mắc câu đem em cướp đi là có mục đích gì?”
Kiều Úc nhắm mắt lại, đột nhiên cười khinh bỉ, “Nếu như không làm như vậy thì sao có thể giả chết rời khỏi anh? Anh không biết rằng con người anh không chút thú vị, mỗi ngày cùng anh một chỗ tôi thật sự chịu đủ rồi, tôi vốn thích nữ sinh, vì nhiệm vụ mới cùng anh một chỗ, thế nhưng tôi cũng càng thêm phiền chán, không làm như vậy anh sao dễ dàng buông tay?”
Tùng Dung hai mắt đỏ đậm, anh kéo lấy cổ áo Kiều Úc, “Cho nên em không tiếc ngất đi mặc người ta thay nhau thượng cũng phải rời khỏi anh?”
Kiều Úc bế tắc, ngực đau đến không còn cảm giác, cậu tự nhủ bản thân phải quyết tâm, để cho Tùng Dung nhanh chóng tuyệt vọng với mình, như vậy đối với cả hai sẽ tốt hơn.
Cậu đẩy Tùng Dung ra, lộ vẻ tươi cười chói mắt nói: “Anh thật đúng là ngu ngốc, những tên trong tổ chức đó có tư cách gì mạo phạm tôi? Trần Âm có thể dịch dung, hắn tùy tiện tìm một phế phẩm nào đó để thay thế mà anh cũng tin, thật sự là ngu xuẩn!”
Y mệt mỏi ngẩng đầu lên, toàn thân mất hết sức lực ngã trên ghế, chân tướng thường quá mức tàn nhẫn làm cho người ta không thể chấp nhận.
Hiện tại y cái gì cũng hiểu hết, thế nhưng đã quá muộn. Hóa ra từ trước tới nay y đang bị đặt trên một bàn cờ, trở thành quân cờ trong tay người khác mà không biết, người mà y đặt ở trong lòng lại là tên giả nhân giả nghĩa đáng kinh tởm, là y ngốc, tới nước này mà vẫn không bỏ ý định.
“Em…… Cho tới bây giờ đều không có yêu anh phải không?”
Thanh âm của y khàn đặc, mang theo giọng mũi nặng nề, Kiều Úc gắt gao cắn môi, thấp giọng nói: “Phải, tôi luôn lừa anh, tình yêu rẻ mạt như vậy tôi chưa bao giờ yêu thích.”
Tùng Dung nhắm mắt lại, chậm chạp không nói gì, lại mở to mắt đi đến trước mặt người ở trên giường, Kiều Úc nghĩ y muốn đánh người, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau đớn không truyền đến.
Cậu cho rằng Tùng Dung tức giận, hận không thể lập tức bóp chết cậu, thế nhưng y không lộ ra biểu tình gì, sửa lại tóc của mình, xoay người rời đi.
Kiều úc nóng nảy, xốc chăn lên giữ chặt tay y: “Anh có ý gì?”
Tùng Dung đưa lưng về phía cậu, thấp giọng nói: “Em bây giờ còn đang bị thương, có cái gì về sau rồi nói.”
Kiều Úc thật sự không rõ trong lòng Tùng Dung đang nghĩ thế nào, cậu nhanh chân nhảy xuống giường, nắm cổ áo Tùng Dung nói: “Tôi lừa anh lâu như vậy anh vì cái gì lại không tức giận? Anh hiện tại nên trực tiếp đem tôi vào tù hoặc trực tiếp giết tôi, không phải để tôi ở lại đây! Nếu anh hiện tại không đối phó tôi, sớm muộn gì tôi sẽ giết anh!”
Tùng Dung quay đầu lại, hai mắt dĩ nhiên đầy tơ máu, y dùng tay nắm chặt cổ áo Kiều Úc nghiến chặt răng nói một câu: “Cũng phải coi em có bản lĩnh ra khỏi căn phòng này hay không.”
“Anh muốn làm cái gì?”
“Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì sao? Hỏi thật hay.” Tùng Dung từng bước ép sát, đem Kiều Úc vây ở góc tường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh muốn đem em ở lại chỗ này, em đừng mơ tưởng bước ra khỏi đây nửa bước. Anh sẽ không đem em đưa đến cảnh cục, lại càng không cho em làm theo lệnh cái tổ chức chết tiệt kia! Nếu như em có can đảm trốn ra ngoài thử xem, cho dù có đánh gãy chân em anh cũng sẽ không thả em đi!”
