Editor: Anh Cung

Beta: zizi

============================

Tùng Dung đột nhiên nheo mắt lại, đưa tay ra hiệu chớ có lên tiếng, ý bảo Kiều Úc tiếp tục theo dõi.

Lâm Viễn ôm thi thể Lâm Tường tự lẩm bẩm: “Lâm Tường Lâm Tường, anh có lỗi với em…thế nhưng em có thể tha lỗi cho anh được không, anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi… Nhìn em mỗi ngày ở trên giường bệnh đau đớn khiến anh vô cùng đau lòng… em đi như thế này đối với anh và em có lẽ đều là sự giải thoát… đều được giải thoát…”

Âm thanh của hắn vốn trầm thấp khàn khàn, lại vang lên trong đêm tối trống trải tạo cảm giác vô cùng bi thương, động tác ôm Lâm Tường dịu dàng mà thân thiết, giống như Lâm Tường chưa hề rời xa hắn.

Lúc này, anh ta từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cười nhẹ, “Lâm Tường Lâm Tường, còn nhớ lúc em mười tám tuổi, đã đem tất cả số tiền đi làm thêm dành dụm được để mua chiếc nhẫn bạc này. Em xem hiện tại anh mang đến đây rồi, hơn nữa còn tạo thành một đôi.”

“Thực ra cho đến bây giờ anh chưa từng nói với em, lúc ấy khi em đưa chiếc nhẫn đó cho anh anh đã rất vui, anh hận không thể nói cho tất cả mọi người trên thế giới này biết là anh yêu em… là em!”

Lâm Viễn kích động lắc lắc bả vai Lâm Tường, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng kéo dài, anh ta cúi đầu nghẹn ngào thật lâu sau mới có thể nói tiếp: “Thế nhưng… Ngay trước mặt em anh lại ném chiếc nhẫn đó đi, anh nói em thật ghê tởm, nói em học theo thói xấu… Thực ra là do anh sợ hãi, chúng ta là anh em ruột sao có thể yêu nhau?”

Một giọt nước mắt của anh ta rơi trên mặt Lâm Tường, tạo thành vệt nước mắt in trên đó, giống như Lâm Tường cũng đang khóc vậy, anh ta đưa tay lau sạch giúp em trai mình, khụt khịt mũi cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Nhưng mà anh đã tìm lại chiếc nhẫn, hơn nữa còn làm thành một đôi, sau này anh sẽ luôn mang nó theo, chúng ta mãi mãi không rời xa nhau có được không?”

Nói xong anh ta tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út ra, rồi đeo một chiếc nhẫn bạc lên, lại tiếp tục lấy ra một chiếc nhẫn khác muốn đeo lên tay của Lâm Tường, thế nhưng thi thể bị phù lên biến dạng nghiêm trọng, ngón tay bị hoại tử sưng lên cơ bản là không có cách nào đeo chiếc nhẫn đó vào, Lâm Viễn vẫn cố gắng lồng nó vào ngón tay.

“Tường Tường, em ngoan chút nào, để anh đeo giúp em, em không thương anh sao?”

Lúc này Lâm Viễn giống như bị thôi miên, trong miệng không ngừng dỗ dành, ánh mắt điên cuồng chưa từng thấy.

Thi thể cứng ngắc như con rối nằm lệch trên bả vai Lâm Viễn, chiếc nhẫn bạc sáng bóng dính chặt trên đầu ngón tay xanh tím không vào được thêm một chút nào, bỗng nhiên Lâm Viễn ngồi bật dậy, nắm lấy cổ áo Lâm Tường hét lên: “Tại sao em không muốn đeo chiếc nhẫn của anh! Em không yêu anh sao? Em đeo ngay vào cho anh, có nghe thấy không hả!”

Nói xong anh ta lấy ra một con dao, cầm ngón tay Lâm Tường lên định chặt nó đi.

Kiều Úc con ngươi co rút, lấy một con dao giải phẫu chuẩn bị ném ra, nhưng không đợi cậu ra tay, Tùng Dung đã ra tay trước cậu một bước, một cái bật lửa đập mạnh lên tay Lâm Viễn, chiếc dao nhỏ tuột khỏi tay rơi  “Phịch” một cái xuống dưới đất.

Lâm Viễn ôm tay phải, lùi về phía sau một bước: “Ai!?”

Tùng Dung im lặng không lên tiếng, dùng mắt ra hiệu cho Kiều Úc đừng bước ra, bản thân nhỏ giọng khụ một tiếng, chậm rãi đi ra từ đằng sau chiếc tủ.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tùng Dung sắc mặt của Lâm Viễn trở nên trắng bệch, “Tại sao lại là cậu?”

Tùng Dung nheo mắt lại gật đầu, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thua gì Kiều Úc, y quen biết hai anh em Lâm gia rất nhiều năm, chưa từng nghĩ đến giữa bọn họ lại có loại quan hệ này.

Lâm Viễn thấy Tùng Dung đang từng bước tới gần, cả người đều trở lên luống cuống, “Cậu đừng tới đây! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu bước tới đây đừng trách tôi không khách khí!”

Tùng Dung dừng lại, nhìn thoáng qua thi thể của Lâm Tường mở miệng nói: “Lâm Viễn, anh có biết mình đang làm cái gì không? Anh bình bĩnh lại chút đi, tiểu Tường đã chết rồi! Nếu như anh thương cậu ấy thì không nên đối xử với cậu ấy như vậy.”

“Cậu im đi!” Lâm Viễn cầm lấy con dao bị đánh rơi trên nền đất, vẻ mặt bi thương rống lên: “Cậu có quyền gì mà trách móc tôi! Cậu chạy đến đây làm cái gì? Có phải muốn cướp Lâm Tường của tôi đi không?

Nói xong anh ta cầm dao chém loạn lên, hoàn toàn không còn một chút hình tượng vĩ đại như ban ngày, tràn ngập vẻ yếu đuối lại nhạy cảm.

Tùng Dung lùi về phía sau vài bước, mặt không đổi sắc nói: “Lâm Viễn, anh trước đây không phải như thế này, tất cả những việc anh vừa làm tôi đều đã thấy, anh nói thật cho tôi biết đi, phải chăng anh cũng cảm thấy cái chết của tiểu Tường có điều gì đó rất lạ phải không?”

Y không nói thẳng cho Lâm Viễn biết, mình và Kiều Úc đã phát hiện ra sự thực rằng Lâm Viễn bị người khác mưu sát, trực giác nói cho y biết, sở dĩ Lâm Viễn áy náy như vậy tuyệt đối không đơn giản chỉ là anh ta không đáp trả lại tình cảm của tiểu Tường khi còn sống.

“Câm miệng! Câm miệng! Tường Tường chết là do bị bệnh, không có nguyên nhân nào khác!” Lâm Viễn đột nhiên như bị điên xông tới, chém một nhát dao về phía Tùng Dung, Tùng Dung nhanh chóng ngửa người về phía sau, thoáng cái tránh khỏi khiến cho Lâm Viễn lao vào khoảng không.

Lời nói của Lâm Viễn hoàn toàn không ăn khớp với hiện thực, chỉ cần lỗ tai của ngươi dài một chút đều có thể hiểu được “Giấu đầu hở đuôi”.

Tùng Dung híp mắt, bước lên phía trước vài bước: “Nói như vậy anh biết Lâm Tường là bị người ta mưu sát?”

Đôi mắt của Lâm Viễn đỏ ngầu, ôm đầu Lâm Tường, “Cậu không được nói bừa trước mặt Tường Tường! Em ấy là do bệnh lâu ngày không chống đỡ nổi nên mới rời đi, cậu không nên nói bậy!”

Hiện tại thoạt nhìn Lâm Viễn bình thường, nhưng khi quan sát cử chỉ của anh ta Tùng Dung hoàn toàn có thể đoán được anh ta đang nói dối, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho anh ta không tiếc dùng tính mạng của Lâm Tường để đánh đổi chứ?

Tùng Dung nhanh chóng nghĩ ra một lý do, nhếch miệng bất chợt nở nụ cười, “Lâm Viễn, tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại là người như vậy? Anh có tư cách gì nói anh yêu thương tiểu Tường, anh có vợ con có gia đình, thế nhưng đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến nhà xác giải thích với em trai mình, anh làm cho tôi cảm thấy thật buồn nôn!”

Bờ vai Lâm Viễn run lên, đầu chôn ở trong ngực Lâm Tường mãi không nói lời nào, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề mà kỳ quái.

Tùng Dung thấy có hiệu quả liền thừa thắng xông lên, bước nhanh tới trước mặt Lâm Viễn, túm lấy cổ áo anh ta quát khẽ: “Anh căn bản không phải là một thằng đàn ông! Luôn miệng nói yêu tiểu Tường, thế nhưng người anh yêu nhất là chính bản thân mình, bằng không anh cũng không cưới vợ rồi trải qua một cuộc sống bình thường. Thậm chí bây giờ tôi còn nghi ngờ rằng tiểu Tường là do anh giết, anh vì danh tiếng của mình đến cả em trai ruột cũng không buông tha, anh là đồ súc vật!”

Lâm Viễn thống khổ ôm đầu, tự nói với bản thân mình: “Tôi không có! Tôi không có!”

“Vậy anh hãy như vì cái chết của Tường Tường mà nói ra, là ai giết cậu ấy?”

“Tôi không biết! Cậu đừng ép tôi, đừng ép tôi!”

Lâm Viễn giống như người điên hét lên, đẩy tay Tùng Dung xuống, từ trong ngực lấy ra một khẩu súng bắn một phát về phía Tùng Dung.

Kiều Úc núp ở sau tủ sợ đến nỗi tim dường như ngừng đập, hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cậu lao ra ngoài đẩy Tùng Dung sang một bên, viên đạn xoẹt qua tóc hai người, bắn vào bức tường phía sau lưng.

Lâm Viễn đã mất đi lý trí, cầm súng điên cuồng nã vào hai người, Kiều Úc lộn vòng một phát, hét lên với Tùng Dung, “Anh hấp dẫn sự chú ý của anh ta, tôi sẽ bắt anh ta lại!”

Tùng Dung hiểu ý, lợi dụng khoảng cách giữa các phát súng của Lâm Viễn cúi người xông lên, đấm một phát vào bụng anh ta, Lâm Viễn bị đau ôm bụng lùi lại mấy bước.

Kiều Úc nắm lấy cơ hội từ đằng sau nhào tới, dùng tay đập lên cổ anh ta, lập tức Lâm Viễn không tiếng động ngã trên mặt đất.

Tùng Dung cùng Kiều Úc ôm ngực nhẹ nhõm thở ra, lau đi mồ hôi trên trán, không khỏi nhìn nhau cảm thán: Thật quá nguy hiểm….

“Bịch!”

Âm thanh thật lớn đột nhiên vang lên, Kiều Úc và Tùng Dung lại càng hoảng sợ quay phắt đầu lại, chợt phát hiện Lâm Tường vốn dĩ được đặt ở trên sàng không hiểu sao lại đột nhiên rơi xuống, mà khuôn mặt sưng phù lại đối diện với hai người, được một tầng ánh sáng phủ lên, vừa vặn chiếu vào khuôn mặt xanh tím của cậu ta.

“A!”

Kiều Úc kinh ngạc kêu lên, nắm lấy tay Tùng Dung: “Fuck!Thật đáng sợ! Chúng ta đánh ngất anh trai ngay trước mặt cậu ta, hẳn sẽ không gặp quả báo chứ?”

Khuôn mặt Tùng Dung trở lên cổ quái, tiếp đó bật cười phì một cái: “Thật đúng là em nói gì thế, đang nửa đêm nói vậy có chút đáng sợ đó!” Nói xong y cúi đầu, nhìn vào chỗ tay hai người đang tiếp xúc với nhau, khóe miệng nhếch lên.

Kiều Úc ngượng ngùng bỏ tay ra, liếc qua Lâm Viễn và Lâm Tường đang té trên mặt đất: “Làm sao bây giờ?”

Tùng Dung nhún vai một cái, “Còn có thể làm sao? Ôm Lâm Viễn ra khỏi đây.”

“Cái gì cơ?”

Tùng Dung bước nhanh đến đem thi thể của Lâm Tường một lần nữa đặt lên trên sàng, đi tới cạnh Lâm Viễn, đỡ nửa người anh ta dậy nói: “Đừng lo lắng, mau tới đây giúp một tay, chúng ta không đi mau, chốc nữa có thể chạy không thoát đâu.”

Kiều Úc sửng sốt một chút, tiếp theo lại nghe thấy cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện vang vang.

“Các người có nghe thấy bên nhà xác vừa phát ra tiếng động không?”

“Lão Lý, ông đừng làm tôi sợ…”

“Trước tiên đừng nói nhảm, đi qua xem một chút rồi hãy nói.”

… … …

Kiều Úc vừa nghe thấy mấy lời này, nhanh chóng cầm hộp của mình lên, chạy tới cùng Tùng Dung đỡ Lâm Viễn vội vã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ngồi ở trong xe của Tùng Dung, Kiều Úc xoay người lại nhìn Lâm Viễn vẫn còn hôn mê nằm ở ghế sau, có phần bất đắc dĩ nói: “Bây giờ chúng ta phải làm sao, cũng không thể ném anh ta đi được?”

“Anh nghi ngờ thần kinh Lâm Viễn có vấn đề, dáng vẻ vừa rồi của anh ta, dáng vẻ đó mà là của cảnh sát sao, cũng không khác mấy kẻ trốn trại là bao.”

Kiều Úc thở dài tựa lên ghế nói: “Ai bảo anh không ngừng kích động anh ta, nhưng mà tôi thật không nghĩ tới anh ta và Lâm Tường hóa ra lại có loại quan hệ đó. Hiện tại chúng ta đem người đánh cho ngất xỉu, đến khi anh ta tỉnh dậy phải giải thích thế nào đây?”

Tùng Dung nhếch môi, đánh tay lái quẹo vào một lối nhỏ: “Nếu anh ta tỉnh lại phát hiện mình đang ở nhà, vậy cho dù biết rõ hôm nay chúng ta thấy được mọi chuyện của anh ta cũng không thể truy hỏi chúng ta được.”

Kiều Úc nhướn mày: “Ý của anh là…”

Tùng Dung cười cười, nhìn Lâm Viễn đang hôn mê qua kính chiếu hậu nói: “Em nói xem nếu như chúng ta nói cho Vương Hiểu Quyên biết, chồng của cô ấy nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà xác gặp Lâm Tường thì sẽ như thế nào?”

Kiều Úc hiểu ra vỗ vỗ vai y thở dài: “Anh quả nhiên là tên phá hoại mà, lúc nãy anh nói Lâm Tường là do Lâm Viễn giết cũng là lừa gạt người khác chứ gì?”

“Em đã đoán được rồi sao còn hỏi anh, cho dù Lâm Viễn thực sự muốn giết Lâm Tường, vậy cũng sẽ không thông minh đến mức có thể sử dụng phương pháp đem khí bơm vào trong máu, anh ta không biết kỹ thuật này.”

Kiều Úc nở nụ cười, “Nếu đã định dụ rắn ra khỏi hang, vậy còn chờ gì nữa? Sợ rằng nếu đúng như anh nói thì vị hung thủ kia mà biết Lâm Viễn vừa tới gặp Lâm Tường, sẽ rất tức giận mất.”

Tùng Dung nhún vai, cười không nói thế nhưng trong đầu không nhẹ nhõm như biểu hiện bên ngoài, nếu như Lâm Viễn yêu Lâm Tường sâu sắc như lời anh ta nói, lại biết rõ cậu ấy bị người ta giết hại, tại sao vẫn có thể dễ dàng bỏ qua?

Luôn miệng nói “Anh yêu em” nhưng phần yêu này rốt cuộc có sức nặng tới đâu, ai mà đoán được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play