Ánh mặt trời dần hé lộ trên bầu trời, vài tia nắng chiếu vào rừng cây, chiếu sáng hết thảy sương mù cùng bóng tối.
Kiều Úc đuổi theo tiếng động, đến một khoảng đất trống trải đầy rêu xanh, âm thanh đột nhiên biến mất. Bốn phía chỉ có tiếng ve kêu râm ran sáng sớm cùng âm thanh lay động của lá cây, không thấy chút hơi thở của sự nguy hiểm.
Kiều Úc híp mắt, âm thầm rút khẩu súng của Tiêu Quốc Chấn ra, cầm trong tay cười lạnh nói: “Ra đi, không cần ẩn nấp nữa, súng ngắm XM109, nòng súng 447mm, toàn thân dài 1168mm, cự ly bắt 1000m. Trang bị và thân thủ như vậy trốn làm gì, hay anh sợ?”
Một người đàn ông cao lớn cười nhẹ đi ra: “Cảnh sát nhỏ, lời cậu nói cũng đủ để tôi giết cậu một trăm lần.”
Kiều Úc nhíu mày, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, nhưng dù vậy cậu cũng không đem uy hiếp của đối phương để vào mắt “Anh nghĩ tôi sẽ sợ? Chúng ta đánh cược, xem ai có thể sống sót sau cùng.”
“Ha ha ha… thú vị! Thú vị! Xem ra cậu không sợ chết! Tôi rất muốn xem cậu làm thế nào nhanh hơn súng của tôi!”
Vừa dứt lời, một tràng tiếng súng vang lên, Kiều Úc đã sớm dự đoán được hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, nhảy lên nắm lấy cành cây đại thụ tránh đạn, sau đó giơ súng bắn về phía phát ra tiếng súng kia.
Viên đạn bay sát qua má người nọ, nếu né chậm hơn một chút sẽ không còn mạng nữa. Hắn giật mình mở to mắt, tiếp theo cười ha hả bằng chất giọng khàn khàn: “Xem ra tôi đã coi thường cậu rồi, kỹ thuật bắn súng rất tốt.”
Nói xong nâng súng bắn liên tiếp hai phát về hướng Kiều Úc, Kiều Úc bắt chước y hệt hành động của hắn, né tránh rất nhanh, thân hình mạnh mẽ linh hoạt giống như đang nhảy điệu múa trấn hồn đoạt phách.
Cậu cảm thấy công kích của người kia càng ngày càng nôn nóng, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, nghĩ thầm “Vừa rồi tôi giỡn thôi, đừng tưởng có súng tức là vô địch thiên hạ.”
Kiều Úc di chuyển rất nhanh đến vị trí của đối phương, rút dao ra chuẩn bị ra tay, một họng súng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, sau đó là bóng dáng một người cao lớn đang tiến đến, Kiều Úc nhìn thấy hắn nháy mắt đồng tử co rút dữ dội.
Người này có khuôn mặt sần sùi dữ tợn, dáng người cao to, vai luôn đeo vũ khí và hai tay cầm súng, lộ ra nụ cười khiến kẻ khác sởn gai ốc nhìn cậu: “Cảnh sát nhỏ, cậu thua!”
Giọng nói khàn khàn đầy sát khí này không phải A K thì còn là ai nữa!?
Kiều Úc trăm triệu lần không nghĩ tới có thể gặp người trong tổ chức ở đây, cậu cho rằng đồng lõa của Tiêu Quốc Chấn cùng lắm chỉ là sát thủ bình thường được thuê đến, nhưng A K ở đây, chứng tỏ lão già kia cũng có thể trà trộn vào được, nếu đúng như vậy thì nguy rồi.
“Sao không nói gì? Vừa rồi không phải cậu oai phong lắm sao, giờ sao lại như người câm điếc vậy? Hả?” A K bóp chặt cổ Kiều Úc, bàn tay to chắc khỏe giống như đang đùa bỡn chuẩn bị bóp chết con gà con.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Kiều Úc bị siết cổ sắp nghẹt thở, tay cậu muốn kéo bàn tay của A K ra, nhưng thế nào cũng không có hơi sức để làm điều đó.
