Trong Phong Vãn đình chỉ có một mình Khuất Bình, hắn tựa trên ghế bành phía đông đình chợp mắt, tà dương đạm chiếu trên khuôn mặt, khiến thần sắc hắn thoạt nhìn mang chút bi thương.

Cho tới bây giờ Trường Bình chưa một phút nào có nhận thức sâu sắc về một loại cô tịch mãnh liệt đến như thế, nó nồng đậm đến mức nhấn chìm mọi vật xung quanh, lại làm cho nàng nhìn không đành lòng.

Nàng bước lên trước, kinh động Khuất Bình.

Khuất Bình lập tức mở mắt.

“Công chúa.”

“Sao không thấy Hoàng Thượng?” Trường Bình miễn cưỡng cười hỏi hắn.

“Hoàng Thượng còn ở Hiên Dương điện.” Ngữ khí của Khuất Bình có vẻ uể oải, bồn chồn không yên.

“Hôm qua Hoàng Thượng đến tìm ta…” Trường Bình nhịn không được, nói ra.

Khuất Bình biết rõ, hắn quay mặt đi nhìn về phía xa xa, thần sắc lại trở nên lạnh nhạt, thanh âm mờ mịt vọng lại, “Hoàng Thượng — có lẽ cũng không dễ dàng để cho ta rời đi như vậy…”

“Huynh… Thật muốn đi?” Thanh âm của Trường Bình ẩn ẩn một tia run rẩy.

“Ân.”

“Vậy còn Hoàng Thượng?”

“Hoàng Thượng đã trưởng thành, không phải sao?” Khuất Bình nhíu mày.

“Ta nghĩ huynh sẽ  vĩnh viễn đứng bên cạnh hắn…”

“Ta cũng từng cho là như vậy, thế nhưng –” Khuất Bình không nói gì thêm nữa, hắn chậm rãi rủ mắt xuống, không biết đang nghĩ tới điều gì.

Dưới ánh tà dương, Trường Bình đột nhiên cảm nhận được một loại tịch mịch nói không nên lời.

“Trường Bình, đừng như vậy.” Thanh âm của Khuất Bình trầm thấp mà ôn nhu, hắn nhìn Trường Bình, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười vui, đột nhiên cảm giác được có chút khổ sở, thế nhưng hắn cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào mới tốt.

“… Ta sẽ không sao cả, có một số việc vốn đã được định trước, nếu như ngay cả hắn đều không giữ được huynh, ta lại dựa vào cái gì để giữ huynh…” Ngữ điệu của nàng nhu hòa, lại ẩn ẩn thê lương.

Khuất Bình chỉ biết thở dài, hắn phát hiện gần đây số lần mình thở dài so với năm trước tăng lên nhiều hơn.

“Chuyện gì khiến Thái phó thở dài?” Đột nhiên, thanh âm của Đông Phương Hạo từ sau lưng Trường Bình truyền đến.

Trường Bình không khỏi lắp bắp kinh hãi, nàng vội vã quay đầu lại, “Trường Bình tham kiến Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng.” Lúc này Khuất Bình cũng đứng lên.

“Thái phó vẫn không trả lời trẫm.” Đông Phương Hạo đến gần Khuất Bình, cười hỏi hắn.

“Cũng không có gì…” Khuất Bình lại trở về vẻ lãnh đạm thường ngày, nhìn y và hồi đáp.

“Cùng trẫm đi dùng bữa a?” Đông Phương Hạo lơ đễnh, đột nhiên cầm lấy bàn tay Khuất Bình.

Khuất Bình không khỏi thầm cả kinh, hắn muốn rút tay về lại bị Đông Phương Hạo nắm thật chặt, sắc mặt của hắn không khỏi trở nên có chút tái nhợt, tuy rằng động tác này bọn họ vẫn làm cực kỳ tự nhiên, thế nhưng chỉ có thể vào lúc không có người thứ ba mới làm.

Hiện tại không chỉ có Trường Bình, bên cạnh Đông Phương Hạo còn có thái giám tùy thân, bọn họ nhìn đến hành động vô cùng thân mật này của hai người thì lộ vẻ giật mình.

