Lại một trận đau nhức mãnh liệt hung hăng nện lên bụng của y, Triệu Đại Ngưu đau đến mức mắt không thể mở ra, hai tay nổi gân nắm chặt lấy sàng đan, trên móng tay hoàn toàn không có huyết sắc. Đau quá...... Ai đó đến cứu y......

“Triệu Đại Ngưu, đừng có cắn môi mình nữa!” Trong mơ hồ y nghe được tiếng của Vân Mị. Sao lại có thể? Không phải tên gia khỏa kia chán ghét mình sao?

Một đôi tay lạnh lẽo chạm lên người, có hơi giảm bớt đau đớn của y. Đôi tay kia lôi kéo người y lại rồi đem cái gì đó lót dưới thân, khiến toàn bộ cơ thể nghiêng đi. Y miễn cưỡng mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt y chính là khuôn mặt không dễ chịu của Vân Mị, trên mặt hắn tựa hồ còn có chút lo lắng và lo âu. Y đau đến choáng váng sinh ra ảo giác rồi sao?  

Vân Mị nâng Triệu Đại Ngưu dậy, kê cái gối dưới thân của y, thứ nhất là để y ăn cơm, thứ hai là để y dễ sinh hơn, tư thế nửa nằm này cũng có ích giúp đứa bé đi xuống. Hắn vốn định để Triệu Đại Ngưu quỳ, như vậy có thể dựa vào trọng lực để đẩy nhanh tốc độ đứa trẻ đi ra, nhưng nhìn vẻ mặt thống khổ như vậy của Triệu Đại Ngưu, hắn lại không đành lòng để y vất vả phải quỳ. Nhìn Triệu Đại Ngưu cắn miệng của mình đến nát bét, đau lòng lấy ngón tay sờ lên bờ môi của y, thở dài một tiếng, cầm lấy chén cơm ở bên cạnh gắp đồ ăn cho Triệu Đại Ngưu, đưa đến miệng y vừa nói: “Nào, ăn hai miếng đi, ăn no mới có khí lực để sinh.”

“Ngươi...... Ngươi đến làm......  Cái gì...... ” Triệu Đại Ngưu bất chấp đau đớn, kinh ngạc chằm chằm nhìn Vân Mị, muốn từ trên mặt hắn tìm ra dấu vết gì đó, chợt nghe thấy hắn tức giận nói: “Dĩ nhiên là ta đỡ đẻ cho ngươi! Lúc này rồi, ngươi đừng có nổi tính đùa giỡn nữa, mau ăn hai miếng đi, nhân lúc đứa bé còn chưa tiến vào sản đạo.”

Tên gia khỏa Vân Mị này nói chuyện cứ như thể y hoàn toàn chả có tí hiểu biết gì...... Nhưng trong lòng Triệu Đại Ngưu lại có hơi lo lắng, miễn cưỡng ăn vài ngụm, nhưng những cơn đau đớn cố tình lại không để y được thoải mái, mới ăn được hai miếng, một cơn đau đớn khủng khiếp khiến y không có hy vọng ăn được chút gì, thức ăn vừa mới vào bụng bị cơn đau đớn đó quay cuồng đến nỗi phải bị nôn ra, “Ô...... “

Nhận thấy Triệu Đại Ngưu lắc đầu tựa vào phía sau không muốn ăn gì nữa, Vân Mị cũng không miễn cưỡng y, nhanh chóng đặt chén cơm xuống, hắn run rẩy bắt đầu phát ra yêu lực của mình. Hắn là bán yêu, lại không có được thiên phú như A Đại, muốn phát ra yêu lực phải chậm rãi ngưng khí, chỉ là tâm trạng khẩn trương của hắn không hề để hắn tập trung tinh thần được. Thật vất vả mới có được chút yên tĩnh, hắn lại bị tiếng rên rỉ áp lực của Triệu Đại Ngưu đánh gãy, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua ý định dùng yêu lực để giảm bớt đau đớn cho Triệu Đại Ngưu. Lo lắng ngồi xuống bên cạnh Triệu Đại Ngưu, hắn chỉ có thể dựa vào y thuật của mình để đỡ đẻ cho Triệu Đại Ngưu.

