Triệu Đại Ngưu vừa nghe thấy vậy, sắc mặt phút chốc trắng xanh, liếc mắt nhìn Vân Mị một cái rồi đột nhiên cúi đầu, nói cách khác những việc của ngày hôm qua hết thảy đều là do hắn bị bệnh đến hôn mê đầu óc mơ hồ...... Như vậy cái câu “Ta yêu ngươi” kia cũng chỉ là do hắn hồ ngôn loạn ngữ mà thôi...... Ha hả, rốt cuộc y đang chờ mong cái gì a!

“Triệu Đại Ngưu...... Ngươi......” Vân Mị cũng phát giác Triệu Đại Ngưu có gì đó khác lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì rốt cuộc hắn cũng không nói nên lời. Huyền Khanh chết tiệt này! Hắn cũng không biết hôm qua mình đã làm cái gì nói cái gì với Triệu Đại Ngưu, hiện giờ thật sự không thể nào giải thích được! Làm sao đây? Chẳng lẽ bây giờ mất bò mới lo làm chuồng sao?!

Rõ ràng rất muốn thể hiện cho Triệu Đại Ngưu xem một mặt tốt nhất của mình, nhưng đối diện với y vẫn đang cúi thấp đầu lặng yên không nói gì, Vân Mị cảm thấy thật tức giận, sự tự tin trước giờ của hắn khi đụng đến con trâu ngốc này liền bị đả kích triệt triệt để để, không lưu lại một chút đường sống nào, việc này khiến hắn thật tâm phiền ý loạn, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên không tốt.   

Thở một hơi thật dài, hắn xoay người lại đi vào phòng ngủ, trong phòng phát ra mấy tiếng vang cành cạch. Cho đến khi hắn trở ra, Triệu Đại Ngưu thấy hắn đang ôm chăn đệm trong tay đi đến thư phòng, hiển nhiên là muốn ngủ ở đó. Hắn chán ghét mình đến như thế sao? Một khi đã như vậy, tại sao lại bắt y phải sinh hậu duệ cho hắn, mà hiện tại hài tử đã sinh ra rồi, tại sao hắn còn chưa thả y đi? Và tại sao lại muốn hài tử theo họ của y?

Triệu Đại Ngưu nhìn tiểu Thảo Nhi đang ngáp liên tục trong lòng mình, nghĩ đến việc Vân Mị có thể muốn đuổi mình đi, mà chính y cũng không thể gặp tiểu Thảo Nhi nữa, nỗi sợ hãi thật sâu chiếm lấy trái tim y. Y bỗng ngẩng đầu chạy ào vào thư phòng, trợn mắt nhìn Vân Mị đang sửa soạn lại cái giường, nhưng nhìn khuôn mặt còn mang theo bệnh thái của hắn, y lại cái gì cũng không nói được. Y muốn nói y không muốn rời khỏi Thảo Nhi, y muốn hỏi thân thể của hắn đã tốt lên chưa, y muốn mở miệng nói Vân Mị quay về phòng ngủ để y có thể chăm sóc hắn thật tốt, nhưng bờ môi của y chỉ biết ngập ngừng run rẩy, đến cuối cùng âm thanh nào cũng đều không phát ra được, chỉ biết ôm lấy Thảo Nhi đang thiêm thiếp, yên lặng trở về phòng ngủ.

Vân Mị không phải không biết được Triệu Đại Ngưu đến đây rồi lại đi, hắn mang đồ đến thư phòng, Triệu Đại Ngưu ngay cả một câu cũng không nói, chắc hẳn trong lòng y đang rất vui vẻ ha, không cần phải đối mặt với hắn nữa...... Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nắm chặt tay lại, khuôn mặt vốn đã tái nhợt càng trở nên không có huyết sắc bỗng nhiên nở ra một nụ cười khổ. Việc này không phải hắn đã sớm đoán trước được rồi sao? Chẳng lẽ hắn còn muốn Triệu Đại Ngưu sẽ giữ lại mình hay sao......

Nhưng hắn thật không cam tâm! Cơn tức trong lòng và ức khí từng đợt xông lên, hắn phiền não đi ra khỏi thư phòng, vừa lúc nhìn thấy Triệu Đại Ngưu cũng đi ra. Hai người nhìn nhau nửa ngày, Vân Mị vốn có một bụng muốn nói với Triệu Đại Ngưu lại không biết nên nói cái gì, hắn yên lặng dời tầm mắt qua bàn cơm, nhìn thấy phần ăn sáng của hai người, một lúc lâu sau mới nói: “Ăn cơm đi......”

Hai người yên lặng ngồi đối diện nhau, Triệu Đại Ngưu như đang che dấu thái độ của mình, cúi đầu mà ăn. Vân Mị ngồi đối diện nhìn y cùng ăn như vậy, cũng nếm một ngụm điểm tâm. Hương vị thật đúng là không chấp nhận được! Hắn không khỏi nhíu mày, xem ra những bữa ăn gần đây của Triệu Đại Ngưu không tốt chút nào! Nhìn khuôn mặt vốn ngăn nắp hình chữ ‘quốc’ giờ đây hai má đã hơi lõm vào trong, sắc mặt không được tốt lắm, bộ dạng nhìn qua thật mệt mỏi, hẳn là trong thời gian hắn hôn mê khiến y phải chăm sóc một lớn một nhỏ rất mệt rồi. Hắn đau lòng nhìn y, hít một hơi, mở miệng nói: “Hay là đưa hài tử cho ta bồng đi......”    

Triệu Đại Ngưu vẫn đang cúi thấp đầu bỗng nhiên ngẩng lên, lớn tiếng hét: “Không được!” Chuyện mà y vẫn đang lo lắng phải xảy ra rồi sao? Vân Mị muốn tách y và hài tử ra! Rồi sau đó thì sao? Có phải sẽ đuổi y đi hay không?!

“Ta không muốn rời khỏi Thảo Nhi!” Triệu Đại Ngưu sợ hãi nói.

Không nghĩ đến Triệu Đại Ngưu lại phản ứng kịch liệt như vậy, Vân Mị hơi sửng sốt, xem ra Triệu Đại Ngưu thật sự rất thích hài tử nha, có lẽ dùng đứa bé để lưu lại y cũng là chủ ý không tồi. Thế nhưng chính hắn lại không muốn Triệu Đại Ngưu phải sinh nữa, liệu y có mang hài tử rời khỏi mình không? Tuyệt đối không thể!

“Triệu Đại Ngưu, ta nói cho ngươi biết! Đừng cho là ta chuyển đến thư phòng thì ngươi cũng không cần phải sinh hài tử nữa! Chỉ là ta gần đây phải làm một loại tân dược mà thôi, chờ ta làm xong rồi, đương nhiên ta sẽ làm ngươi phải sinh thêm một đứa nữa! Ngươi cũng đừng quên ta còn đang nắm giữ mạng của nữ nhân kia!” Vân Mị cũng rống lên, hắn đúng là phải nghiên cứu tân dược, nhưng loại dược này lại dùng để tránh thai. Kỳ thật hắn vốn không nghĩ đến việc để Triệu Đại Ngưu phải thừa nhận nỗi đau đớn khi phải sinh con nữa, sở dĩ việc chuyển đi trong lúc tố dược này cũng là do hắn sợ mình không kìm chế được lại làm Triệu Đại Ngưu mang thai lần nữa.

Triệu Đại Ngưu ngu ngốc sửng sốt một hồi, lại cúi đầu xuống mãnh liệt ăn, lo sợ trong lòng không hiểu vì sao lại an ổn xuống......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play