Trường Bình mặc dù đã thấy qua chuyện này, nhưng đó là khi Đông Phương Hạo còn trẻ.

Khuất Bình chăm chú nhìn vào mắt Đông Phương Hạo, chỉ thấy trong mắt y so với thường ngày nhiều ra một phần bá đạo, nhìn thẳng mình chằm chằm không chịu buông.

Khuất Bình không cố gắng rút tay ra, thế nhưng hắn cũng không nhìn y nữa.

Trường Bình lúc này ngơ ngác đứng ở một bên, khi nàng hồi phục tinh thần, lại phát hiện ánh mắt Đông Phương Hạo nhìn Khuất Bình đúng là thứ ánh mắt toát ra tình ý nồng đậm và trần trụi mà ngay cả nàng cũng không dám dễ dàng bộc lộ.

Đột nhiên trong lúc đó, nàng tựa hồ minh bạch tất cả, minh bạch một thứ cấm kỵ bị giấu diếm, minh bạch lý do mà Khuất Bình phải ly khai, minh bạch sự thực về đoạn tình duyên nàng vẫn hằng ảo tưởng, minh bạch hết thảy những thứ đã xảy ra, chỉ biết chúng đã biến thành mây khói.

“Hoàng Thượng, Trường Bình xin lui xuống trước.” Nàng dùng một tư thái thực thong dong rời đi, thế nhưng chỉ có chính nàng mới hiểu được lúc đó bước chân nàng nặng nề đến bao nhiêu, khi quay đầuđi, nước mắt không cách nào ức chế được liền ứa ra.

“Hoàng Thượng, đến tột cùng người muốn như thế nào?” Thanh âm của Khuất Bình mang một loại mệt mỏi vô cùng, có lẽ hắn bị thứ ái tình của Đông Phương Hạo ép tới không thở nổi, lại có lẽ vì thứ ái tình ấy vô tình sinh trưởng ở trong chốn thâm cung tường thành, nên lại nhiều hơn một loại cảm giác áp bách khó tả.

“Thái phó –” Đông Phương Hạo đang muốn mở miệng, lại phát hiện sắc mặt Khuất Bình trở nên càng tái nhợt, đôi mắt thâm của y kinh nghi bất định nhìn vào hắn.

Chỉ thấy Khuất Bình đóng chặt hai mắt, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng không quá thông thuận, một tay hắn nắm chặt ngực, không hề báo trước liền lập tức ngã gục.

“Thái phó?!” Đông Phương Hạo đỡ được hắn, thanh âm lộ vẻ khẩn trương.

“Nhanh, truyền thái y!” Y lớn tiếng kêu lên.

Tiểu thái giám vội vã chạy đi thông truyền.

***

Tẩm cung thênh thang tĩnh mịch, ánh nến sâu kín chập chờn, ánh sáng mờ nhạt bao quanh trướng mạn, bóng người như ẩn như hiện, phù hoa như mộng.

Đông Phương Hạo ngồi trên mép giường, ấp lấy bàn tay Khuất Bình trong tay mình, nâng lên bên môi, đôi mắt y thủy chung không rời khỏi người đang lẳng lặng nằm trên giường.

Gương mặt Khuất Bình trải qua mười năm nhật nguyệt đã càng phát ra tuấn tú, nhưng cũng vẫn lạnh nhạt như trước, thong dong như trước, tâm tình của hắn cũng chưa từng có xáo động dữ dội, nhưng hôm nay —

— Khuất Thừa tướng gần đây tinh thần quá mức mệt nhọc, tăng thêm nguyên khí tổn hao do thương thế lúc trước mới đột nhiên ngất.

Đông Phương Hạo nhớ đến lời của Hồ thái y.

Có lẽ, tình yêu của y làm hắn khó xử …

Vừa rồi sắc mặt Khuất Bình trắng bệch khiến cho trái tim y siết chặt, cho tới bây giờ lòng còn sợ hãi, sợ hãi mất đi hắn, lại nhất định phải mất đi hắn.

Có lẽ… Thật sự nên buông tay — Nghĩ tới đây, Đông Phương Hạo không khỏi thống khổ nhắm mắt lại.

Kỳ thật y làm sao không nghĩ sẽ vì Thái phó làm những gì, thế nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, chỉ vì tư tâm của y, bởi vì cảm tình khó có thể dứt bỏ của y.

“… Thái phó, ngươi bảo ta phải làm thế nào buông tay?” Hắn nói nhỏ.

Hai canh giờ sau, Khuất Bình mới nhẹ nhàng tỉnh lại, hắn khẽ nghiêng đầu liền nhìn thấy Đông Phương Hạo đang ngồi bên mình.

Y vẫn giống như trước đây, trước sau vẫn lẳng lặng làm bạn bên hắn.

Khuất Bình nhìn khuôn mặt chìm trong giấc ngủ của Đông Phương Hạo, khóe môi khẽ giương lên, có thể được y đối đãi như vậy, coi trọng như vậy, thật sự đã đủ.

Cảm giác được động tĩnh rất nhỏ, Đông Phương Hạo liền mở mắt, nhìn về phía Khuất Bình, đáy mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp.

“Hoàng Thượng, ta đã làm ngươi lo lắng.” KhuấtBình cười, nhẹ nhàng nói một câu.

Thật lâu, Đông Phương Hạo mới thốt ra một câu, “… Thái phó không giận ta?”

“Sao có thể?” Giọng nói bình thản của Khuất Bình hàm ẩn một vẻ sủng nịch, nụ cười của hắn vẫn nở trên môi.

Đông Phương Hạo ngưng mắt nhìn hắn nửa ngày, rốt cục rủ mắt xuống không nói.

Đúng là vẫn không sao nói ra miệng, y sợ một câu nói của mình sẽ đổi lấy vĩnh cửu ly biệt, đến lúc đó y lại nên làm thế nào cho đúng?

“Hiện tại Thái phó cảm thấy thế nào? Còn muốn ngủ sao?” Một lát sau, Đông Phương Hạo đột nhiên giương mắt hỏi.

Khuất Bình lắc đầu, không rõ y muốn làm gì.

“Vậy cùng Hạo nhi trò chuyện a?”

“Hoàng Thượng muốn nói gì?” Tiếu dung của Khuất Bình có vẻ ôn hòa, hắn nói rồi liền chống tay xuống giường, nâng mình dậy.

Đông Phương Hạo đứng dậy kê nệm êm ra phía sau lưng hắn.

“Nói cho Hạo nhi một chút chuyện khi Thái phó còn nhỏ, được không?” Kỳ thật Đông Phương Hạo đã sớm muốn hỏi, thế nhưng lại luôn luôn không có cơ hội, mà Khuất Bình cũng rất ít nhắc tới chuyện riêng.

Khuất Bình nhìn y chăm chú, tiếu dung không giảm, hắn nhẹ nhàng nói, “Lúc nhỏ ta mỗi ngày đọc sách viết chữ, cũng không có gì đặc biệt.”

“Thái phó không muốn nói cho ta biết sao?” Đông Phương Hạo nhìn hắn, thấp giọng cười hỏi.

“Ngươi thật sự muốn nghe?” Khuất  Bình nhướng mày nhìn y.

“Muốn, muốn biết tất cả mọi chuyện của Thái phó từ khi sinh ra cho đến trước khi trở thành Thái phó của Hạo nhi.” Lúc này Đông Phương Hạo ở trong mắt Khuất Bình cực kỳ giống hài đồng ầm ĩ đòi kẹo.

Hắn nhịn không được, bật cười, “Ta sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện như vậy?”

Đông Phương Hạo nhìn nụ cười của hắn, muốn vươn tay kéo hắn lại gần mà hôn, nhưng vẫn nhịn xuống không nhúc nhích.

“Thái phó còn nhớ rõ chuyện gì?” Y chỉ trầm thấp mà hỏi.

“Ta còn nhớ rõ…”

Hắn nhớ rõ bóng lưng lạnh lùng nghiêm khắc của phụ thân, nhớ rõ thanh âm của cây đàn khi ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của mẫu thân hắn nhẹ lướt, nhớ rõ lúc cuối thu trong rừng hồng rực màu lá phong, nhớ rõ lúc ham chơi bị phụ thân trách phạt, cũng nhớ rõ những ngày học tập gian khổ sau khi mẫu thân qua đời…

Khuất Bình đưa mắt nhìn về phía trước, ký ức nhớ lại dần dần quay về, có lẽ có chút ký ức đơn giản có thể quên, thế nhưng cóchút chỉ sợ là sớm đã chôn giấu sâu trong nội tâm, như thế nào cũng sẽ không biến mất.

Theo ngữ điệu bằng phẳng đạm mạc của Khuất Bình, trái tim Đông Phương Hạo cũng dần dần trầm tĩnh lại, y chuyên chú nhìn nửa bên mặt của hắn, phảng phất gặp được hắn khi còn trẻ.

Đêm của Đông Phương Hạo, từ trước đến nay luôn cô tịch. Nhưng một đêm này, có ôn hòa, cũng có lưu luyến, thực sự chỉ là một đêm ngắn ngủi này thôi.

***

Vì vậy, đảo mắt liền đến mùa hoa mẫu đơn nở. Tên của các loài mẫu đơn gần đây êm tai hơn nữa mê người, có “Thanh ba hà ảnh”, “Nhạn lạc phấn hà” màu hồng nhạt, có “Thẹn nguyệt” vàng ánh trăng, cũng có“Tuyết ánh bình minh”, “Lam Điền phiêu hương” màu phấn trắng, còn có “Sồ thiển hoàng” tối đặc thù, là màu vàng tươi nhẹ nhàng nhàn nhạt.

Trong một góc Hoàng cung trồng mãn những loài mẫu đơn này, có vẻ thập phần um tùm hơn nữa mỗi một đóa đều là vô cùng xinh đẹp kiều diễm.

“Mẫu đơn hoa nở, thược dược mộc nghiêng. Anh túc mãn vườn, mộc hương phi dương. Chim quyên quy lâm, đồ môn hương mộng.” Xa xa, tiếng ca lả lướt dễ nghe mờ mịt mà đến, thật là động lòng người.

Trong sân, Trường Bình cùng Hoàng Phủ Khâm váy áo liên liên, bước chậm trong vườn ngập hoa.

Lúc này, Hoàng Phủ Khâm đột nhiên lên tiếng hỏi, “Mấy ngày nay tựa hồ không thấy Khuất đại nhân xuất hiện ở trong nội cung, chẳng biết công chúa có biết nguyên nhân?”

Trường Bình nao nao, nhìn về phía Hoàng Phủ Khâm, tuy ngữ điệu của nàng ta tựa hồ có vẻ không… mấy chú ý, thế nhưng thần sắc lại mơ hồ có vẻ cô đơn. (Đừng hiểu lầm a bà con, cô ả này không ghi tên trong hàng ngũ Si.)

Trường Bình cười nhẹ một tiếng, lắc đầu nói, “Ta cũng muốn biết rõ, thế nhưng Khuất Bình sớm đã không hề ở lại trong nội cung, số lần ta thấy hắn cũng đã không nhiều lắm.”

Hoàng Phủ Khâm đương nhiên nghe không ra ý tứ trong câu “Đã không nhiều lắm ” của Trường Bình, nàng ta chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Kỳ thật ta cũng biết gả cho Hoàng Thượng cũng không có hạnh phúc gì đáng nói, chính là…”

Câu nói kế tiếp nàng ta đã không cần nói nữa. Trường Bình đương nhiên cũng có thể minh bạch, làm nữ nhân, khát vọng đối với tình yêu cùng chờ đợi nàng sẽ không so với Hoàng Phủ Khâm ít nửa phần, nàng hoặc Hoàng Phủ Khâm, kỳ thật ai cũng không có cách tìm được, ai cũng không có cách như nguyện, có lẽ Hoàng Phủ Khâm từ lâu đã nhận ra điểm này.

Lúc này, Thôi Dận Vân đang đi dưới hành lang, lại thoáng nhìn hai nữ tử đi ra khỏi vườn hoa, nhìn kỹ lại, nguyên lai là công chúa Trường Bình cùng Hoàng Phi, hắn vội vàng tiến lên thỉnh an.

“Hạ quan tham kiến Công chúa điện hạ, Quý phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Trường Bình mỉm cười, “Thôi Thượng thư vội vàng như thế, có phải là  có chuyện quan trọng?”

“Hồi bẩm Công chúa điện hạ, hạ quan xác thực có chuyện quan trọng tiến đến tìm Khuất thừa tướng, nhưng lại nghe cáo tri Thừa tướng hôm nay không ở kinh thành.”  Thôi Dận Vân khom người hồi đáp.

“A?” Trường Bình nghe xong chuyện đó sắc mặt không khỏi biến đổi, lập tức hỏi, “Thôi Thượng thư có biết Khuất thừa tướng rời kinh là vì chuyện gì?”

“Hạ quan cũng đang cảm thấy kỳ quái.” Thôi Dận Vân cũng có nghi hoặc, khẽ nhíu mày nói.

“Sao?” Trường Bình lại hỏi.

“Theo lý mà nói, Giám quan kỳ thi thất trách lại sợ tội tự vận vốn do Hình bộ chủ quản, phái Án sát đi là được, cho tới bây giờ cũng không cần làm phiền Thừa tướng tự mình xuất kinh xem xét án, huống hồ…” Thôi Dận Vân trầm ngâm thoáng cái, lại nói, “Giám quan tự vận là Vương Canh Minh, là môn nhân của Thừa tướng, Thừa tướng vốn nên không nhúng tay vào để tránh thị phi, lại không biết vì sao mà Hoàng Thượng đem việc này toàn quyền giao cho Khuất Thừa tướng xử lý.”

Trường Bình vừa nghe không khỏi lắp bắp kinh hãi, nàng hỏi, “Nói như vậy, chuyện này có liên lụy đến Khuất Thừa tướng?”

Vụ án này nàng thoáng có nghe thấy, không quá rõ ràng.

Nàng chỉ biết cuộc thi lần này có một cử nhân kiện lên Triều đình, nói cuộc thi có bất công, yêu cầu một lần nữa khảo hạch, đồng thời lại truyền đến tin thân là một trong những Giám quan, Vương Canh minh lại sợ tội tự vận.

Việc này vừa công bố khiến cho thể diện của Triều đình đều mất, Hoàng Thượng cũng bởi vậy mà Long nhan giận dữ.

Thôi Dận Vân khẽ lắc đầu nói, “Liên lụy là không thể, mặc dù là môn nhân, nhưng người dưới cá nhân phạm tội cũng không thể liên lụy đến Thừa tướng. Dựa vào dự đoán của hạ quan, có lẽ Thừa tướng cảm thấy việc này có ẩn tình mới nhúng tay, nhưng chuyện này cũng chỉ cần phân phó một tiếng là được, làm gì cần thân chinh tra xét, quả thực khiến những người tham gia cuộc thi lần này chấn kinh.”

Trường Bình cúi đầu xuống trầm tư, việc này cùng chuyện Khuất Bình nói phải ly khai không hiểu sao khiến nàng liên tưởng lại cùng nhau, chỉ là nàng không thể nhìn thấu mối dây liên lạc giữa hai sự việc này là gì.

***

Xuân tiết, hơn phân nửa là mưa phùn liên tục.

Tính đến hôm nay kinh thành đã mưa ba ngày không thấy ngừng. Sắc trời âm u, tựa như tâm tình lúc này của Đông Phương Hạo, thủy chung không cách nào thoải mái.

Giọt mưa theo mái cong chảy xuôi, hình thành từng xuyến hạt châu trong suốt trên bức rèm nước, Đông Phương Hạo vươn người đứng ở ngoài điện, mặc dù có mái hiên che, thế nhưng vạt áo y đã bị mưa thấm ướt, nhìn ra được y đã đứng ở chỗ này thật lâu.

Trường Bình dừng bước ở dưới hành lang, nhìn thân ảnh của Đông Phương Hạo, nàng do dự không biết có nên tiến đến hay không. Tuy nàng không sao thấy rõ mặt y, thế nhưng tình cảnh này, nếu không phải là y đang tưởng niệm người nào đó lại có thể là vì gì khác?

Trường Bình thở dài một tiếng, rốt cục vẫn đến gần y, cũng lên tiếng gọi, “Hoàng Thượng, mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, kính xin Hoàng Thượng bảo trọng Long thể.”

“Là tỷ a, Trường Bình.” Đông Phương Hạo thoáng quay đầu lại, nhàn nhạt nói.

“Là ta, Hoàng Thượng.” Trường Bình đứng ở phía sau y, nhẹ nhàng nói.

Đông Phương Hạo đáp một câu lại không hề lên tiếng, vẫn đối mặt với màn mưa trước mắt, mà Trường Bình cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trong lúc nhất thời hai người chỉ lẳng lặng đứng như vậy, không nói gì.

Tiếng mưa rơi triền miên không dứt, “Tích táp” rơi lên mặt đất ướt sũng, mang theo rung động không ngừng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Đông Phương Hạo rốt cục thở dài, sau đó xoay người nhìn nàng nói, “Hoàng tỷ tới tìm trẫm, là muốn biết về chuyện của hắn a…”

Trường Bình ngẩng đầu nhìn vào mắt y, cặp mắt kia thâm thúy vô cùng không có một tia gợn sóng, nàng không khỏi khẽ giật mình thấp giọng hỏi, “Hắn… Đã đi sao?”

Đông Phương Hạo nhìn Trường Bình chăm chú một hồi mới lên tiếng đáp, “Vẫn chưa… Bất quá, cũng sắp …”

“Hoàng Thượng?” Trường Bình có chút khó hiểu.

“Ngươi cũng biết hắn đã kiên quyết muốn đi?” Khóe miệng Đông Phương Hạo nổi lên một vòng cười khổ, thanh âm của y hòa với tiếng mưa rơi tí tách, nghe tới có chút mơ hồ, “Hắn biết rõ trẫm sẽ không nhắc tới chuyện đó, vì vậy nhân tiện trước mặt cả triều văn võ quan viên cùng trẫm làm ước định.”

“Ứớc định?”

Đông Phương Hạo nhắm mắt, nhớ tới tình cảnh ngày ấy, y chậm rãi nói, “Nếu như chuyện Vương Canh Minh làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương, gây ra bất công quả thật là oan khuất, vậy việc này một khi chấm dứt, trẫm liền phải thả hắn ly cung.”

“Nếu như không phải?”

“Đây cũng là chỗ thông minh của hắn …” Đông Phương Hạo trầm thấp cười, tiếng cười kia có khổ sáp nói không nên lời, “Hắn biết rõ trong triều không thiếu những kẻ muốn đem hắn kéo xuống, chính là cố ý làm cho những người kia có cơ hội…” Trường Bình trong lòng cũng hiểu, chức cao đến tận đây, vốn là một loại nguy hiểm.

— Nếu như Khuất thừa tướng không cách nào làm sáng tỏ sự thật thì sao?

— Vậy thỉnh Hoàng Thượng định Khuất Bình tử tội.

Phía trên đại điện,  Khuất Bình chữ chữ rõ ràng, đến nay còn mơ hồ vang vọng bên tai Đông Phương Hạo.

“Hoàng Thượng… Ngươi đáp ứng rồi?” Thanh âm Trường Bình có chút run rẩy.

“Ân.” Đông Phương Hạo rủ mắt xuống.

Tình hình ngày đó không để cho y có cơ hội cự tuyệt, Khuất Bình đã lợi dụng tình huống này, làm Đông Phương Hạo ở trước mặt tất cả quan viên đáp ứng việc này.

“Trẫm biết rõ hắn muốn rời đi, cũng không nghĩ hắn lại dùng loại phương thức này, hắn liền một chút cơ hội cũng không lưu cho trẫm…” Đông Phương Hạo nhẹ nhàng mà nỉ non nói.

Mặc dù Vương Canh Minh thực sự có tội, Khuất Bình cũng không đáng tội chết, thế nhưng hắn lại yêu cầu được chết —

Thần sắc của Đông Phương Hạo dần dần trở nên thâm trầm,  y xoay người sang chỗ khác, không nhìn Trường Bình nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play