Cậu cố gắng giữ cho bản thân duy trì bình tĩnh, không để A K nhìn ra chút sơ hở nào: “Anh giết tôi… khụ khụ… cũng không trốn thoát… khụ khụ, bó tay chịu trói đi!”
“Bó tay chịu trói? Ha ha ha… Cảnh sát nhỏ, cậu cho tôi là đứa bé ba tuổi hả, dù mai tôi san bằng cục cảnh sát, tôi vẫn sống tốt như thường.” A K giống như nghe được chuyện buồn cười lắm, cười ha ha, nhân tiện bóp cổ Kiều Úc chặt hơn.
Kiều Úc bị hắn dí sát vào thân cây, sắc mặt biến thành xanh tím, cậu luồn tay vào trong túi, nắm chặt con dao giải phẫu, giữ lại cho mình chút tỉnh táo “Khụ… khụ khụ khụ… Anh giết người không chớp mắt… sao lại hợp tác với Tiêu Quốc Chấn?”
“Hừ! Hắn mà cũng xứng đáng để hợp tác.” A K bĩu môi mắng to, dí súng vào trán Kiều Úc: “Cưng hỏi càng nhiều thì chết càng nhanh, nhìn người cưng da thịt mịn màng, cảnh sát bây giờ đều ẻo lả thế này à?”
Kiều Úc bình tĩnh nắm chặt dao nhỏ trong tay, tay kia cầm lấy súng của A K: “Rơi vào tay anh tôi chỉ có con đường chết, nếu đã vậy sao anh không cho tôi biết sự thật? Hay phải nói là… anh sợ tôi sau khi biết sẽ đối phó với anh?”
Âm cuối cùng Kiều Úc nói cao lên, ánh mắt cũng cực kỳ khinh thường, A K lập tức bị cậu chọc giận: “Chết tiệt! Tao nên móc mắt mày ra! Mày giống y chang cái đồ ngu xuẩn bị nổ thành bã kia, làm như thanh cao lắm! Chúng mày dựa vào cái gì coi thường tao? Hả?” Nói xong A K ấn mạnh súng vào đầu Kiều Úc.
Kiều Úc cười lạnh không sợ chết “Để tôi đoán xem sao anh lại hợp tác với Tiêu Quốc Chấn. Nghe hắn nói cái Bình Chu Tước linh long trấn hồn có thể giúp con người trường sinh bất lão, cho nên các anh mới hợp tác với hắn, hắn phụ trách luyện sứ, các anh cung cấp vũ khí, cuối cùng hắn lại muốn độc chiếm, anh liền kết liễu hắn, đúng không?”
A K sửng sốt, sau đó cười như điên: “Không ngờ mày có chút thông minh, dù mày biết tất cả cũng chỉ có thể mang theo bí mật này xuống địa ngục!”
Nói xong hắn kéo chốt an toàn, ngón tay đặt lên cò súng, đồng tử Kiều Úc đột nhiên co lại, rút dao nhỏ trong túi đâm vào bắp tay phải A K, súng trong nháy mắt tuột khỏi tay, viên đạn xẹt qua tóc Kiều Úc bắn vào thân cây sau lưng.
Kiều Úc nhân cơ hội đẩy ngã A K, dùng toàn bộ sức luồn ra đằng sau hắn, tay phải nhẹ nhàng tháo khớp vai trái của hắn.
“A___!” A K hét thảm một tiếng, hai tay đều bị phế bỏ.
Bị lừa một lần, mày cho là có thể có lần thứ hai!? Kiều Úc bật ra những suy nghĩ từ tận đáy lòng, lấy súng chĩa vào đầu A K nói to: “Nói! Ông chủ của mày vì sao lại muốn cướp Bình Chu Tước linh long trấn hồn!? Cái bình đó có lai lịch như thế nào?”
A K không nghĩ tới tên cảnh sát trẻ thân hình ốm yếu này lại có sức lực mạnh mẽ như vậy, ánh mắt kiên định cùng ngoan cường liều lĩnh này, cực kỳ giống Kiều Úc trước kia, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất giống, không hiểu sao trong lòng hắn chợt run lên, có chút sợ hãi, nếu Kiều Úc còn sống, hắn chỉ có con đường chết, bởi vì nếu không phải bị rơi vào bẫy, bằng sức lực của mình căn bản đánh không lại Kiều Úc.
“Mày rốt cuộc là ai!?”
Kiều Úc nhíu mày quay qua chạm vào vai bị thương của hắn, răng rắc tiếng xương cốt kêu một tiếng rồi vỡ vụn “Mày chỉ cần trả lời câu hỏi của tao, những cái khác mày không cần quan tâm.”
A K biến sắc, nếu tiết lộ bí mật của tổ chức trở về cũng chỉ có đường chết, nhất định không được nói, khẩu súng trên tay Kiều Úc vẫn không có chút suy chuyển đặt trên đầu hắn, hắn suy nghĩ một lúc liền lấy lui làm tiến: “Tương truyền vào năm Cảnh Hữu, Tiêu gia có một bảo bối gia truyền gọi là Chu Tước linh long, nghe nói thứ này đặt bên cạnh người chết có thể giữ linh hồn nghìn năm không tiêu tan, đặt bên người sống thì có thể trường sinh, khi đó hoàng đế nghe được chuyện này, muốn đoạt nó đi, lúc này Tiêu gia thề sống chết không bỏ bình trấn hồn đó, cuối cùng đem chiếc bình đập vỡ, không giao cho hoàng đế, đó là lý do hoàng đế viện cớ tru di cửu tộc gia tộc bọn họ.”
“Nhất định là nói bậy!” lời nói của A K Kiều Úc một chữ cũng không tin, cậu dùng súng chĩa vào đầu A K lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi!”
“Theo sự diệt môn của Tiêu gia, phương pháp chế Bình Chu Tước linh long trấn hồn cũng thất truyền, bọn tao hợp tác với Tiêu Quốc Chấn là vì hắn tìm được phương pháp bí truyền đó, giữ lại mạng hắn đến giờ đã là vô cùng nhân nghĩa rồi!”
A K thừa dịp Kiều Úc không chú ý, cố gắng bật dậy muốn tấn công, Kiều Úc đá một phát lên vai hắn, cười lạnh: “Muốn chạy? Ngày mùng một tháng mười năm đó X có phải là Tiêu Quốc Chấn hay không?’
A K kêu lên đau đớn, đột nhiên cười ha hả: “Nếu Tiêu Quốc Chấn không cậy nhờ vào tổ chức bọn tao, chỉ bằng hắn mày cho rằng có thể giết nhiều người như vậy?”
Kiều Úc giật mình, Tiêu Quốc Chấn đúng là X, nhưng có tổ chức hùng mạnh chống lưng mới không bị sa lưới, thảo nào năm đó tất cả mọi người đều không tìm được tung tích của X! Tất cả chân tướng đều được phơi bày, những nữ sinh chết thảm trên trời có linh thiêng hẳn là được yên nghỉ rồi.
“Đừng!”
A K thừa dịp Kiều Úc phân tâm bất thình lình đạp cậu xuống đất, Kiều Úc trở tay không kịp bị bắn ra xa, A K tức giận lại gần, nắm đầu cậu ác độc ném cậu vào thân cây, Kiều Úc phun ra máu tươi, rõ ràng không cầm cự được. Cách đó không xa là khẩu súng bắn tỉa của A K, hắn định đi đến cầm lấy nó, Kiều Úc ôm chặt chân hắn, huých vào đầu gối hắn.
Trong nháy mắt A K ngã xuống đất, hắn dùng chân giẫm lên tay phải Kiều Úc, cướp khẩu súng của Tiêu Quốc Chấn.
“Mày đã biết rõ tất cả mọi việc, ngoan ngoãn đi gặp Diêm vương đi!” A K nổ súng.
“Tê..” Nửa thân trên Kiều Úc tránh được, nhưng đùi phải trúng đạn, máu tươi nhanh chóng chảy ra.
“Ngày này sang năm chính là giỗ đầu của mày! Tạm biệt!” A K điên cuồng cười to, giơ súng lục lên nhắm ngay giữa trán Kiều Úc.
Nhìn họng súng tối om, Kiều Úc đã không còn sức lực giãy dụa, máu trên mặt che khuất mắt, trước mắt một mảnh màu đỏ, có lẽ đây là kết thúc đi…
Đột nhiên truyền đến bước chân vội vàng của một đám người, A K biến sắc, ý thức được có thể có rất nhiều cảnh sát đang tìm tới đây, tình trạng hiện giờ của hắn kháng cự lại số lượng cảnh sát này thì chỉ có nước chết.
“Hừ! Cho dù chạy, trước hết tao phải giết mày!”
“…….” Kiều Úc nhắm mắt lại.
Thế nhưng ngoài dự kiến, một chút đau đớn cũng không có.
“Làm sao có thể!?” A K ra sức bóp cò, họng súng chỉ bay ra vài làn khói nhẹ “F*ck! không có đạn!”
Tiếng bước chân dồn dập ngày càng tới gần, A K ném súng, không kịp quản Kiều Úc đang ngã trên mặt đất, nhanh chóng biến mất giữa rừng cây.
Kiều Úc đặt tay lên trái tim đang đập đã có phần chết lặng, sau lưng ướt đẫm, cậu tựa vào thân cây cười nhẹ: “ Mọe nó, xem ra ông trời thật sự chướng mắt cái tiện mệnh này của mình…”
Lúc này có rất nhiều cảnh sát chạy tới, Tùng Dung và Âu Dương xông đến trước tiên.
Âu Dương liếc mắt một cái liền thấy Kiều Úc máu me đầy người, kêu to: “Lão Đại! Tiểu Tinh!”
Tùng Dung bị cảnh trước mắt dọa cho choáng váng, y nhìn khuôn mặt trắng bệch của Kiều Úc, bình thản nhưng dính đầy máu, trái tim đau muốn chết.
Đôi mắt to tròn trong sáng luôn mang theo chút quật cường nhắm chặt lại, toàn thân là vết máu loang lổ giống như con búp bê vải cũ nát, Tùng Dung ngay cả dũng khí lại gần cũng không có, y sợ chạm vào thân thể Lê Dạ Tinh đã lạnh ngắt.
Ngón tay y phát run tiến tới ôm Kiều Úc, thanh âm run rẩy không nói thành lời “…Dạ Tinh, em…”
Tùng Dung không nói được nữa, nhìn vết thương quá sâu trên người Kiều Úc không ngừng chảy máu, y cảm thấy tim mình như vỡ nát, loại cảm giác không thở nổi này khiến đầu y từng đợt choáng váng.
Lông mi của người trong ngực khẽ run lên, đôi mắt thanh tú chậm rãi mở ra, hai má dính đầy máu cố gắng tạo thành vẻ tươi cười: “Tùng Dung…”
Âu Dương đứng một bên thoáng chốc viền mắt đỏ hồng, tay cô bịt miệng vết thương của Kiều Úc, giọng mang theo chút nghẹn ngào: “Tiểu Tinh, cậu sao lại biến thành bộ dạng này…?”
Tùng Dung chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác chua xót xộc thẳng lên mũi, một câu “Tùng Dung” này của Kiều Úc khiến y ứa nước mắt.
Không thể nói một lời, cúi đầu xoa mặt Kiều Úc, ấn mạnh xuống bờ môi của cậu một nụ hôn: “Mọi việc chờ vết thương tốt lên đã, yên tâm, tất cả đều đã qua rồi.”
Kiều Úc yếu ớt gật đầu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, máu trong cơ thể không ngừng chảy ra tựa như sinh mệnh đang trôi đi, thế nhưng cậu tuyệt đối không sợ hãi chút nào, người đã từng chết một lần không sợ phải chết thêm lần nữa, chỉ là cậu không cam tâm bản thân khinh địch, để A K chạy thoát.
Đầu vang lên những tiếng ù ù, mọi sự căng thẳng của thân thể cũng biến mất, Kiều Úc ngất xỉu trong ngực Tùng Dung, tay còn nắm quần áo của y. Âu Dương nhịn không được khóc lên, Tùng Dung không nói chuyện, ôm ngang Kiều Úc, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, chờ tỉnh dậy… xem anh đánh nát cái mông nhỏ của em như thế nào.”
Câu nói cuối y dùng khí lực rất lớn mới có thể khiến cho chính mình không rơi nước mắt.
Bầu trời đã hoàn toàn sáng rõ, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, từng chiếc lá trong rừng cây giống như được đổ lên một lớp mỡ bóng loáng, không ai biết trong rừng cây này đã từng phát sinh chuyện gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT