Chu Thần nằm mơ, thấy bản thân hồi nhỏ được mẹ đặt trong một cái sọt. Mặc dù bên trên đã phủ kín đầy rơm rạ, cuối cùng y vẫn bị người ngoài hành tinh bắt cóc.
Vẫn chìm đắm trong giấc mộng, một lần rồi một lần bị mang đi, một lần rồi một lần cảm thụ sự khủng bố đáng sợ đó, y dần dần ý thức được trải nghiệm kinh dị cỡ này chỉ có thể là đang nằm mơ.
Sau đó nghe loáng thoáng có người thì thầm nói chuyện bên tai y.
Đến khi tỉnh lại, đầu y đau đến muốn nứt ra, mạch máu toàn thân như đang đồng loạt khởi nghĩa.
Đang muốn đưa tay lên xoa bóp một chút, y thử động đậy, nhưng lại cảm giác bàn tay bị người nào đó nắm lấy, còn nắm cực kỳ chặt.
Gắng hết sức nâng mí mắt, Chu Thần chợt thấy Sở Thiên Dịch hai mắt trợn tròn nhìn y.
Gương mặt căng thẳng đến không nhìn ra cảm xúc nhìn y hồi lâu mới chậm rãi có chút biểu tình, hai mắt hơi híp lại nở nụ cười, rồi cười thật vui vẻ, sự mệt mỏi ban nãy cũng được che dấu hết.
Chu Thần còn không hiểu hắn cười cái gì, chỉ là nhìn hắn cười như vậy, bất giác cũng cười theo.
Sở Thiên Dịch vùi mặt vào bàn tay vốn đang nắm lấy tay Chu Thần, giọng nói khàn đặc vang lên: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi…”
Trái tim thấp thỏm không yên đã mấy ngày nay giờ mới chậm rãi yên lành trở lại, nếu Chu Thần còn chưa tỉnh, hắn thật không biết phải làm sao bây giờ.
Chu Thần khẽ kéo bàn tay che trước mặt Sở Thiên Dịch, nhìn thấy hai mắt người kia toàn tơ máu, hốc mắt còn phiếm hồng, râu mọc dài lởm chởm, tóc tai cũng rối bời, hai má hõm xuống. Lớn chừng này rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân sao?
Nhìn một Sở Thiên Dịch lôi thôi như vậy, Chu Thần không đành lòng vặn hỏi: “Anh làm sao vậy?” Nói xong mới thấy cổ họng như có gì chặn lại, nói không ra tiếng, đến khi nói ra được lại cảm thấy thanh âm như không phải của mình, “Anh sao lại…” Muốn hỏi thêm một lần nữa lại giống như nhớ tới cái gì.
Nhớ tới cuộc điện thoại vừa đổ chuông y đã đón máy, nhớ tới lời bác sĩ Hạ nói với y…
Nhớ tới, hốc mắt cũng giống hắn mà đỏ lên.
Sở Thiên Dịch nhìn y như vậy không thể không lo lắng, đè người y xuống không cho động đậy: “Em thấy khó chịu chỗ nào? Nằm ngoan đi.”
Chu Thần không để tâm đến lực tay Sở Thiên Dịch, vẫn ngồi dậy bằng được, y muốn nhìn cho rõ tờ lịch treo tường.
Bốn ngày, từ buổi sáng sớm mưa tuyết kia đến hôm nay đã là bốn ngày.
Hèn chi bên ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh…
Bác sĩ đi tới làm vài thủ tục kiểm tra sức khỏe, nói không thể loại bỏ khả năng có di chứng, phải chú ý tĩnh dưỡng, tránh xúc động mạnh sau đó rời đi.
Sở Thiên Dịch đứng dậy tiễn bác sĩ ra cửa, trở về chỉ thấy Chu Thần đang ngồi đó yên lặng khóc. Hắn luống cuống tay chân giúp y lau nước mắt, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, rốt cuộc không thoải mái ở chỗ nào, em phải nói cho bác sĩ biết chứ, đợi anh đi gọi ông ta.”
Chu Thần giữ tay Sở Thiên Dịch lại, chùi hết nước mắt trên mặt rồi mới nói: “Xin lỗi.” Dứt lời, lại không nhịn được, y vừa mím môi vừa khóc tiếp.
“Thực xin lỗi… thực xin lỗi…”
Sở Thiên Dịch dường như hiểu được Chu Thần vì sao lại khóc dữ dội như vậy. Hắn ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ về: “Chuyện đó không liên quan gì đến em, em đừng khóc… em khóc như vậy anh chịu không được…
“Tôi…” thế nhưng bất tỉnh lâu như vậy…
Bốn ngày này Sở Thiên Dịch làm thế nào mà vượt qua được, một mình một bóng lo đám tang cho mẹ, một mình một bóng phải đối mặt với thế giới không còn người thân nào trên đời.
Thế nhưng y lại còn mặt mũi mà bất tỉnh ở chỗ này, lại còn mặt mũi để cho một kẻ vốn đã quá đủ thương tâm như hắn chăm sóc.
Y chỉ là muốn có thể ở cạnh hắn vào thời điểm hắn khổ sở…
“Đừng khóc, người phải xin lỗi là anh, là anh hại em bị tai nạn, thật xin lỗi em.”
Thanh âm của hắn cũng trầm xuống, nhuốm màu chua xót.
Một lát sau, căn phòng mới yên ắng trở lại.
Chu Thần hít sâu vài lần, lau khô nước mắt rồi mở miệng: “Hậu sự cho dì đã ổn thỏa hết rồi?”
“Ừ.” Sở Thiên Dịch biết Chu Thần đang tự trách, đưa tay gạt giọt lệ vẫn còn đọng lại trên khóe mắt y, “Em yên tâm, cũng không phải là lần đầu, tự anh có thể xử lí được.”
Chu Thần vừa nghe xong, nhất thời lại muốn khóc.
“Đừng khóc nữa…” Sở Thiên Dịch nghiêm túc nhìn y: “Em nếu lại có chuyện gì, cuộc đời anh coi như đi tong.”
“Không thể nào,” Chu Thần cũng nhìn thẳng vào hắn, ” Cho dù không có tôi, anh vẫn có thể sống tốt.”
Chu Thần nói như vậy mong sẽ cổ vũ cho hắn ít nhiều, nhưng lại thấy ánh mắt đối phương trầm xuống ảm đạm.
Sở Thiên Dịch đứng lên, đem góc chăn dém lại cẩn thận: “Bác sĩ nói não bị chấn động có thể sẽ thấy buồn nôn, choáng váng, nếu khó chịu thì gọi anh, anh chờ ngoài cửa.”
“Sao lại phải chờ bên ngoài, anh ngồi đây luôn không được sao?”
“Anh không muốn làm cho mình ngày càng đáng thương…” Sở Thiên Dịch đưa lưng về phía y nói một câu như vậy.
Chu Thần cảm thấy trái tim như bị nhéo một cái thật mạnh, đau đến mức hít thở không thông.
“…Không phải.”
Cũng không biết người nọ có nghe thấy hay là không cần đáp án này của y, hắn vẫn đi ra khỏi cửa.
Cửa thủy tinh bị bóng lưng hắn trùm lên.
Đúng vậy, giờ nói ra thì có ích gì, nói ra ngược lại còn khiến cho Sở Thiên Dịch thấy bản thân hắn đáng thương đến buồn cười.
Buổi chiều, ba người một nhà nắm tay nhau đến thăm bệnh. Mẹ Chu và Chu Giai vào gặp Chu Thần, ba Chu đứng ngoài cửa cùng Sở Thiên Dịch nói chuyện phiếm.
Mẹ Chu vừa vào cửa liền oán giận, bác sĩ kiều gì mà lại nghi ngờ bà gây ầm ĩ không cho ở lại bệnh viện lâu, nói cái gì mà ảnh hưởng đến khả năng hồi phục của người bệnh.
Bô lô ba la một hồi cúi đầu hỏi Chu Thần: “Mày thấy mẹ có ầm ĩ chút nào chưa? Mày thấy mẹ làm phiền mày chưa?”
Y cười cười lắc đầu.
“Cái thằng này mày lái xe sao cũng không nên hồn hả con!” Mẹ Chu bắt đầu chuyển tông khóc lóc, “Mày nói xem, nếu có chuyện không hay xảy ra, chúng tao không cần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trực tiếp đem mẹ mày vào chôn cùng với mày luôn đi!”
“Mẹ…”
“Mày nói mẹ mày tân tân khổ khổ vác cái bụng bầu mười tháng trời mới sinh được mày ra, kết quả thì sao, đến tuổi này rồi mà vẫn còn khiến mẹ lo, định để tao lo cho mày cả đời hả?”
Chu Thần dở khóc dở cười, muốn dỗ dành Chu Thái hậu đang làm nũng một phen, rồi lại không thể động đậy, vừa nhấc tay một cái liền đau, còn sợ bị mẹ nhìn ra càng khiến bà lo lắng. Không còn cách nào đành hướng Chu Giai nháy mắt.
“Mắt cũng bị xe đụng hư luôn rồi hả ông tướng?” Khẩu khí Chu tiểu thư so với Chu Thái hậu càng khó ngửi, hai tay chống nạnh đứng ở cuối giường hét, “Mẹ nói xong đến lượt tôi nói, kính nhờ anh nha, anh hai, anh muốn đem cả nhà chết cùng anh luôn có phải không, bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tốc độ giới hạn là cái khỉ gì hả? Cái xe quý hóa nhà anh làm mặt đường tan nát hết cả rồi! Cho dù trong đầu anh không có gì ngoài anh Thiên Dịch…” Chu Giai đang bắn súng liên thanh đến đây mới dừng lại được, thấy mẹ mình gạt nước mắt liếc sang vội nhìn lên trần nhà nói lảng: “Cho dù…khụ..lo cho ảnh… cũng không thể đem mạng mình ra làm trò đùa a, khụ…”
“Vâng, tôi biết tôi sai rồi.” Chu Thần bất đắc dĩ, y không nên hoài nghi Chu Giai có phải em gái ruột của y không, hẳn là nên hoài nghi bản thân mình có phải anh ruột của nó không, “Đúng rồi, xe của anh giờ ra sao?”
Đây chính là chiếc xe đầu tiên của y a, dù là phương diện bảo hành hay bảo dưỡng đều là đãi ngộ tốt nhất, nếu cứ như vậy mà một đi không trở lại thì y đau lòng chết mất.
“Xe ấy à,” Chu Giai từ trong túi xách lấy ra tấm ảnh chụp đưa qua, “Tam sương (*) cục cưng nhà anh bị đụng thành nhị sương rồi anh nhá.”
*Tam tương/sương: loại xe ô-tô thông thường có rèm che đều được người Trung Quốc gọi là tam tương xe ( 三箱车), tức là xe có ba phòng. Gọi như vậy là vì xe ô-tô có thể chia làm 3 bộ phận cơ bản: phần đầu xe là động cơ, phần thân xe là ghế lái và ghế phụ, phần đuôi xe là khoang chứa hành lý. Lời của Chu Giai hiểu đơn giản là xe của Chu Thần đã tách rời làm 2 nửa:3
Chu Thần cầm lấy bức ảnh, là ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn.
Thì ra phần sau xe đụng thẳng vào thân cây, cái cây vẫn sừng sững đứng đó, xe thì thiếu chút nữa tan tành, bất quá cũng may đụng vào thân cây, nếu không chấn động não sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
Nhớ lại vẫn là một thân mồ hôi lạnh, lúc ấy tốc độ đại khái trên dưới 140km/h, xe vốn không phải xịn gì cho cam…
Mẹ Chu khóc thấy đủ rồi ngừng, quay đầu nói với Chu Giai, “Đi ra ngoài với anh Thiên Dịch của mày đi, mẹ muốn nói chuyện với anh hai mày.”
Chu Thần ngẩng đầu nhìn Chu Giai, chỉ thấy cô nàng lè lưỡi với y rồi đi ra ngoài.
Mẹ Chu ngồi lại gần, cầm tay Chu Thần khuyên bảo: “Mẹ biết con với Thiên Dịch từ nhỏ đã rất thân thiết, mẹ cũng không có ý mặc kệ nó, nhưng con giúp nó chuyện công việc là tốt rồi, không cần phải chuyện gì cũng coi như việc của mình như vậy; sau này nó có thành con rể họ Chu chúng ta không thì lại là việc khác.”
“Mẹ…” Chu Thần thở gấp, “Con với anh ấy…”
Thời cơ vừa đến, y muốn đem tất thảy nói rõ, nhưng lời nói đã ngay bên miệng vẫn không nói nên lời.
“Bình thường có việc gấp gì đều có thể giúp đỡ, nhưng không thể cả mạng cũng không cần a.”
“Bất luận là lúc nào… con cũng không thể mặc kệ anh ấy.” Chu Thần nói xong liền cau mày cắn răng, tự mắng mình yếu đuối, có một câu cũng không dám nói.
“Mẹ biết,” mẹ Chu nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu quấn đầy băng gạc của Chu Thần, “Đàn ông các anh, tình huynh đệ còn bền chặt hơn tình yêu nam nữ.”
“Không chỉ là như vậy.” Chu Thần ngẩng đầu, nhìn mẹ, trịnh trọng nói: “Không chỉ là tình anh em.”
Mẹ Chu thấy vẻ mặt y nghiêm túc như vậy liền ngây ngẩn cả người.
Hai người đối diện thật lâu, không ai nói thêm gì nữa.
Bác sĩ tới phòng Chu Thần kiểm tra, thấy trong phòng nhiều người như vậy, nói bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, chỉ cần một người chăm sóc là đủ.
Sở Thiên Dịch vội nói chuyện lần này là trách nhiệm của hắn, hắn sẽ ở lại trông nom Chu Thần.
Không ngờ mẹ Chu lại đi ra nói: “Con tôi, tôi chăm sóc là được rồi, dù sao cũng không thể làm phiền anh.”
Ngữ khí xa cách như thế, Sở Thiên Dịch nghe xong liền chấn động.
Quả nhiên, chính mình hại Chu Thần bị thương, làm sao có thể yên tâm để mình chăm sóc cậu ấy được.
Sở Thiên Dịch đi vào chào Chu Thần: “Anh đi trước, còn phải chuẩn bị 49 ngày.”
(*Cúng giỗ 7 ngày 1 lần, cho đến khi đủ 49 ngày. Mẹ Sở Thiên Dịch mới mất được 4 ngày thui, sắp tới là cúng 7 ngày lần thứ nhất)