“Anh điên rồi?”
Tùng Dung gắt gao đè chặt bả vai Kiều Úc, hô hấp dồn dập phả trên mặt cậu, “Đúng, anh là điên rồi, anh con mẹ nó biết rõ toàn bộ người trong sở cảnh sát đang truy nã em cũng không muốn bắt em giao ra, anh con mẹ nó biết rõ em căn bản là không yêu anh cũng không muốn thả em đi!”
Nói xong lời cuối cùng khóe mắt Tùng Dung chảy xuống một giọt nước mắt, vẻ mặt của y rất dữ tợn cũng rất thống khổ, giọt nước mắt đó như là đem tất cả lý trí của y bùng nổ, “Kiều Úc, em thắng, cho dù anh biết rõ em từ đầu đến cuối là một tên khốn nạn, cũng không có cách nào buông tay. Em nói đúng, anh rất ngu ngốc, anh nên đoán được em không phải là Lê Dạ Tinh nhút nhát của trước kia, nhưng vẫn nhịn không được lừa mình dối người.”
Kiều Úc cả người đều phát run, cậu không biết Tùng Dung vì cái gì lại cố chấp thế, nhưng trực giác nói cho cậu biết Tùng Dung như vậy rất nguy hiểm, cậu phải chạy trốn. Cậu dùng khí lực toàn thân giãy dụa, nhưng lồng ngực Tùng Dung tựa như một bức tường không thể phá vỡ, thế nào trốn cũng không ra.
“Tùng Dung, thả tôi đi! Anh biết thủ đoạn của tôi, đừng ép tôi động thủ!”
Tùng Dung cố chấp đem cậu ép vào tường, hai tay cố chấp ôm cậu, trong mắt tràn ngập điên cuồng: “Đi? Đi đâu? Bên ngoài tất cả đều là cảnh sát đang truy nã em, em hiện tại đầy thương tích đi ra ngoài chỉ có đường chết. Anh là cảnh sát, sẽ không ai hoài nghi anh, em phải ở lại đây!”
Kiều Úc mệt mỏi tựa vào tường, há miệng cười to: “Anh còn biết chính mình là cảnh sát, anh lưu tôi ở trong này sẽ không sợ người khác biết? Anh làm như vậy nghĩ rằng tôi sẽ cảm kích anh? Đừng có nằm mơ, tôi không yêu anh, cho tới nay đều là anh tự mình đa tình, anh hiểu hay không?”
Tùng Dung trên mặt hiện lên một tia đau đớn, hai tay y vuốt ve mặt Kiều Úc, thấp giọng nói: “Đây là chuyện cuối cùng anh muốn làm cho em, con người của anh có vài phần đê tiện, em cho dù không yêu anh, anh cũng không thể để em đi mạo hiểm.”
Những lời này của Tùng Dung hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cuối cùng trong lòng Kiều Úc, cậu cố tình nói ra những lời tàn nhẫn trái với lòng mình để Tùng Dung cho cậu đi, nhưng vì sao người này lại ngốc như vậy, rõ ràng người đau lòng là y, vì sao y vẫn bảo vệ cho cậu, dù cho mất hết tiền đồ của mình.
Kiều Úc chảy ra nước mắt, giơ hai bàn tay đang đeo găng tay lên trước mặt anh nói: “Anh xem hai tay tôi, thoạt nhìn thì không có một chút vấn đề gì, thế nhưng bên trong da thịt bị nước sôi làm bỏng gần như dính vào găng tay rồi, nếu cố gắng gỡ xuống tức là lột cả lớp da ra, đây là thủ đoạn của tổ chức, tôi mà không quay về báo cáo, tính mạng khó sẽ giữ được, nếu anh thật sự còn cảm tình với tôi thì nên để tôi đi.”
Hai mắt Tùng Dung lạnh lẽo co lại, sâu trong tim giống như bị ai bóp mạnh một cái, y thật cẩn thận nắm lấy tay cậu, vuốt ve cái bao tay nói: “Nếu bọn họ đối với em thế, em vì cái gì còn trung thành và tận tâm như vậy? Đừng nói với anh là sợ chết, lúc trước phá nhiều án tử như thế, em cho tới bây giờ cũng không sợ chết mà theo dõi, anh không tin em là người sợ chết, nói cho anh biết sự thật, em rốt cuộc vì cái gì nhất định phải trở về?”
Kiều Úc mím môi không nói lời nào, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, đối mặt Tùng Dung như vậy cậu thật sự không thể cự tuyệt, chính là cậu nếu không mang tư liệu trở về phục mệnh thì sẽ không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Tùng Dung thấy cậu không nói lời nào, tiện tay cầm lấy cái túi giấy bên cạnh, “Dạ Tinh, có lẽ anh nên gọi là Kiều Úc, em rốt cuộc là ai anh không cần biết, tuy rằng em từ đầu đến cuối đều gạt anh, nhưng là anh cũng nhìn thấy rõ ràng, anh thấy ánh mắt em rất coi trọng người trong tổ trọng án, không tin em đối với họ một chút cảm tình cũng không có. Nhưng em vì tập văn kiện này mà không tiếc nổ súng, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Có khi nào phải giết hết tất cả chúng ta, em mới có thể dừng tay?”
Tùng Dung từ bên hông lấy ra khẩu súng đặt vào tay Kiều Úc, chỉ vào ngực mình tiếp tục nói: “Nếu là như thế, vậy em liền nổ súng đi, ở chỗ này bắn, anh đem tính mạng cho em, được chưa?”
Sắc mặt Kiều Úc trắng bệch như tờ giấy, nhiệt độ lạnh lẽo của súng lục kích thích bàn tay, chỉ cần một phát súng tất cả mọi chuyện đều kết thúc, chỉ cần một phát súng…..
Cậu nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy, cậu thật muốn một phát bắn chết Tùng Dung, thêm một phát giết chính mình, để cho lão già Tây Sâm kia rốt cuộc không thể thương tổn bọn họ, chính là cậu không cam lòng, cho dù tắt thở cậu cũng muốn làm cho Tây Sâm chết trước mặt mình!
“Tùng Dung, anh có thể ôm tôi một cái không?” Kiều Úc cúi đầu, tay cầm súng rũ xuống.
Tùng Dung vừa mừng vừa sợ, nghĩ đến cậu hồi tâm chuyển ý, mở rộng hai tay đem cậu gắt gao ôm vào lòng, “Kiều Úc cũng tốt Dạ Tinh cũng được, anh cũng không buông tay.”
Kiều Úc ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, Tùng Dung hô hấp gần trong gang tấc, cậu nâng tay lên vuốt ve tấm lưng dày rộng của Tùng Dung, nước mắt chảy xuống, thực xin lỗi, Tùng Dung, tôi phải đi......
Phanh!
Một tiếng súng vang lên, thân ảnh một người cao lớn ngã xuống, trên mặt còn lộ vẻ ôn nhu.
Tùng Dung che bả vai bị trúng đạn, không dám tin nhìn Kiều Úc, máu tươi nháy mắt chảy ra, tấm thảm trắng nhuộm đỏ màu máu.
“Em….. Muốn giết anh?”
Kiều Úc đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn xuống Tùng Dung dưới chân mình, mặt quay ngang không thấy rõ biểu tình, “Tôi nói...... Đừng ép tôi động thủ......”
Cậu cầm túi giấy trên bàn, mang theo súng của Tùng Dung xoay người bước đi, ống quần lại bị Tùng Dung bắt lấy.
Y ngã vào vũng máu, trên mặt lộ ra sự tuyệt vọng, “Chớ đi, đi ra ngoài em sẽ bị bắt......”
Kiều Úc không nói chuyện bỏ qua y, cúi đầu liếc nhìn y lần cuối, cắn răng mở ra cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bởi vì ngược sáng nên ai cũng không nhìn ra trên mặt cậu nước mắt chảy dài.
Tùng Dung chôn đầu vào khủy tay, chảy nước mắt bật cười, “Tên ngốc này, muốn giết tôi nhưng không nhắm ngay tim mà nổ súng, ngu ngốc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT