Sau khi đưa Kiều Úc về nhà, Tùng Dung vội vã tới cục cảnh sát, khi đến mới phát hiện Thư Tình đã dẫn học sinh cấp ba kia đến.
Âu Dương ngó đằng sau lưng Tùng Dung, phát hiện Kiều Úc không cùng đi với y, tò mò hỏi: “Tiểu Tinh đi đâu vậy, sao không trở về cùng sếp?”
“Cơ thể cậu ấy không thoải mái, tôi đưa cậu ấy về nhà rồi.”
Âu Dương mập mờ nháy mắt với Tùng Dung: “Lão đại a lão đại, anh không cần phải kiếm cớ bao che cho hành vi dã man ngày hôm qua của mình đâu, nếu Tiểu Tinh hôm nay có thể kiên trì vác xác tới đây thì tôi cực kì bội phục cậu ấy luôn, eo nhỏ như vậy sao có thể chịu được cơ chứ.”
Tùng Dung không khỏi bật cười: “Thu hồi tư tưởng đen tối của cô lại, quý cô Âu Dương Mạn, làm chính sự quan trọng hơn.” Nói xong liền cầm tập tài liệu đi vào phòng thẩm vấn.
Âu Dương kéo y lại: “Ai ai, lời còn chưa nói hết đã đi đâu chứ, đừng đi mà. Anh nói thầm cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không cho bất kỳ ai khác biết, rốt cuộc ngày hôm qua anh có ra tay hay không?”
Tùng Dung bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm: dù tôi có muốn, cũng phải có cơ hội chứ! Lê Dạ Tinh như ngồi trong lô cốt vậy, đánh không ăn thua, mà không khéo cho nổ tung cũng không chết ý chứ, không biết trước đây có bao nhiêu người đã hi sinh vì nhóc ấy, dù sao mình cũng phải tính toán lại. Tùng Dung sờ cằm tiếp tục nghĩ: không tấn công được thì dùng chính sách dụ dỗ, dù sao đi nữa cũng không thể để vật nhỏ này chạy mất.
Nghĩ tới đây Tùng Dung đẩy Âu Dương ra, giả bộ nghiêm túc nói: “Âu Dương Mạn, xét thấy cô năm lần bảy lượt quấy rầy thủ trưởng, tiền thưởng tháng này cô đừng nghĩ tới, coi như tặng hồng bao trước cho tôi và Dạ Tinh đi.”
Âu Dương ngay lập tức giận đến giương nanh múa vuốt: “Tùng Dung! Tên đồng tính khốn kiếp! Đem tiền thưởng trả lại cho tôi!” Nói xong cô giương móng vuốt về phía bóng lưng Tùng Dung, đương nhiên cũng chỉ có thể khoa tay múa chân một chút, cho cô mượn thêm mấy lá gan cũng không dám động thủ với Tùng Dung.
Tùng Dung và Hạ Quân Chi ngồi trong phòng thẩm vấn liếc mắt nhìn nam sinh đang bị dọa bể mật đối diện, lặng lẽ mở máy tính ra, bắt đầu ghi chép lời khai.
“Cậu là bạn học của Vương Nguyệt Lâm? Cậu tên gì?” Tùng Dung hỏi.
Cậu nam sinh kia khẩn trương muốn khóc, tội nghiệp co ro trong chiếc ghế, hít hít nước mũi: “Chú cảnh sát, cháu không biết gì hết, các chú thả cháu ra đi, cháu thực sự không quen biết Vương Nguyệt Lâm.”
Mặt Tùng Dung tối sầm, trên đầu nổi lên mấy sợi gân xanh, chú? Ách… mình thật sự già lắm sao? Hạ Quân Chi liếc sang nhìn Tùng Dung, nín cười ho nhẹ một tiếng: “Có hỏi cậu vấn đề này đâu, không được trốn tránh, nói vào vấn đề chính. Chúng tôi chỉ hỏi thông tin thôi, chưa nói cậu giết người, cậu biết cái gì thì nói cái đó, không cần phải khẩn trương như vậy.”
Tùng Dung gật đầu, lấy ra một bức ảnh của Vương Nguyệt Lâm nói: “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu tên là gì, có quan hệ thế nào với cô gái trong bức ảnh này?”
Cậu ta đại khái là bị giọng nói lạnh lùng của Tùng Dung hù dọa, ôm vai bắt đầu nức nở: “Cháu nói… cháu nói… các chú đừng bắt cháu, cháu thật sự không giết người.”
Tùng Dung và Hạ Quân Chi bất đắc dĩ nhìn nhau một cái: Chúng tôi không phải là xã hội đen, có cần phải sợ như vậy không?
“Cháu… cháu tên là Trương Hoan, học cùng lớp với Vương Nguyệt Lâm, nhưng mà cháu không thân với cô ấy, cả năm học cháu và cô ấy nói chuyện không vượt quá năm lần.” Cậu ta dù sao cũng còn trẻ, gặp chuyện như vậy khó tránh khỏi không thể bình tĩnh được, căng thẳng đến nỗi nói lắp.
Tùng Dung nhếch miệng cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười: “Cậu đã nói không thân, vì sao lại tung ra lời đồn cô ấy gặp báo ứng?”
Nhắc tới chuyện này Trương Hoan tỏ ra kích động, vươn người về phía trước vội vàng nói: “Chuyện này cả lớp đều biết, cháu chỉ nói lại, chính cô ấy đã nói ra tin đó, thực sự không phải cháu nguyền rủa cô ấy đâu.”
Hạ Quân Chi bất đắc dĩ quay đầu đi, cậu học sinh này có phải bị mắc chứng bệnh hoang tưởng nghiêm trọng không, ai nói cậu ta nguyền rủa Vương Nguyệt Lâm đâu. Thở dài, hắn lên tiếng hỏi: “Chúng tôi phát hiện Vương Nguyệt Lâm đã từng bị tạm giữ tại đồn cảnh sát, nếu cậu nói chính cô ấy tung tin đồn, vậy lời đồn kia là gì?”
Trương Hoan sửng sốt một chút, sắc mặt nháy mắt thay đổi, ánh mắt thoáng qua một chút không được tự nhiên, lắp bắp nói: “Cháu, cháu làm sao mà biết được, tất cả mọi người đều, đều nói như vậy.”
Tùng Dung cười lạnh một tiếng, đứng lên đi tới bên cạnh cậu ta, cúi người xuống nói nhỏ: “Rốt cuộc là cậu không biết hay là không dám nói? Phải biết rằng tội danh lừa dối cảnh sát bị xử phạt không hề nhẹ đâu.”
Mặt Trương Hoan trắng bệch, cúi đầu cắn môi, thật lâu mới nói nhỏ như muỗi kêu: “Cháu biết hôm nay nếu cháu không nói thật thì các chú sẽ không thả cháu đi, nhưng thực sự chuyện này nhà trường không cho phép chúng cháu nói, nếu như bị lộ ra ngoài cháu không được đi học nữa.”
Tùng Dung vừa nghe thấy, đôi mắt liền híp lại, xem ra thực sự có ẩn tình, trường học vì sao phải cố gắng che giấu chuyện này, chẳng lẽ có liên quan đến cái chết của Vương Nguyệt Lâm?
Mặt không đổi sắc đi về chỗ ngồi, Tùng Dung cười nói: “Chúng tôi không muốn làm khó cậu, thế nhưng cậu phải hiểu rằng lương tâm con người là gì, Vương Nguyệt Lâm hiện giờ đã chết, cảnh sát có quyền biết rõ tất cả mọi việc liên quan đến chuyện đời tư của cô ấy, bây giờ cậu che giấu sự thật, rất có thể tạo cơ hội cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà cậu sẽ phải áy náy cả đời, như vậy cậu vẫn khăng khăng giữ kín chuyện đó sao?”
Dưới sự cưỡng ép cùng dụ dỗ, Trương Hoan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Thực ra cháu cũng không rõ lắm, cháu chỉ biết rằng Vương Nguyệt Lâm cực kỳ phản cảm với hành vi thân mật trước khi cưới, cô ấy là lớp trưởng của chúng cháu, bình thường chỉ cần thấy nam nữ nắm tay nhau cũng sẽ đến ngăn cản, thậm chí mấy người bạn tốt của cháu bởi vì cùng bạn gái nói chuyện yêu đương đều bị cô ấy nhốt trong phòng học suốt đêm.”
Hạ Quân Chi cau mày chống cằm, thế nào cũng không hiểu được, người khác yêu đương thì liên quan gì đến Vương Nguyệt Lâm mà cô ấy phải làm vậy với bạn cùng lớp, điên cuồng như thế, không chừng đại não bị cái gì đó kích thích rồi.
“Cô ấy nhốt các cậu lại các cậu không phản kháng? Tối thiểu các cậu cũng nên nói với giáo viên chứ?”
“Vô ích thôi.” Trương Hoan bất đắc dĩ thở dài: “Trường của chúng cháu là trường trọng điểm, bình thường bắt được học sinh nào yêu sớm chắc chắc sẽ đuổi học, không linh động cho bất kỳ trường hợp nào, mọi người bị Vương Nguyệt Lâm bắt được cùng lắm chỉ bị cô ấy hành hạ một lần, nếu để cho thầy cô biết có thể sẽ bị đuổi ngay lập tức, như vậy ai còn dám phản kháng?”
Tùng Dung trầm mặc một hồi, càng ngày càng cảm thấy mình không hiểu nổi bọn trẻ bây giờ, nhốt bọn chúng rõ ràng là phạm pháp, nhưng những đứa trẻ này thà rằng chịu đựng cũng không tố cáo Vương Nguyệt Lâm, thật không biết bọn chúng nghĩ thế nào.
“Sau đó thì sao? Vì sao Vương Nguyệt Lâm bị bắt, là các cậu tố cáo hả?”
“Dĩ nhiên không phải.” Trương Hoan lắc đầu: “Vương nguyệt Lâm thấy chúng cháu không phản kháng thì ngày càng táo tợn hơn, bình thường cô ấy đối xử rất tốt với mọi người, nhưng khi gặp một đôi nam nữ nào đó liền trở nên vô cùng nóng nảy, dường như đối với cô ấy tất cả phụ nữ sau khi bị đàn ông chạm vào đều đáng chết, cô ấy nhất định cho rằng người đàn ông đó là tên biến thái, ước gì đàn ông khắp thiên hạ đều chết hết. Cuối cùng chúng cháu thực sự không thể nào chịu được nữa đi nói với giáo viên, ai ngờ bọn họ cũng chỉ nhìn thành tích, không quan tâm đến sự sống chết của chúng cháu, vị trí lớp trưởng của Vương Nguyệt Lâm càng giống ‘phong sinh thủy khởi’.” (thuận buồm xuôi gió)
Trương Hoan buồn bực gãi đầu nói tiếp: “Mãi đến một ngày, cô ấy in một đống tờ truyền đơn phát cho tất cả các bạn nữ trong lớp, thầy cô mới chú ý đến chuyện này.”
Hạ Quân Chi nhíu mày: “Truyền đơn gì?”
“Cụ thể viết cái gì cháu không nhớ rõ, dù sao tư tưởng chủ đạo là nói cho tất cả học sinh nữ trong lớp biết, xử nữ là vĩ đại, thiêng liêng, tất cả phụ nữ ngủ với đàn ông đều phải xuống địa ngục. Cô ta đúng là bị thần kinh! Không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để nói chuyện với cô ta.”
Tùng Dung và Hạ Quân Chi rơi vào trầm mặc, vụ án này cùng với vụ án Lý Hiểu Mẫn có rất nhiều điểm giống nhau, không chỉ là kiểu chết thậm chí là đối với hai chữ “xử nữ” đều có sự cố chấp kinh người. Rốt cuộc Lý Hiểu Mẫn và Vương Nguyệt Lâm có quan hệ thế nào, điều gì khiến cho họ trở nên điên cuồng như vậy, đến nỗi đưa bọn họ đến cái chết.
Bí ẩn trong cái chết của Lý Hiều Mẫn vẫn còn chưa được giải quyết, cái chết của Vương Nguyệt Lâm xuất hiện đối với tổ trọng án mà nói là họa vô đơn chí.
Trầm mặc trong chốc lát Tùng Dung mới tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ấy quang minh chính đại rải mấy thứ này, nhà trường cứ thế mặc kệ?”
“Lúc đầu thầy cô chỉ nhắc nhở cô ấy một chút, nhưng mà cô ấy căn bản không bỏ vào tai, mỗi ngày đều bỏ truyền đơn vào ngăn bàn của học sinh nữ, cuối cùng càng ngày càng quái dị hơn, nhìn thấy nam nữ nào nói chuyện với nhau thì sẽ viết thư đến đe dọa người đó.”
Trong lòng Hạ Quân Chi và Tùng Dung đều trầm xuống, việc làm này của Vương Nguyệt Lâm thật không bình thường. Bộ dạng cùng với tính tình đột nhiên trở nên điên cuồng của Lý Hiểu Mẫn giống nhau như đúc.
Trương Hoa hít sâu một hơi, nếu đã nói ra vậy cũng không còn gì để giấu giếm: “Các nữ sinh bị đe dọa đều sợ hãi, bọn họ đều cảm thấy quá khủng khiếp, liền giấu giáo viên đi báo cảnh sát, đó là nguyên do cô ấy bị tạm giam ở đồn cảnh sát.”
Tùng Dung khép hờ mắt tiếp tục hỏi: “Đó là lí do cậu nói Vương Nguyệt Lâm bị như vậy là do báo ứng?”
Trương Hoan khó chịu ôm đầu, xấu hổ cúi xuống, lỗ tai đỏ bừng: “… Cháu biết mình nói như vậy là rất quá đáng, nhưng thực sự cô ta bị trừng phạt là đúng tội! Cô ta lúc nào cũng nói xử nữ thần thánh thế nào, cuối cùng bản thân lại rơi vào tình trạng thê thảm đó.”
Tùng Dung và Hạ Quân Chi trầm mặc nhìn nhau không nói gì thêm, cảm thấy sắp chạm được đến chân tướng sự việc, thế nhưng dường như có một màn sương mù che phủ trước mắt, không thể thấy rõ điều gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của một người lại một người chết.
Trương Hoan đã đem tất cả việc mình biết nói ra, nhưng vụ án vẫn không có chút tiến triển nào, bận rộn cả buổi mà vẫn vô ích.
“Trương Hoan, cảm ơn cậu đã phối hợp, việc lấy lời khai hôm nay đến đây thôi, cậu làm tốt lắm.” Tùng Dung gật đầu với Trương Hoan, ra hiệu cho cảnh viên dẫn Trương Hoan ra ngoài.
Trương Hoan đứng dậy, vẻ mặt do dự nhìn Tùng Dung và Hạ Quân Chi, muốn nói lại thôi: “Việc này, chú cảnh sát… Cháu vẫn còn một việc không biết có nên nói hay không.”
Ánh mắt Hạ Quân Chi sáng lên: “Có liên quan đến Vương Nguyệt Lâm?”
“Vâng.” Cậu ta gật đầu ấp úng nửa ngày mới mở miệng: “Chuyện này cháu nghe người khác nói, không biết có đáng tin hay không. Có người nói Vương Nguyệt Lâm là thành viên của một tổ chức bí mật, một bạn học cháu quen có lần phát hiện trong ngăn bàn của cô ấy có một tập ảnh của tổ chức kia, tổ chức đó tên gọi… tên gì cháu quên mất rồi, hình như là ‘Hiệp hội thánh nữ’ hay gì đó.”
Nghe vậy mắt Tùng Dung tối xuống, có điều gì đó lóe lên trong đầu y: “Cậu nói là ‘Hiệp hội thánh nữ’ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT