Chiếc giường mềm mại rộng lớn, trắng noãn chỉnh tề ban đầu đã bị hai nam nhân liên tục phóng túng suốt mấy canh giờ phá hư hầu như không còn hình dáng ban đầu ── hoặc nói đúng hơn là một người kích tình mãnh liệt, còn một người thì rất thống khổ.

Trên giường hỗn độn không chịu nổi, sàng đan trắng noãn đã nhiễm những vết máu đỏ tươi ghê người.

Triệu Đại Ngưu tinh lực cạn kiệt nằm xụi lơ giữa giường, ngay cả khí lực động đậy thân thể cũng không có, vận động quá độ kịch liệt phi tự nguyện khiến cho toàn thân y ướt đẫm mồ hôi. Y phẫn hận trừng mắt nhìn về phía Vân Mị, người vừa mới nếm được hương vị hoan ái.

Y cư nhiên thật sự bị hắn chà đạp.    

Mặc dù hiện tại mọi người đã cởi mở hơn xưa, việc Long Dương chi hảo bình thường đôi khi cũng xảy ra, nhưng y là người có tư tưởng bảo thủ nên chưa từng nghĩ tới việc có thể phát sinh quan hệ với một nam nhân nào, lại càng không ngờ sẽ giống như một nữ nhân bị nam nhân khác cường bạo. Y thật hận! Lần đầu tiên trong cuộc đời y hận một người đến như thế, hận đến mức muốn giết một người……

Vân Mị nhìn bộ dáng đáng thương của Triệu Đại Ngưu, hai tay của y còn bị dây thừng trói buộc, hắn cũng cảm thấy được mình có hơi quá đáng mà tác cầu vô độ. Nhưng thật sự cũng không thể trách hắn, đều vì hương vị của Triệu Đại Ngưu thật sự rất ngon lành……

Vân Mị tiến lên giúp y cởi bỏ dây thừng, Triệu Đại Ngưu phút chốc lập tức từ trên giường nhảy lên, hai tay hướng về phía Vân Mị định siết cổ hắn, nhưng lại bị nửa thân dưới tê đau mà ngã trên mặt đất.

“Ngươi không sao chứ?”

Vân Mị quan tâm tiến lên đỡ lấy Triệu Đại Ngưu, “Đây, ta giúp ngươi.” Hắn đưa tay ra định giúp đỡ y, lại bị y không cảm kích hất ra.

Vân Mị trước giờ chưa từng bị ai đối xử như vậy, thật uổng công mình cố gắng lấy lòng con trâu ngốc không biết tốt xấu này.

Hắn vốn định phát giận. Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ thê thảm vì bị mình đối xử thô bạo của Triệu Đại Ngưu, tâm của hắn lại mềm xuống. Hắn đành thở dài rồi đi ra ngoài.    

Nhìn Vân Mị đi ra ngoài, Triệu Đại Ngưu lại có cảm giác bị vứt bỏ sau khi bị hắn dùng để phát tiết, trong lòng y càng thêm buồn bực. Y ra sức động đậy thân thể của mình đứng dậy, rồi lại bị ngã xuống. Y không ngừng lặp đi lặp lại động tác đó, cuối cùng lại té trên giường.

“Trâu ngốc! Ngươi đừng có lộn xộn!” Vân Mị bước vào, trong tay còn cầm theo một chậu nước. Triệu Đại Ngưu nhìn hắn một cái, rồi lại quay đầu đi chỗ khác không để ý đến hắn, tiếp tục tự mình cố gắng.

Vân Mị bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng dù sao cũng là do mình không đúng trước, bây giờ hắn nên giúp y tẩy rửa sạch sẽ, coi như là nhận lỗi đi…

Hắn cầm khăn mặt nhẹ nhàng chà lau phía đùi trong của y.

“Ngươi muốn làm cái gì!” Triệu Đại Ngưu theo phản xạ lùi ra xa khỏi hắn một chút.

“Nơi này của ngươi toàn là máu, ta giúp ngươi lau.” Vân Mị tức giận nói. Con trâu ngốc này, vì sao vô luận hắn làm gì y cũng đều tỏ ra không cảm kích vậy chứ.

Nhưng có vẻ như lại nghĩ đến cái gì, trên khuôn mặt mỹ mạo của Vân Mị hiện lên vài phần đắc ý.

“Đây hẳn là máu xử nữ của ngươi lưu lại cho ta nhỉ!”

“Ngươi nói bậy cái gì!”

Triệu Đại Ngưu vừa phẫn nộ vừa quẫn bách. Y đã hai mươi bảy tuổi nhưng chưa từng trải qua việc hoan ái. Vốn loại công phu mà y luyện tập quan trọng nhất là phải cấm dục, hơn nữa tính cách y lại hay xấu hổ, mà theo một nhận định từ nhỏ của Sở Sương là ‘hoàn toàn không muốn phát sinh quan hệ với nữ nhân khác’. Mặt khác, kể từ khi Sở Sương được gả cho Lưu Giang, y lại càng nản lòng thoái chí, tự ti đến cực điểm đối với tình yêu nam nữ; vì vậy ngay cả liếc mắt nhìn nữ nhân một chút y cũng không dám, càng đừng nói đến chuyện nam nữ hoan ái.

Nhưng dù nghĩ thế nào, y cũng không ngờ được rằng tấm thân xử nam của y lại bị hủy đi trong tay một nam nhân – mà hơn nữa lại là một nam nhân có vẻ ngoài giống hệt nữ nhân!

Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ của Triệu Đại Ngưu khiến Vân Mị cảm thấy y thật sự rất đáng yêu, làm hắn nhịn không được hôn lên mặt y một cái. Triệu Đại Ngưu lập tức nhảy về phía sau cách xa hắn, bất chấp đau nhức phát ra từ cơ thể, cảnh giác nhìn Vân Mị.

“Giờ ta sẽ không làm gì ngươi nữa, xem ngươi sợ thành như vậy……”

Vân Mị cảm thấy thật ủy khuất, con trâu ngốc này giống như xem hắn là cầm thú, uổng công hắn tốt tính giúp y chà lau cơ thể, thật khó có khi hắn phục vụ người khác được một lần!

Triệu Đại Ngưu nghe hắn nói sẽ không làm gì mình, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Y lén lút nhìn về phía hắn, dưới ánh mặt trời, mái tóc của hắn trông thật mềm mại, khơi lên cảm giác ham muốn sờ lên đó.

Ý thức được mình đang nhìn, hắn lộ ra nụ cười tươi tắn khiến y trong nháy mắt thất thần.

Thật đẹp!

Cho dù Vân Mị đối xử với mình như vậy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mỹ lệ kia, y vẫn không thể khống chế mà dừng ánh mắt lại trên người hắn.

“Ngươi muốn làm gì!”

Triệu Đại Ngưu đột nhiên cảm giác được ngón tay Vân Mị đụng đến nơi xấu hổ của y liền cất giọng hăm dọa, nhưng không ngờ rằng ở nơi đó lại có một chút cảm giác mát lạnh nói không nên lời.     

“Bên trong ngươi bị thương rồi, ta muốn bôi thuốc cho ngươi, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.” Con trâu ngốc này thật nhiều vấn đề, chuyện rõ ràng như thế này mà còn muốn hỏi, phòng bị hắn cứ như phòng bị thú dữ.

“Ta tự mình làm.” Cái chỗ kia tuy rằng lúc trước đã bị Vân Mị đụng chạm qua, nhưng bây giờ lại bị hắn đụng vào, trong lòng y vẫn có cảm giác rất không tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play