Hắn đưa ngón tay tham nhập vào huyệt khẩu của Triệu Đại Ngưu, lại dùng tay chạm vào cái bụng đang quay cuồng của y, sản đạo đã mở rộng tốt, đứa bé cũng chuẩn bị tiến vào sản đạo, hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt của việc sinh sản.

“Ô......” Cắn chặt răng, chịu đựng một cơn đau buốt, Triệu Đại Ngưu suy yếu trừng mắt nhìn trần nhà, ánh mắt tan rã, hơi thở gấp gáp, bàn tay của Vân Mị đang xoa bóp trên bụng y giúp cơn đau giảm bớt được một chút, nhưng đau đớn lại nhanh chóng trào lên, Triệu Đại Ngưu lại phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Ô...... A a ── đau quá...... Vân Mị ── tên hỗn đản chết tiệt nhà ngươi ── ta hận ngươi ──” Đau đớn kéo đến khiến Triệu Đại Ngưu không nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, tiếng nức nở rên rỉ trong nháy mắt biến thành tiếng kêu rên thống khổ, hoang mang và bất an trong lòng lập tức trào ra, y lập tức bắt đầu mắng chửi Vân Mị.

Vân Mị sửng sốt không có phản ứng, mà bây giờ hắn cũng bất chấp lời mắng của Triệu Đại Ngưu, nhưng khi nhìn Triệu Đại Ngưu vì thống khổ mà dãy dụa hai chân, hắn dùng lực ép chúng lên, cố định hai chân của y lại, còn mở rộng hai chân. Vô cùng đau lòng nhìn vẻ mặt đau đớn vạn phần của Triệu Đại Ngưu, hắn không biết làm thế nào, chỉ có thể lo lắng chờ đợi từng cơn đau của y qua đi. Chết tiệt! Hắn căm hận loại cảm giác này! Vân Mị cũng không chịu được mà thầm mắng trong lòng.

“Hô......” Triệu Đại Ngưu không ngờ rằng mắng chửi  cư nhiên có thể làm đau đớn trên cơ thể giảm bớt, dù cho mức độ đau không giảm bớt, nhưng so với việc chỉ có một mình lúc trước, thật sự là tốt hơn một chút. Nhưng khi y vừa mới nghĩ được có thể kéo dài tinh thần được thêm một chút, dằn vặt khi bị xé rách lại tìm đến y.

Triệu Đại Ngưu đột ngột ngửa đầu ra sau, cái mông bất giác nhấc lên, ánh mắt tan rã mơ màng không có tiêu điểm, trong miệng phát ra tiếng hét khổ sở chói tai: “A ────”

Theo bản năng, y vặn vẹo cơ thể và cái mông, hạ thể hoặc giống như bị ngàn vạn cái kim đâm vào, hoặc giống như bị lửa thiêu đến bỏng rát. Y không chịu nổi đau đớn mà lâm vào điên cuồng gào thét: “Vân Mị ── tên hỗn đản nhà ngươi ── tại sao...... Tại sao lại để ta sinh...... A────”

Đau nhức khôn cùng không ngừng lan tràn ra khắp cơ thể. Hài tử trong bụng náo loạn xấu xa giống hệt phụ thân thân sinh của nó, ở trong bụng y mà quyền đả cước thích làm xằng làm bậy một hồi, quậy đến cả nội tạng của y, đau đến nỗi y không có chỗ nào để phát tiết. Khuôn mặt trắng xanh lại vì đau đớn mà sung huyết đỏ lên, cả cơ thể căng cứng nổi lên từng sợi gân xanh đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play