Chu Thần cùng Khương Phàm đấu võ mồm đến nửa ngày, đối phương sống chết tự cho là mình đúng, lại còn to mồm khẳng định tình cảm y và Sở Thiên Dịch lúc ấy chính là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Chu Thần chỉ biết câm lặng nhìn trời.
Nếu mà có sóng ngầm thật, y đã kéo hắn lên bờ từ lâu rồi, làm sao còn để cho thằng nhãi con Trần Á Huy nghênh ngáo trước mặt mình?
“Cậu có biết không?”
“Biết cái gì cơ?” Chu Thần bỗng nhận ra y không phải đến uống rượu nhà Khương Phàm, mà chỉ đơn thuần là tới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của thằng bạn thân.
“Hôm đó cậu uống say, Sở Thiên Dịch gọi điện cho tớ hỏi địa chỉ nhà cậu.”
“Ừ biết.”
“Vậy cậu có biết là, hắn suốt dọc đường không hề cúp máy?”
“…” Chu Thần bắt đầu cẩn thận hồi tưởng trên xe y đã lảm nhảm cái gì.
Mặc dù Khương Phàm đã sớm hiểu rõ tính xấu của y, bất quá mấy lời nói lung tung khi say rượu mà bị hắn nghe được, Chu Thần thấy không được tự nhiên. Y ngửa cổ uống sạch ly rượu, ý bảo nhân viên phục vụ mang thêm bia đến.
Khương Phàm cười tà, rủ rỉ: “Cậu nói rằng, hắn kỳ thực rất thích cậu, chẳng qua đến chính hắn cũng không biết mà thôi.”
“Ôi xời, cứ tưởng cái gì ghê gớm lắm,” Chu Thần cầm lấy một chai bia, không rót vào cốc mà trực tiếp nốc luôn. Sau y lại châm chọc Khương Phàm: “Cậu tin sao? Câu này tớ lải nhải bên tai hắn mấy năm liền rồi, biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Uống hết chai này rồi nói cho!” Chu Thần nhớ tới sáng mai còn phải họp với Sở Thiên Dịch, uống say sợ hỏng việc, liền chỉ vào chai bia mình vừa uống mấy ngụm nói.
Khương Phàm cũng không chần chừ, ừng ực một hồi cái chai liền nhìn thấy đáy.
Chu Thần quần áo xộc xệch đứng lên, cúi xuống nói với Khương Phàm: “Là tớ muốn tẩy não hắn.”
Đúng, là tẩy não a.
Y từng thực sự cho rằng Sở Thiên Dịch chỉ là không dám chấp nhận tính hướng của mình mà thôi.
Thế nhưng năm này qua năm khác, y không còn ôm cái loại ảo tưởng này nữa, chỉ có thể lấy lý do tẩy não đối phương để thuyết phục chính mình.
Nói chính xác hơn, y mong nếu mình cứ tiếp tục như vậy, có thể sẽ khiến cho Sở Thiên Dịch dần dần tin vào lời nói của y.
Đáng tiếc, y hình như tẩy không tốt lắm.
Cuối cùng cũng bẻ cong được người kia, nhưng lại… vẹo sang thằng khác.
Đờ mờ nó thói đời bất công! (=)))) vẹo rồi anh ơi, vẹo rồi =)))))))
Trên đường phố xa hoa trụy lạc đầy các loại âm nhạc hỗn độn, âm thanh trộn lẫn vào nhau tạo ra hiệu quả tệ hại, bùm chát xập xình đau hết cả óc. Cả trai lẫn gái trong phố đều cười cợt xô đẩy, mấy góc tối có thể thấy thân ảnh người với người dán sát vào nhau, Chu Thần đi qua trông thấy lại càng thấy tâm tình phiền muộn hơn.
Coi như người ta lâu lâu chơi đùa một phen cũng không thoải mái hơn là mấy, như y đến tận bây giờ cũng chưa từng thực sự bộc lộ hết tâm tình của mình ra ngoài.
Y nghĩ chính mình cứ như một lão già không ai ưa, chửi trời mắng đất kêu bất công, nhưng việc gì cũng không dám làm.
Bởi vì y đã qua cái thời mà việc gì cũng dám làm rồi…
Bởi vì y việc gì cũng đã làm, nhưng cái gì cũng chưa xong…
Cúi đầu buồn bã, y chậm chạp bước về nhà.
Bên kia, Sở Thiên Dịch cũng không khá hơn y là mấy. Tiểu Huy nhà hắn còn chưa nguôi giận, cấm cửa không cho hắn vô phòng ngủ suốt mấy ngày.
Chuyện hiểu lầm đã giải thích rõ ràng, song hài tử này tính tình ngang bướng, đành phải chờ cậu tự hết giận dỗi, chứ hắn không có thời gian cùng trẻ con chơi trò đuổi bắt.
Sở Thiên Dịch mở máy vi tính bắt đầu làm việc, nháy mắt đã quên khuấy mất chuyện Trần Á Huy.
Gửi tư liệu cần thiết của buổi họp ngày mai cho Chu Thần, hồi lâu sau hắn phát hiện máy fax bên kia không có ai tiếp nhận.
“Đã muộn thế này còn ra ngoài lêu lổng.”
Có thể do lâu ngày nằm sô pha ngủ không ngon, tương đối nóng nảy, Sở Thiên Dịch như bị ma nhập cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Thần.
Cũng không phải là trước kia chưa từng gọi điện cho Chu Thần ngoài giờ làm việc, nhưng những lần đó đều là do công việc hồi sáng chưa giải quyết xong.
Đường dây bắt đầu kết nối, hắn mới có chút tỉnh táo, còn chưa biết phải nói gì, chẳng lẽ chỉ nhắc nhở đối phương nhận fax sao.
Hay là cúp máy luôn, viện cớ bấm nhầm số.
Thế nhưng nghe tiếng tút tút trong điện thoại mãi mà không có người nhấc máy, hắn ngược lại có chút sốt ruột, muộn thế rồi còn chưa trở về nhà, cũng không tiếp điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Mấy năm trước Chu Thần sinh hoạt rất có quy luật, bình thường hắn tùy tiện fax qua lúc nào cũng có người nhận, trả lời cũng rất nhanh, gọi điện thoại lại càng miễn bàn.
Từ khi Khương Phàm trở về, hai người bọn họ lúc nhàn rỗi lại rủ nhau uống rượu, thế này chẳng phải làm hư Chu Thần sao!
Điện thoại vẫn chưa có người tiếp, không hiểu vì sao hắn thực sự cảm thấy lo lắng. Thầm rủa Khương Phàm sao không yên thân ở hải ngoại mà ngây ngốc đi, còn về đây làm gì gây họa cho quần chúng. Sau hắn lại nghĩ hay là y đang ngủ? Thế là liền gọi đến số điện thoại nhà Chu Thần, dù y đang ngủ hắn cũng muốn xác nhận một chút mới yên tâm được.
Điện thoại vang lên hai tiếng liền truyền đến một giọng nam ngái ngủ, nghe chừng có vẻ non nớt.
“A lô, anh tìm ai?”
Sở Thiên Dịch hơi dừng một chút, nghĩ đến cậu bé sống trong nhà Chu Thần kia, “Chu Thần đâu?”
“Đang ngủ.”
“Gọi cậu ấy dậy nhận điện thoại đi.”
“Có việc gì cứ nói với tôi thì hơn, anh ta mệt chết rồi, vừa mới ngủ được một chút.”
Sở Thiên Dịch thở gấp, thầm hỏi sao tự dưng tim lại lên cơn giở chứng, mãi hắn mới lúng ta lúng túng nói: “Ờm… Tôi vừa fax cho cậu ta một ít tài liệu…”
“À, máy fax hả,” người bên kia trong miệng tựa hồ vướng một vật gì đó, nói ngắc ngứ không rõ: “Tôi không biết dùng thứ đó, nếu anh sốt ruột thì…”
“Không cần đâu!” Chuyện mấy người ngủ với nhau ai thèm xem!
“Lão thần kinh!”
Lam Đông Đông đang gặm cổ vịt quay, thấy đột nhiên người kia dập máy liền mắng một tiếng.
“Ai đấy?” Nam nhân trong phòng giọng có chút yếu ớt, còn hơi khàn khàn.
Lam Đông Đông phun ra một mẩu xương nhỏ, không đáp lại y, trèo lên sô pha bật TV xem phim tình cảm.
Ngày hôm sau khi Chu Thần tỉnh lại, đầu cực kỳ đau nhức.
Có lẽ là do đêm hôm qua uống rượu cả người đầy mồ hôi, đi ra đường trúng gió nên bị cảm lạnh rồi, y cũng không quá để tâm.
Cảm giác thân thể có chút mệt mỏi, y miễn cưỡng nhận lấy cặp lồng giữ nhiệt Lam Đông Đông đưa, phòng khi buổi trưa chính mình không bò nổi đến nhà ăn.
Lúc đang lái xe y nhận ra mình thực sự bị ốm rồi, trong đầu dường như còn nghe tiếng lạch cạch của mọi linh kiện bên trong bị dỡ tung ra, bay tán loạn.
Gõ cửa phòng làm việc của Sở Thiên Dịch, y nhanh chóng bưng cốc cà phê hòa tan đi vào, đặt bên tay phải Sở Thiên Dịch.
“Dừng lại đã, nhanh đọc mấy tài liệu này cho xong đi.”
Chu Thần xoay người lại nhìn hắn ngờ vực: “Anh biết hôm nay có buổi họp, sao hôm qua không đưa tôi?”
Sở Thiên Dịch ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Cậu tối hôm qua không phải đã mệt chết rồi sao, là sếp của cậu, tôi cũng muốn tôn trọng chuyện riêng tư của nhân viên, cho nên bây giờ cậu đọc nhanh đi.” Không đưa cho cậu? Tôi đưa cho cậu thì cậu còn đủ tinh lực để đọc sao?!
Chu Thần dịch ghế ngồi xuống, mặc dù còn chút nghi vấn nhưng cũng không nhiều lời; Sở Thiên Dịch lúc này mặt như bị táo bón, chắc có nói gì đối phương cũng không thèm quan tâm.
“Chu Thần.”
“Vâng?” Chu Thần ngẩng đầu, nhưng lại thấy người kia không nhìn y, liền trừng hắn một cái rồi tiếp tục đọc tài liệu trên tay.
“Cậu biết đấy, khi công ty vừa mới thành lập cậu đã làm việc ở đây, tôi cũng không chỉ coi cậu là trợ lý, tính đến công lao thì cậu còn làm được nhiều hơn tôi…”
Chu Thần oán thầm, không coi ta là trợ lý của ngươi? Thế mà lúc ngươi làm trò trước tiểu tình nhân thì lại một câu thẳng đuột giới thiệu ta là trợ lý của ngươi a.
“Có thể cậu thấy công việc rất khổ cực, nhưng hiện tại công ty đang trong giai đoạn phát triển, bất kể là tôi hay là cậu cũng không nên lơi lỏng…”
Thằng cha này lại đang lảm nhảm cái gì đây trời. Trong đầu Chu Thần tiếp tục ong ong, bệnh tình chuyển biến nghiêm trọng rồi.
“Dù ở nhà nghỉ ngơi, cũng nên suy nghĩ cho công ty.”
Sở lão bản, ngươi quá đáng rồi đấy… Đừng tưởng rằng chúng ta có hơn mười năm giao tình thì muốn làm gì thì làm, ta cũng không phải bình vôi, không biết cáu giận là gì… Ngươi năm lần bảy lượt chiếm dụng thời gian rảnh của ta mà không trả thêm tiền thì thôi, bây giờ lại còn trắng trợn bóc lột, ngươi đừng có mà thấy ta ngoài mặt gật đầu thì tưởng bở, trong lòng đây chính là không phục!
Sở Thiên Dịch cũng phát giác hắn nói như vậy có hơi quá, tay liền cầm cốc cà phê lên uống, lén liếc mắt quan sát Chu Thần.
Qua màn khói trắng bốc lên từ chiếc tách, khuôn mặt nhìn nghiêng của Chu Thần có chút mờ ảo, tựa như đêm đó say rượu, thản nhiên lộ ra phớt hồng nhàn nhạt. Ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên gương mặt y, làm cho làn mi kia đong đầy nắng, tạo thành chiếc bóng hình dẻ quạt trên gò má gầy. Giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy thế giới an tĩnh đến ấm áp, phiền não nhiều ngày nay đều đã tiêu thất như mây bay gió thổi. (óa… má Viên chém xịn quớ @@)
Cà phê trong miệng độ ấm vừa phải, trôi qua cổ họng chậm rãi trượt xuống, đâu đó còn vương vấn cảm giác êm dịu khác thường.
Hắn lần đầu tiên ý thức được điều gì đó…
Chu Thần đọc xong tài liệu, ngẩng đầu phát hiện Sở Thiên Dịch đang nhìn cốc cà phê trầm ngâm.
“Sao vậy, cà phê hôm nay không hợp khẩu vị?”
“Không phải.” Sở Thiên Dịch đặt lại cái cốc lên miếng đệm lót, đứng dậy chỉnh lại cà vạt, khóe miệng hơi câu lên: “Đi thôi.”
Chu Thần kinh ngạc, hôm nay Sở Thiên Dịch thật sự có chút kỳ quái, đầu tiên lấy chức vị đè ép y, bây giờ thì lại không rõ lý do cười với y… Chu Thần sờ sờ cánh tay nổi đầy gai ốc.
Sở Thiên Dịch thấy động tác này của y, không nói gì, chỉ là khóe miệng lại càng cong lên.
Công ty của Sở Thiên Dịch chủ yếu cung cấp vật liệu xây dựng.
Loại công ty này ở thành phố D không dễ sống chút nào, bởi vì ở đây phần lớn là xí nghiệp quốc doanh, muốn mua bán với nhà nước không chỉ cần thực lực, quan trọng hơn chính là quan hệ.
Ở phương diện này Chu Thần cực kỳ bội phục Sở Thiên Dịch, không biết người kia làm thế nào, từ mấy ông tổng giám đốc xí nghiệp cho đến quản lý nhà máy đều có thể tiếp chuyện được. Bởi thế nên cho dù công ty vật liệu xây dựng của bọn họ lúc đó mới thành lập, tài chính rất kém cỏi, nhưng lại được nhiều ông lớn che chở, vững vàng vượt qua khốn cảnh để có ngày hôm nay thuận buồm xuôi gió, cứ thế đi lên.
Ngồi trong phòng họp bật điều hòa làm nhiệt độ xung quanh có phần thấp, Chu Thần cảm thấy đầu nặng như đeo chì, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, đến nuốt nước bọt cũng cảm thấy khó khăn.
Sở Thiên Dịch ngồi bên tay phải y, giới thiệu nội dung sơ lược rồi bắt đầu buổi họp.
Đến phiên Chu Thần nói, nhưng y hình như không nghe thấy.
Hắn nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện mặt người nọ có chút đỏ, biểu tình thoạt nhìn có vẻ tập trung nhưng hắn gọi tên y hai lần đều không có phản ứng.
Hắn phải dùng tay huých Chu Thần, người kia mới quay đầu, tầm mắt lúc bấy giờ mới có tiêu cự.
“A, xin lỗi.” Chu Thần miễn cưỡng khôi phục tinh thần, đem tư liệu mình xem lúc sáng ra tổng kết, sau đó nhắn nhủ lại chỉ thị mà Sở Thiên Dịch không tự mình nói ra.
“Hôm nay làm sao vậy?” Sở Thiên Dịch cầm tập tài liệu vỗ vỗ y.
“Chắc là hôm qua bị cảm lạnh, một hồi sẽ khỏe lại thôi.”
Sở Thiên Dịch nheo mắt lại, không nói gì.
Chu Thần nhớ kỹ cảm giác choáng váng này, hồi xưa thức đêm xem phim hoạt hình cũng đã từng bị một lần, lúc ấy bệnh đến nỗi cơm cũng không ăn nổi…
Thần kỳ chính là ngủ một giấc xong thì khỏe lại.
Không biết lần này có được như thế nữa không, bất quá bây giờ mới là buổi sáng, còn phải chờ rất lâu mới được ngủ a…
Sở Thiên Dịch hé rèm cửa quan sát Chu Thần. Người nọ đang bơ phờ nằm dài trên bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu uống miếng nước, làm hắn nhớ tới con chó hồi bé nuôi trong nhà.
Cho nên nói, yêu một cậu trai trẻ thể lực sung mãn cũng không phải là điều tốt, chẳng phải bây giờ bị cảm lạnh rồi sao? Nhất định là tối hôm qua quá mệt mỏi nên lăn ra ngủ luôn, chăn còn không đắp cho cẩn thận.
Quay trở lại ghế ngồi, muốn uống nước, nhưng hắn liền phát hiện nước trong cốc có chút lạnh. Suy nghĩ một chút, chắc là Chu Thần bị bệnh nên quên mất không lấy nước nóng cho hắn.
Sở Thiên Dịch đẩy cửa đi ra ngoài, nghĩ thầm buổi sáng cũng không có việc gì, để Chu Thần vào phòng của hắn ngủ một giấc đi.
Lời tác giả: Tiềm thủy loan tiềm thủy loan, chính là tiềm thủy (ngầm) mà dần loan (cong) ~ Mưa dầm thấm lâu chính là đây ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT