Sau khi Triệu Đại Ngưu tỉnh ngủ, bước ra khỏi phòng liền thấy vẻ mặt thâm trầm của Vân Mị. Dù nhìn thấy y nhưng hắn cũng không biểu hiện ra vẻ mặt bình thường, chỉ phân phó với y nói: hắn chuẩn bị một chút đồ ăn trong phòng bếp, có một số việc gấp cần xử lí nên có thể phải rời đi vài ngày, hai ngày này y phải tự chăm sóc mình thật tốt.

Nhìn thấy vẻ trầm trọng mà y chưa từng thấy xuất hiện trên mặt Vân Mị, sự việc tựa hồ thật nghiêm trọng, trong lòng y bất giác trở nên lo lắng, mà nếu quả thật như lời Vân Mị nói thì hắn phải đi đến vài ngày.

***  

Triệu Đại Ngưu vốn là người lưu lạc thiên nhai, việc nấu cơm không làm khó được y. Thế nhưng đột nhiên phát hiện ra mình đã quen ăn món ngon mĩ vị mà Vân Mị làm, thật sự là có chút không quen khi phải tự mình làm rau dưa, vì vậy dù khẩu vị vốn đã tốt hơn nhưng y vẫn không tự giác lại bắt đầu giảm bớt lượng cơm ăn.  

Cũng đã mười ngày, sao Vân Mị còn chưa trở lại, chắc không xảy ra chuyện gì chứ......

“! Cạch ──”

“A......”

Bất tri bất giác lại làm vỡ thêm một cái đĩa, khi một mảnh vỡ cắt qua ngón tay tạo thành vết thương nhỏ, y mới kịp phản ứng.

Triệu Đại Ngưu bừng tỉnh, trong mười ngày này không biết y đã làm vỡ bao nhiêu cái chén cái đĩa, nếu cứ như vậy thì chén bát nơi này dù nhiều thế nào cũng không đủ dùng a. Y thật sự là......

Bất đắc dĩ thở dài, thu thập sạch sẽ hài cốt của cái đĩa, chuyên tâm đem chén bát còn lại đi rửa rồi lại cố hết sức dựng thẳng cái lưng. Tuy mới mang thai được bốn tháng, cái bụng của y vẫn chưa lớn lắm, nhưng nếu khom lưng lâu thì sẽ khó chịu. Bất giác sờ lên bụng, vừa rồi y cảm thấy hài tử mới đạp, từ đầu y tưởng đó chỉ là tưởng tượng của mình, nhưng lần thứ hai, thứ ba, y có hơi hiểu được nó đang vận động trong bụng mình.

Nói thật ra, mặc dù chân chân thiết thiết cảm nhận được hài tử, y vẫn cảm thấy việc nam tử mang thai là chuyện bất khả tư nghị, cho đến nay y vẫn có một loại cảm giác không rõ ràng.

Nói hoàn toàn tiếp nhận đứa bé này là giả, nhưng cuộc nói chuyện với Thác Bạt Hiên Ảnh ngày đó khiến y đã không còn bài xích hài tử này như trước nữa. Mà cho dù năng lực bài xích như thế nào...... cuối cùng đến lúc sinh hạ thì dù y có cự tuyệt như thế nào cũng đều vô ích, chỉ có thể bắt buộc mình thừa nhận. Huống chi chung quy trên người hài tử này cũng có huyết mạch của y......

Nhớ đến chuyện Thác Bạt Hiên Ảnh kể về vẻ mặt chua sót của Vân Mị khi bị chính mẫu thân của mình cự tuyệt ôm ấp hắn, trong lòng y ít ít nhiều nhiều cũng có một chút xúc động. Nhưng mà thật đúng là khó tưởng tượng đến hình dạng đáng thương hề hề của Vân Mị. Trong đầu hiện ra cái vẻ mặt này của hắn, y đột nhiên lại muốn bật cười......

Nhìn sắc trời đã khuya rồi, xem ra hôm nay Vân Mị chắc cũng chưa trở về. Vân Mị không ở đây, không phải y nên thoải mái sao? Sao đột nhiên lại bắt đầu hơi nhớ nhung gia khỏa kia......

Nhất định là do y bị nhốt ở đây một mình!

Tuy rằng Vân Mị không ở đây, nhưng cái bụng càng ngày càng lớn, y cũng không muốn nhân cơ hội này rời đi nơi đây. Dù sao thì y không muốn người khác nhìn thấy mình mang thai......

Quên đi quên đi, tốt nhất là không nên nghĩ nhiều như vậy, nhanh đi ngủ thôi!

Triệu Đại Ngưu trong lòng có hơi hoảng loạn, không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, qua loa rửa mặt rồi nằm xuống ngủ.

Thế nhưng y ngủ không được yên.

Đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác được có người xông vào, y đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn lại, rồi lập tức trở nên thoải mái.

Vân Mị đã trở lại!   

***

Vân Mị tham lam chằm chằm nhìn Triệu Đại Ngưu, mười ngày không gặp y, hắn thật nhớ y......

Hắn chuẩn bị sẩy thai dược cho A Đại, tuy rằng các loại dược khác đều thật dễ dàng có được, nhưng vị thuốc thứ mười thì phải lên Hắc Sơn để tìm. Lại sợ các trưởng lão biết, đành phải lén lút ở lại trong tộc. Mất hết sức lực chín trâu hai hổ mới tìm được vị thuốc thứ mười, lại mất thêm một chút thời gian mới làm xong.

Vốn định cùng A Đại đến Tiên Ti, nhưng A Đại lại nói người đó không muốn có ai khác nhìn thấy hình dạng mang thai của mình nên hắn đành phải từ bỏ. Nghĩ đến việc người đó có thể tàn khốc đối xử với A Đại như vậy, hắn cũng không muốn nhìn thấy gã, sợ mình chỉ cần nhìn thấy đã muốn giết tên đó......

Hơn nữa đã lâu không nhìn thấy Triệu Đại Ngưu, hắn thật sự rất nhớ y, không biết mấy ngày này y có ăn cơm ngon không, có tự chiếu cố mình thật tốt không......

Bận lòng về Triệu Đại Ngưu, hắn ra sức thúc ngựa chạy về, lúc về đến nơi đã là đêm khuya. Hắn lặng yên đi vào trong phòng, trong đêm quang mong manh si ngốc chăm chú nhìn vẻ mặt yên ngủ của Triệu Đại Ngưu, cho đến khi y đột nhiên tỉnh lại đối diện với mình......

Nhìn cái bụng vẫn chưa lớn lắm của Triệu Đại Ngưu, đột nhiên trong lòng hắn căng thẳng. Nếu theo như lời của A Đại rằng nam nhân đều không thể chấp nhận được việc mình mang thai, như vậy Triệu Đại Ngưu thì thế nào? Cẩn thận tự hỏi, nếu không phải mình lấy nữ nhân kia để uy hiếp y, y khẳng định sẽ không ngoan ngoãn đi vào trong khuôn khổ như vậy. Hiện giờ Triệu Đại Ngưu nhất định hận mình lắm!

Lại nhớ đến ngày y tự hại đến mình, hoảng sợ trong lòng từng chút lại từng chút trào ra. Có lẽ Triệu Đại Ngưu cũng giống như người đó của A Đại, muốn xóa sạch đứa bé, chỉ là vì trong tay hắn còn nắm giữ mạng của nữ nhân kia, vì người đàn bà kia mà khuất tùng mình......

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, các loại tư vị hỗn hợp chung một chỗ, trong ngực có một chút hắc ám lộn xộn. Hắn hận loại cảm giác này! Không chịu đựng được tiến đến hung hăng ôm lấy Triệu Đại Ngưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play