câu gốc là “旁敲侧击” nghĩa là không nói thẳng về sự việc gì đó mà quanh co nói một cách phiến diên, gợi ý]
Editor: Ren thỏ
Beta: Tiểu Hồ
==========================
Tùng Dung đợi một lúc lâu chủ nhiệm Vương mới tìm được hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn, cầm phần hồ sơ trên tay, Tùng Dung không muốn mất thêm thời gian, lập tức kiếm cớ đi khỏi.
Thế nhưng chủ nhiệm Vương lại khăng khăng giữ y lại, thần sắc kinh hoảng bất yên nhìn chằm chằm Tùng Dung: “Cảnh quan, anh nhất định phải tra rõ ràng nha! Chuyện chết người thật không phải là đùa đâu, lỡ bị truyền ra ngoài thì chúng tôi làm sao mà chiêu sinh nữa, đại học năm nay vừa thi xong, bây giờ chính là lúc tuyển sinh, xin các người ngàn vạn lần đừng đánh gãy đường sống của chúng tôi!”
Tùng Dung cực kì ghét bản mặt toàn thịt của vị chủ nhiệm Vương này, lại càng ghét tính tự tư tự lợi của ông ta, nếu không phải vì đang tra án thì y thật muốn đạp ông ta hai phát, nhưng vì thân phận cảnh sát nên y không thể nào dùng vũ lực được, “Nếu muốn trường của mình phát triển tốt thì ông hãy quan tâm học sinh mình thật lòng đi, lúc đó mọi thứ ắt sẽ tốt thôi. Tôi còn phải làm việc, phiền ông tránh đường cho.”
Không dễ dàng gì mới thoát khỏi ma trảo của vị chủ nhiệm Vương kia, Tùng Dung cầm hồ sơ đi xuống lầu, đúng lúc gặp được Kiều Úc ở đầu cầu thang.
Hắn khép hờ mắt dựa vào khung cửa, nhìn dáng vẻ giống như đang đợi ai đó. Thân hình cao gầy như cây sào trúc tản mát sự rắn rỏi giữa thiếu niên và thanh niên, ánh nắng ngoài khung cửa chiếu thẳng lên người hắn tạo ra một đường viền sáng trên từng đường nét cơ thể, những sợi tóc mỏng manh khẽ lay động trước sống mũi khiến hắn phải mở mắt ra xoa xoa mũi, đôi mắt phản chiếu một tia sáng lấp lánh, nhìn vào cư nhiên lại mê người đến thế.
Tùng Dung vẫn đứng tại vị trí cũ, chỉ là trong lòng cảm thấy như vừa có một trận gió mát thổi qua, mang theo hương cỏ xanh dịu dàng thấm vào lục phủ ngũ tạng. Tâm tình đột nhiên có chút lơ đãng, một miếng thịt nhỏ trong trái tim dường như bị ai đó không nặng không nhẹ vờn qua, ngứa ngáy, còn mang theo chút tê dại.
Kiều Úc mơ hồ cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu lại do bị ngược sáng nên chỉ thấy được đường nét khuôn mặt của người kia, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, “Ây, đứng đó làm gì? Tìm được đầu mối chưa?”
Tùng Dung lập tức kéo hồn vía mình về, tằng hắng một tiếng đi về phía trước, “Lão già xảo quyệt, cứ giả ngu giả dại, không biết là ngu ngơ thật hay giả hồ đồ.”
Khóe miệng Kiều Úc khẽ câu lên, ”Nhìn bản mặt của ông ta đã biết không phải một tên chủ yên phận rồi. Nhưng mà, anh chắc cũng không đến nỗi không có chút thu hoạch gì chứ?”
“Nè, cho cậu.” Tùng Dung ném qua một chiếc túi giấy.
Kiều Úc nghi hoặc nhìn Tùng Dung một cái, mở túi giấy ra, “Đây là… hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn?”
“Ừ, bây giờ cũng chỉ tìm được đầu mối này, lão cáo già kia cũng thật ích kỉ, mới nghe một học sinh bị giết đã bị hù đến mất mật, hỏi cái gì cũng không trả lời trọng điểm, dáng vẻ như hận không thể nói trong trường không có sinh viên nào tên Lý Hiểu Mẫn. Nhưng mà, nhìn ông ta cũng không giống nói dối, dù sao thì trường đại học cũng là nơi long xà hỗn tạp, để một chủ nhiệm phòng giáo vụ như hắn biết một nữ sinh cũng thật không dễ.” Tùng Dung nhảy lên ngồi trên khung cửa sổ, một bên nói một bên nghiêng người qua đọc hồ sơ cùng Kiều Úc.
“Sinh ngày mười một tháng chín năm chín mươi hai, cô bé còn nhỏ tuổi quá.”
Kiều Úc tiếp tục giở thêm mấy trang, nhịn không được nhíu chặt lông mày, “Thật kì lạ, từ hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn có thể thấy cô ấy là học sinh ưu tú mới phải, anh xem, từ tiểu học đến cao trung năm nào cũng lấy được học bổng, cái này khác với những gì mấy sinh viên khác nói với tôi.”
“Ô? Vậy những sinh viên đó nói thế nào?”
Kiều Úc chống hai tay cũng đu lên ngồi cửa sổ, khung cửa vốn đã nhỏ hẹp nay lại càng chật chội, Tùng Dung không tự nhiên nhích nhích sang bên cạnh.
“Lúc nãy có ba cô gái là bạn học lớp bên cạnh của Lý Hiểu Mẫn nói với tôi, họ nói cô ấy là một con quái vật vừa xấu vừa kinh tởm, ngày nào cũng độc lai độc vãng, kỳ quái nhất là bình thường trông cô ấy rất siêng năng nhưng thi môn nào cũng rớt.”
Tùng Dung giật mình, “Có chuyện này nữa? Nhìn hình không giống nha, một cô gái thanh tú như vậy sao qua miệng họ lại thành quái vật rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy kì lạ, một cô gái tốt đẹp sau khi lên đại học đột nhiên đổi tính, chuyện này thật không bình thường. Tục ngữ cũng có câu ‘Giang sơn dễ dổi bản tính khó dời’, tính cách của một con người là được nuôi thành từ nhỏ, nếu không trải qua kích thích lớn sẽ không dễ dàng thay đổi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô ấy phải thay đổi như vậy?” Kiều Úc nghĩ hoài cũng không thông.
“Không cần biết cô bé đã trải qua chuyện gì nhưng chắc chắn ngôi trường này không thoát khỏi liên quan.”
Kiều Úc gật đầu, “Anh nói sự thay đổi này liệu có liên quan đến cái chết của cô bé không?”
Tùng Dung trầm mặc một lúc, lắc đầu: “Chuyện này không thể nói chắc được, ít nhất thì hiện tại không thể chắc chắn. Nhưng, chiếu theo lẽ thường mà nói thì những người có tính cách cực đoan cô độc rất dễ xuất hiện sai lệch tâm lý, bọn họ luôn luôn đem ủy khuất, đố kị, phẫn hận giấu kín trong lòng, lâu ngày trở thành một ngọn núi lửa phun trào ra ngoài, những người như thế dao động trong tâm trạng sẽ rất lớn, thần kinh cũng mẫn cảm hơn người thường, cho nên hiếm khi bị phần tử phạm tội nhắm trúng, Lý Hiểu Mẫn có thể là trường hợp ngoại lệ.”
Đột nhiên, Kiều Úc mở to mắt, chỉ một chỗ trên hồ sơ: “Anh xem chỗ này! Lúc cô ấy năm nhất đã chọn chuyên ngành là y khoa, nhưng đến học kì sau lại đột nhiên chuyển sang khoa khảo cổ rất ít người, thời gian trùng khớp với khoảng thời gian cô ấy đổi tính mà ba nữ sinh kia nhắc đến!”
Tùng Dung thoáng sững người, quay sang nhìn hồ sơ, “Cậu không nói tôi cũng không chú ý đến. Cậu xem, thành tích học tập của cô ấy đúng là bắt đầu đột nhiên tuột dốc bắt đầu từ học kì sau.”
“Xem ra chúng ta phải bắt đầu tra từ học kì hai năm nhất của cô ấy rồi.”
Tùng Dung gật đầu, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi kêu lên.
Nhìn hiển thị gọi đến, Kiều Úc và Tùng Dung quay sang nhìn nhau – là Tề Tích gọi, chắc là có phát hiện gì rồi.
Vừa bắt máy đã nghe giọng nói của Tề Tích truyền đến: “Lão đại, phát hiện trọng đại nha! Hai người mau về cảnh cục đi.”
Kiều Úc mở to mắt, đến gần điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tùng Dung: Đừng cho cậu ta nói nhảm nữa, vào vấn đề chính đi.
Tùng Dug hiểu ý, mở miệng nói: “Chuyện gì, tại nhà Lý Hiểu Mẫn phát hiện ra cái gì à?”
“Không phải, có một cô gái tự nhận là bạn cùng phòng của Lý Hiểu Mẫn đến báo án, nói cô ta biết ai là hung thủ!”
Cái gì! Tùng Dung chấn kinh, nhanh như vậy có manh mối, đã thế còn là người biết chuyện tự đến báo án, có chuyện tốt vậy sao?
