Editor: Anh Cung

Beta: zizi

===========================

Vào lúc Kiều Úc ngã xuống, giọng hát của Trần Âm cũng dừng lại, tất cả các tín đồ mặc áo trắng bỗng nhiên như những người máy bị rút nguồn điện, trong nháy mắt ngã xuống không đứng lên được nữa.

Trần Âm che miệng vết thương trên mặt đang không ngừng chảy máu, chậm rãi đi về phía Kiều Úc, áo khoác dính máu đã khô màu nâu kéo trên mặt đất, tiếng vạt áo sàn sạt trong không gian im lặng của giáo đường tạo nên sự âm thanh vô cùng chói tai.

Hắn cúi xuống, lấy tay vuốt ve đôi má lạnh buốt của Kiều Úc, “Cậu là người duy nhất sau khi nghe thấy giọng hát của tôi còn có thể giữ được sự tỉnh táo rất lâu mới bất tỉnh như thế này, không nghĩ tới cậu tuổi còn nhỏ như vậy mà bản lĩnh đã rất cao, chỉ có điều, cho dù cậu có tỉnh lại  sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.”

Trần Âm cười khẽ, âm thanh kỳ dị khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, “Lúc đầu nhìn bộ dạng cậu rất hợp với sở thích của tôi, bản lĩnh của cậu lại không tồi, tôi không đành lòng ra tay, thế nhưng…”

Nét cười nhạt dần sắc mặt đột nhiên biến chuyển, trở nên vô dữ tợn vặn vẹo, hắn bóp chặt cổ Kiều Úc nghiến răng nói: “Mày như thế mà dám làm hỏng khuôn mặt của tao! Vậy cũng đừng trách tao ra tay độc ác, đem mày làm thành con rối của tao là quá lợi cho mày rồi, tao thật muốn bổ đầu của mày ra, tra tấn mày từng chút, từng chút một!”

Nói xong hắn nhặt con dao rơi trên mặt đất lên, đưa một tay như ngọc ra đặt lên đầu Kiều Úc, mắt phượng nhắm lại, khẽ đọc chú ngữ.

“Con người là nguồn gốc tội lỗi, họa bắt đầu từ nhân, ta nguyện hướng về, bỏ đi tạp niệm, chân thần phù hộ, trong sạch cả đời…”

Giờ phút này vóc dáng tiều tụy của Trần Âm giống như thiên thần cứu vớt chúng sinh, nhưng ai có thể ngờ rằng hắn lại là kẻ sát nhân cuồng bạo tàn nhẫn.

Trong lúc miệng hắn lẩm bẩm, khuôn mặt vốn nghiêm trang lại bắt đầu toát mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng trắng bệch cuối cùng hắn không thể tin được mở trừng mắt ra, run rẩy ngã xuống đất, hoảng sợ thì thào: “Tại sao có thể như vậy… Đại não của nó sao lại không nghe theo sự khống chế của mình, dường như bên trong có một cỗ lực thần bí nào đó chống cự lại, điều này không có khả năng!”

Trần Âm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Kiều Úc đang té xỉu, “Rốt cuộc mày là ai? Người bình thường không thể liên tục chống cự lại sự khống chế của tao! Trừ phi đại não đã qua cải tạo lại hoặc là người bị phong bế ký ức, chẳng lẽ mày…”

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trần Âm càng thêm kích động, “Sẽ không… trùng hợp như vậy chứ.”

Nói xong hắn thử thêm lần nữa, kết quả vẫn giống nhau, khu vực đại não Kiều Úc cứ như là bị ai đó bịt kín lại, hắn không thể nào cảm nhận được, muốn phá tan rào cản kia lại giống bị viên đạn bắn ngược trở về.

Trần Âm ngã xuống đất, thân thể rã rời, “Cuối cùng thì mày là ai? Tại sao tao chưa từng gặp mày…”

========================

Kiều Úc mất tích đã tròn năm ngày, cả người Tùng Dung như rơi vào trạng thái điên cuồng, y thực sự nghĩ không ra Kiều Úc có thể đi đâu, tất cả những nơi có khả năng y đều đã tìm cả rồi, thế nhưng Kiều Úc giống như bốc hơi, cứ thế mà biến mất.

Hôm đó tan tầm y về nhà, mua loại cua Kiều Úc thích ăn nhất, thế nhưng về đến nơi lại phát hiện người đã không thấy đâu nữa, lúc ấy y tưởng rằng Kiều Úc tạm thời có việc phải ra ngoài, nhưng đợi suốt một đêm, ngay cả bóng dáng của cậu cũng không nhìn thấy.

Gọi điện thoại cho Kiều Úc hết lần này đến lần khác đầu dây bên kia luôn là  ‘Xin lỗi, thuê bao quý khách gọi hiện giờ không liên lạc được.’

Y đem chuyện xảy ra ngày hôm đó suy nghĩ lại từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được lý do tại sao Kiều Úc rời đi, tình cảm của mình cùng cậu ấy đã đến mức không muốn từ bỏ nhau rồi, Kiều Úc sao có thể cứ như vậy bỏ y mà không để lại một lời nhắn nào cả, giống như một cơn gió thoảng qua, thích thì đến không thích thì đi, lưu lại một người đối mặt với căn phòng trống vắng.

“Dạ Tinh, rốt cuộc là em đang ở đâu? Cho dù em muốn đi cũng phải nói cho anh biết em có đang an toàn không, đừng tra tấn anh như thế này mà?”

Tùng Dung suy sụp tinh thần tự vào sô pha, thanh âm khàn khàn vang vọng trong không khí, nhắc nhở y Kiều Úc đã đi mất, chỉ còn mình y cô độc.

Mọi người trong tổ trọng án không biết Kiều Úc mất tích, Tùng Dung lại càng giữ miệng kín như bưng, y không muốn vì việc của mình và Kiều Úc mà khiến mọi người phải lo lắng, tuy rằng mọi người vẫn làm công việc như trước đây, nhưng mắt thấy Tùng Dung càng ngày càng uể oải.

Hôm nay, Tùng Dung mang khuôn mặt vô cùng mệt mỏi đi vào phòng làm việc, Âu Dương cùng Thư Tinh cùng xông tới.

“Lão đại, gần đây anh rốt cuộc làm sao vậy, sắc mặt rất kém, có phải là bị ốm hay không?” Thư Tinh lo lắng hỏi.

Tùng Dung phất tay gạt đi, mỉm cười nói: “Tôi không sao, chẳng qua buổi tối nghỉ ngơi không tốt, không cần lo lắng.”

Âu Dương vừa nghe thấy câu này mắt lập tức sáng lên, cô cười hì hì hỏi: “Lão đại, miệt mài quá độ là không tốt đâu, cho dù tiểu Tinh mê người thế nào đi nữa cũng phải kiềm chế chút.”

Một câu nói đùa khiến cho mọi người xung quanh đều bật cười, nhưng sắc mặt Tùng Dung trong nháy mắt trắng bệch, y mệt mỏi khoát khoát tay, không nói câu nào đi vào phòng làm việc.

Âu Dương và Thư Tinh ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng có chút nghi hoặc: Cuối cùng thì lão đại làm sao thế, vì sao thoạt nhìn… đau khổ như vậy? Chẳng nhẽ anh ấy và tiểu Tinh cãi nhau sao?

Lúc này Quân Chi cầm một tập tài liệu thật dày, vội vã bước đến trước bàn làm việc của Tùng Dung nói: “Lão đại, đây là toàn bộ tài liệu lúc trước anh muốn em điều tra, quán bar Mê Hoặc kia thực sự rất có vấn đề.”

Đầu Tùng Dung vang lên ong ong, thần kinh bên trong giống như bị người khác nắm đến phát đau, y xoa huyệt Thái Dương, cắn chặt môi.

Quân Chi nhìn thấy mặt Tùng Dung tái xanh, lo lắng hỏi: “Lão đại, cơ thể anh không khỏe à?”

Tùng Dung cầm cốc cà phê đen lên uống vài hớp thật to, mạnh mẽ xốc lại tinh thần, lắc đầu nói: “Tôi không sao, cậu nói tiếp đi, điều tra được những gì?”

Quân Chi không yên tâm nhìn y một cái, lưỡng lự mãi cuối cùng đem những lời khuyên Tùng Dung về nhà nghỉ ngơi nuốt vào trong bụng, anh rất hiểu Tùng Dung, lão đại đã từng sốt cao đến ba mươi chín độ vẫn khăng khăng đi bắt cướp, đôi khi ngoan cố như trâu vậy. Anh thở dài, nói: “Em theo ý của anh, đi dò xét những hồ sơ vụ án giết người trong ba tháng gần đây, quả nhiên phát hiện điểm giống nhau. Trong ba tháng gần đây thành phố T đã xảy ra tổng cộng bảy vụ án giết người, trong đó có sáu vụ là tình sát, đương nhiên bao gồm cả vụ án của Vương Hiểu Quyên giết Lâm Tường.”

Tùng Dung bắt đầu lật xem tài liệu, “Thủ pháp giết người của bọn họ giống nhau không?”

Quân Chi nặng nề gật đầu, “Nếu như nhìn thủ pháp giết người từ góc độ hẹp, thì sáu vụ án này không có điểm gì giống nhau, thế nhưng xem từ mức độ tàn nhẫn thì lại rất giống nhau. Em đi hỏi thăm hàng xóm của mấy kẻ sát nhân, bọn họ đều nhắc đến lúc bình thường thủ phạm đều rất nhã nhặn, thậm chí mấy người đó còn thường xuyên quyên tiền cho Hội chữ thập đỏ, ai cũng không nghĩ tới họ lại là kẻ giết người.”

Loại tình huống này làm cho Tùng Dung chợt nghĩ đến bài hát khiến cho tối hôm đó mình và Kiều Úc phát điên lên, nghĩ tới Kiều Úc trong lòng lại trở nên quặn thắt.

Quân chi không chú ý tới Tùng Dung biến sắc, tiếp tục nói: “Sau đó anh nói cho em biết bài hát khiến cho người nghe đột nhiên phát cuồng, em liền đi tìm hiểu một chút cuộc sống hàng ngày của các sát nhân, kết quả đúng là tìm ra được, tất cả những người này đều đã từng đến quán bar Mê Hoặc, hơn nữa trong đó vài người có đĩa CD màu đen giống hệt của Vương Hiểu Quyên. Lão đại, anh quả nhiên đoán không sai, quán bar Mê Hoặc đó cực kỳ có vấn đề.”

Thực ra điều này Tùng Dung đã sớm đoán được, sở dĩ bảo Quân Chi đi điều tra chẳng qua là nghiệm chứng chút thôi, hơn nữa, Kiều Úc mất tích nhiều ngày như vậy, lấy hiểu biết của y với em ấy nói không chừng vật nhỏ này thực sự một mình đi đến quán bar, nghĩ đến việc có thể xảy ra Tùng Dung đứng ngồi không yên.

“Nếu tất cả bằng chứng đều hướng về quán bar Mê Hoặc này, vậy không nên trì hoãn, bây giờ chúng ta đến đó một chuyến.” Nói xong Tùng Dung cầm áo khoác, đứng lên, trước mắt liền tối sầm chút nữa thì ngã quỵ, ngồi lại trên ghế.

Quân Chi hoảng sợ bước lên đỡ y, “Lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng dọa em chứ?”

Tùng Dung cười khổ một tiếng, y sao có thể nói ra chuyện Kiều Úc bị mất tích, hiện tại mình tiều tụy như vậy còn không phải do mất ngủ tạo thành sao.

“Nào có chuyện gì, tôi rất khỏe, cậu thu dọn vài thứ đi, chúng ta lập tức xuất phát.”

Quân Chi giữ y lại, “Anh như thế này còn đi cái gì nữa hả, nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, em gọi điện cho Dạ Tinh bảo cậu ấy đến đón anh.”

Tùng Dung nóng nảy, lập tức đoạt điện thoại của Quân Chi, quát: “Tôi nói tôi ổn cậu không nghe thấy sao? Cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng? Cậu giỏi giang như vậy thì đừng ở trong tổ trọng án nữa!”

Buồn phiền mấy ngày qua kìm né ở trong lòng thoáng cái bộc phát ra, trong đầu Tùng Dung cực kỳ loạn, y biết mình không nên phát hỏa với Quân Chi, nhưng y thực sự không thể kiềm chế được, vừa nghĩ tới Kiều Úc có thể ở quán bar Mê Hoặc, y không thể ngồi yên, hận mình không thể chắp thêm đôi cánh để bay tới đó.

Quân Chi ngây ngẩn cả người, nhìn Tùng Dung không thể tin nổi.

Tùng Dung cúi đầu thở dài: “Thực xin lỗi, tôi không nên nổi giận với cậu…”

Quân Chi cười gượng một tiếng, vỗ vỗ vai anh, “Không sao, lão đại, anh đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, sẽ khiến cơ thể mệt mỏi. Em cũng biết không thể ngăn cản anh được, đi thôi, chúng ta đi đến quán bar thần bí này một chút.”

Tùng Dung cảm kích cười, khó có thể có người anh em tốt như Hạ Quân Chi luôn ở bên cạnh giúp đỡ mình.

Đang lúc hai người xem xong tài liệu chuẩn bị ra ngoài, Tề Tích đột nhiên mở tung cửa hoảng loạn xông vào.

“Lão đại! Không xong rồi.. khụ khụ… mau, mau nhìn TV! Tinh, tiểu Tinh… Cậu ấy… khụ khụ…”

Tùng Dung vừa nghe thấy hai chữ “tiểu Tinh”, sợ run cả người, túm lấy Tề Tích vội vàng hỏi: “Cậu nói rõ ràng một chút, tiểu Tinh làm sao?!”

Quân Chi cũng càng hoảng sợ, vừa vỗ vỗ cho Tề Tích dễ thở, vừa nói: “Cậu nói chậm một chút, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Tề Tích chỉ vào TV mà nói: “Mau, mau nhìn TV, kênh thời sự… Tôi… nói không rõ được.”

Quân Chi gấp gáp hận không thể đánh cho cậu ta hai phát, sắc mặt Tùng Dung trắng bệch mở TV ra.

“ …. Ngân hàng Hối Phong ở phía Nam thành phố đã xảy ra một vụ cướp với quy mô lớn, kẻ bắt cóc dùng súng bắt giữ một thanh niên, hiện tại cảnh sát đang cầm cự với kẻ bắt cóc, chuyên gia đàm phán chưa đến, tình huống hết sức nguy cấp, thông tin từ phóng viên XXX đưa tin toàn bộ…”

Trong hình ảnh là một mảnh hỗn loạn, rất nhiều lực lượng cảnh sát đang bao vây ngân hàng, xung quanh vô số người thét chói tai, kẻ bắt cóc trên tay cầm súng chĩa vào đầu con tin, mà con tin trong ngực hắn nhắm mắt lại hiển nhiên đã ngất đi.

Con tin này không phải ai khác, chính là Kiều Úc. Sắc mặt cậu tái nhợt, môi trắng bệch, trên mặt dính máu, không biết sống hay chết.

Tất cả mọi người trong tổ trọng án đều sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Dạ Tinh bị bắt cóc, mà cả người Tùng Dung đều cứng đờ tại chỗ, người từ trên xuống dưới giống như bị người ta dội nước đá vào, cứng ngắc lạnh như băng bắt đầu run lên.

Dù thế nào y cũng không thể ngờ được, Kiều Úc mất tích nhiều ngày như vậy thế nhưng lại dùng cách này để xuất hiện trước mắt mình….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play