Kiều Úc quay sang nhìn Tùng Dung, nhướn mày: “Chuyện này anh thấy thế nào?”
Tùng Dung nhún nhún vai, “Tốt nhất là thật, bằng không lại mừng hụt một trận.”
“Đi thôi, bạn nhỏ tiểu Tinh Tinh, theo chú cảnh sát về cục nào.” Y cười tươi kéo tay Kiều Úc nhảy xuống khỏi khung cửa sổ.
Kiều Úc một trận run rẩy, mở to mắt trừng Tùng Dung. Cái tên hồ ly già miệng lưỡi trơn tru này, theo Tề Tích học gì không học, ở đó mà tiểu Tinh Tinh, ta đây là tiểu Phi Phi(*) này.
Hất tay y ra, đi thẳng về phía trước, Tùng Dung cười cười đi theo sau, miệng còn ngân nga một khúc nhạc, bộ dáng tiêu dao.
Kiều Úc đột nhiên ngừng lại, Tùng Dung phản ứng cực kì mau lẹ né một cái, không đụng phải hắn.
“Tùng Dung, Tùng đại cảnh quan, anh có phải bị tâm thần phân liệt không? Sao trước mặt đám Tề Tích và Quân Chi thì anh nghiêm túc cứng ngắc còn trước mặt tôi thì cợt nhả thế hả, ăn no rửng mỡ à?”
Tùng Dung thoáng sững lại, tiếp đó ha ha cười lớn, “Lê Dạ Tinh, cậu thật ra cũng dễ thương lắm, hô hô… Ế! Cậu làm gì a?!”
“Cho anh câm miệng!”
Kiều Úc nhanh nhẹn phi một con dao phẫu thuật, lưỡi dao sắc bén nhắm ngay cổ Tùng Dung phi thẳng đến, Tùng Dung vội lùi người sang một bên, lộn ngược một cú né con dao kia.
Nhưng tiếp theo Kiều Úc cũng chẳng cho hắn cơ hội nghỉ ngơi, tiếp tục phi qua hai con dao hướng thẳng về hai nơi khác nhau, một con nhắm vào đầu, con còn lại nhắm ngay giữa lồng ngực.
Tùng Dung nhún người nhảy lên, xuất ra một chiêu xoay người tuyệt đẹp né được một dao, thế nhưng y vẫn không kịp né dao còn lại, chỉ thấy y từ bên hông rút ra khẩu súng lục màu vàng với tốc độ cực nhanh, nhanh chóng ngắm ngay con dao đang bay tới với tốc độ kinh hoàng kia bắn một phát.
Viên đạn và kim loại ma sát với nhau tạo ra âm thanh chói tai, binh một tiếng cắm xuống đất.
Tùng Dung thở phào một hơi: “May mà súng có thiết bị giảm thanh…” tiếp đó xông đến túm lấy cổ áo Kiều Úc, “Tiểu tử thối, cậu cũng thật ngoan độc, trên người giấu ba con dao phẫu thuật là muốn lấy mạng tôi sao?”
Kiều Úc lãnh đạm tặng y một cái trừng mắt, phủi phủi áo, “Anh bây giờ chẳng phải chưa chết sao?” Nói rồi hất tay y ra, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
Tùng Dung bỗng cảm thấy lửa giận ngút trời, nhìn bộ mặt phấn điêu ngọc mài như thế mà lại trưng ra bộ dáng cao cao tại thượng thật là khó chịu.
“Sẽ có một ngày cậu bị tôi hành hạ đến phải khóc lóc cầu xin, tiểu tử thối!”
Tùng Dung không biết rằng, rất lâu rất lâu sau đó y cư nhiên thực hiện được mơ ước của mình, mà về mặt y làm sao hành hạ Kiều Úc đến phát khóc thì sau này hãy nói đến.
Đợi đến lúc cả hai trở về cảnh cục thì đám Tề Tích, Âu Dương cũng sắp đợi dài cổ rồi.
“Lão đại, Tiểu Tinh hai người cuối cùng cũng về rồi.” Thư Tình từ xa đã thấy Tùng Dung vội chạy đến mở cửa, thế nhưng vừa đến gần nhìn Tùng Dung thì lập tức á khẩu.
“Cái kia… lão đại, anh mới đánh nhau với người ta về à, sao toàn thân dính đầy đất cát thế?”
Tùng Dung ho khan một tiếng, tầm mắt dời sang nhìn Kiều Úc, khoát tay: “Không có gì, bị một con tinh tinh phá thôi.”
Kiều Úc ngẩng đầu trừng y, ý muốn bảo: Tôi ở đây còn nhiều dao phẫu thuật lắm, muốn thử nữa hay không?
Tùng Dung nhướn mày, cười đầy ẩn ý, “Con tinh tinh này hung dữ lắm nha, tôi thiếu chút nữa là mất mạng rồi, lần sau thật không dám chọc nó nữa.”
Những người còn lại đều không hiểu gì cả, quay sang tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, không biết rốt cuộc lão đại đang ú ớ cái gì, nhìn mặt có vẻ như đang có ý gì đó khác.
Kiều Úc trợn trắng mắt, quyết định không đi lý luận với tên hỗn đản này nữa, ném sang một bên mở miệng nói: “Nè, Tề Tích, lúc nãy anh nói là có một nữ sinh biết hung thủ thật sự là như thế nào?”
Tề Tích lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, bọn tôi hỏi gì cô ta đều không chịu mở miệng, chỉ một mực cường điệu rằng mình biết ai đã giết Lý Hiểu Mẫn, lúc hỏi là ai thì lại im lặng.”
Nói rồi Tề Tích lại nhăn nhăn mũi tỏ vẻ không phục, Âu Dương Mạn cười cười vỗ vai hắn: “Thời nay ngay cả người đến báo án cũng kì thị cấp bậc rồi, thật là đau lòng nha, trái tim pha lê của em vỡ ra rồi này. Em cực lực yêu cầu lão đại tăng lương để chữa lành con tim bị tổn thương của bọn em a.”
Kiều Úc trầm thấp cười châm chọc: “Âu Dương tỷ, trái tim của chị dù có vỡ ra thật thì cũng chỉ có sắt vụn thôi, đâu ra pha lê chứ.”
“Thằng nhóc chết tiệt, mới gả cho lão đại được mấy ngày đã leo lên đầu lên cổ tụi này rồi, chị đây coi như uổng công thương nhóc.” Vừa nói Âu Dương vừa rút một tờ khăn giấy ra giả bộ lau nước mắt, nhân cơ hội liếc sang nhìn Tùng Dung.
Tùng Dung quay qua liếc xéo cô, ngược lại cô lại càng dựa sát vào Kiều Úc, “Này, Tiểu Tinh, nói chị nghe, lúc nãy đi tra án với lão đại có cảm giác thế nào? Có phải đặc biệt có cảm giác an toàn không? Em là trường hợp đặc biệt trong cảnh cục ta đó nha, trước đây chưa từng nghe nói có ai đem pháp y theo tra án đâu.”
Thư Tình gật đầu lia lịa, “Vậy mới nói, tụi này từ trước đến giờ chưa từng được đi tra án cùng lão đại, anh ấy toàn giành hết phần khó nhất về mình, Tiểu Tinh cậu là đặc biệt nhất rồi nhá.”
Kiều Úc nghe xong sắc mặt đanh lại, tại sao mấy cô gái này cứ thích đem hắn và tên Tùng Dung kia ghép với nhau nhỉ, tuy thân thể hiện tại trông có hơi yếu kém nhưng cũng đâu đến mức phải có Tùng Dung bảo hộ. Ngẩng đầu liếc Tùng Dung một cái, phát hiện sắc mặt y lại khôi phục thành kiểu mặt than, trong lòng Kiều Úc hiện tại như một nồi lẩu.
Thật không biết tên này muốn gì, trước mặt người khác thì giả dạng nghiêm túc lắm, thực chất bên trong lại trái ngược hoàn toàn. Cho anh giả bộ, sớm muộn cũng có ngày tâm thần phân liệt.
Tùng Dung bị Kiều Úc liếc một cái cảm thấy toàn thân lạnh run, trong lòng thầm nghĩ chắc tiểu tử kia lại chửi rủa gì mình trong lòng rồi.
Lúc mọi người đang nói cười vui vẻ, Hạ Quân Chi một mực làm quần chúng vây xem nãy giờ dời mắt nhìn sang camera quan sát, kinh hô một tiếng: “Không tốt, cô gái kia muốn chạy trốn!”
Trước khi Tùng Dung và Kiều Úc về đến, bốn người của tổ trọng án nghĩ thế nào cũng không thể ép cô gái mở miệng, vì thế Tề Tích đành phải trước đưa cô ta vào phòng thẩm vấn đợi, trong đó có camera giám thị nối thẳng đến phòng làm việc của họ.
Trong lúc này, cô gái kia không biết bị cái gì kích thích mà điên cuồng tông cửa, trên tay ôm thứ gì đó nhìn như một cuốn sách, vừa khóc vừa la: “Thả tôi ra! Tôi không có phạm tội, các người dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại chứ! Tôi không báo án nữa, thả tôi ra!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT