Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Khi đang lái xe qua đoạn giao cắt với công viên, Chu Thần trông thấy Trương Hồng Tường. Người nọ chính là nhàn nhã đứng chờ xe, bất quá lúc này đa số taxi đều giao ban, rất khó đánh xe tới, để cho hắn ta đi xe buýt vào thời điểm này dường như không được thực tế.

Chu Thần đạp chân phanh dừng lại ở ven đường, hạ cửa xe xuống hỏi: “Đi không?”

Trương Hồng Tưởng vừa mở cửa xe vừa hỏi: “Có đồng hồ tính tiền không?”

“Không có, đây là xe dù nha anh hai.”

Buổi chiều, Sở Thiên Dịch gọi điện thoại cho Chu Thần mấy lần đều không được, hắn nghĩ y cứ như vậy mà bỏ bom hắn. Nhưng đến khi nhìn thấy y đi cạnh Trương Hồng Tường cùng nhau tiến vào, bất mãn trong bụng hắn nháy mắt tăng vọt.

Trương Hồng Tường chủ động giải thích cho Chu Thần về vấn đề “Vì cái gì mà tiệc rượu này lòe loẹt y như trong phim vậy, chẳng phái tác phong của thành phố D xưa nay vẫn là đơn giản sao?”

“Chắc là Quý lão muốn chiều lòng mấy người trẻ các cậu, nên mới cố ý sắp xếp thành như vậy đi.” Trương Hồng Tường đi qua chào hỏi vài người lại tiếp tục nói: “Lại nói cậu đã viết được cái gì hợp khẩu vị của ổng sao? Nghe đâu ổng cố ý nói muốn gặp cậu.”

“Không có.”

Sở Thiên Dịch đi tới, Trương Hồng Tường nói: “Xem ra sếp cậu cũng có hứng thú với cả tôi nữa nha.”

Chuẩn rồi, cả thế giới có ai là không có hứng thú với ngươi chứ. Chu Thần bất đắc dĩ bĩu môi, nhìn về phía lão bản nhà mình.

“Tôi tìm cậu cả buổi chiều nay.”

“A, lúc đó tôi không có ở nhà.” Trong nháy mắt, Chu Thần như có cảm giác hai người trở lại những ngày trước chuyến đi ôn tuyền, một lão bản tâm an lý đắc cùng một trợ lý làm chuyện xấu bị người ta biết được.

“Tôi đưa cậu đi gặp Quý lão, đi thôi.” Sở Thiên Dịch không nói thêm gì, mang Chu Thần hướng chỗ đông người nhất mà đi, mặc kệ Trương Hồng Tường đứng ngây ngẩn một chỗ.

Quý lão trước khi về hưu là quan chức lớn của thành phố D, hiện tại đang giữ chức giáo sư ở đại học D, rất được tôn kính.

Chu Thần buồn bực hỏi một câu: “Ông ta như thế nào lại muốn gặp tôi?”

Sở Thiên Dịch tiếp nhận một ly nước trái cây đưa cho hắn: “Tôi cho ông ta xem bài báo cậu viết.”

“Anh làm sao biết tôi viết bài?”

“Tôi vì cái gì không biết?” Sở Thiên Dịch khó hiểu, y như thế nào lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn có biết lần đầu Chu Thần đóng góp bài cho tạp chí công nghệ, từ sau đó hắn đều đặn mua tạp chí kia, phát hiện cứ vài tháng Chu Thần sẽ lại có bài viết này nọ được đăng tải, chuyên mục quản lí, kế hoạch đầu tư, còn có chút về khảo sát thị trường, viết rất không tồi. Cụ thể là hắn làm sao mà biết được, hắn cũng đã quên.

Sở Thiên Dịch cùng Quý lão tựa hồ là bạn lâu năm, người nọ đối với lớp người gia trước mặt hoàn toàn thu liễm dáng vẻ khó tiếp cận thường gặp, bày ra một bộ đệ tử ngoan, thật tình xu nịnh, nhìn chỉ muốn đập cho phát.

Chu Thần trong bụng khinh bỉ lão bản trong ngoài bất nhất, song đã thấy hai người nào đó đều dừng tầm mắt trên người mình.

Sở Thiên Dịch cười, lôi kéo y vào giới thiệu: “Thầy Quý, người này chính là Chu Thần, trụ cột của công ty em đấy ạ.”

Chu Thần một phen bị chụp mũ, nhất thời không biết nên phản đối mà làm sáng tỏ: ta đây muốn từ chức nha!

Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như cũ, cùng lão nhân bắt tay rồi nghe lão nhân không tiếc lời khen ngợi.

Y lần đầu tiên được người bản thân tôn kính khen ngợi, thậm chí còn chẳng biết vì cái gì bỗng dưng được khen ngợi như vậy, vừa tiếp nhận vừa chột dạ thấy ớn.

Y nhìn về phía Sở Thiên Dịch, kẻ kia cũng gật đầu khẳng định, đáy mắt còn lộ ra ý cười.

Tiệc rượu này khiến Chu Thần thất điên bát đảo, chưa khịp nhận thức, tốp năm tốp ba tụ lại chỗ y nói chuyện phiếm, chưa kịp nói xong mấy câu đã bị Sở Thiên Dịch lôi đi chào hỏi không ít người.

Đương nhiên có vài người vốn thân quen từ trước, cũng có người từng bị y chơi một vố, thấy y đều muốn lôi kéo đi uống rượu, bất quá đều bị Sở Thiên Dịch một cước đạp ra. Cũng chẳng vì cái gì, chỉ là Chu Thần khi uống say đã từng có hành động vĩ đại, lại có chút không rõ bữa tiệc này sẽ biểu diễn cái gì, càng không thể để Quý lão có ấn tượng không tốt.

Chu Thần từ trưa đã không ăn gì, cộng thêm vận động tiêu hao quá nhiều năng lượng, có người giúp y đẩy rượu, y đương nhiên rất vui, đứng bên cạnh xem Sở Thiên Dịch xoay sở, điềm nhiên ăn hoa quả, tình huống này thật sự khó có được.

Bất quá người nọ từ trước tới nay đều được mình bảo hộ tốt quá, rõ ràng nói mấy câu có thể đuổi người rốt cuộc lại không ngừng bị mời rượu. Ai da, vô dụng vẫn chính là vô dụng. Chu Thần nhìn nhìn một lúc thật ra cũng hả giận, bất quá nhìn thấy Sở Thiên Dich uống đến ly vang đỏ thứ năm, chợt nhớ ra người này tửu lượng đối với rượu ngoại thực không tốt, vội vàng kéo tay hắn lại.

“Có sao không?”

Sở Thiên Dịch khoát tay, “Không sao.”

“Phương diện này về sau liệu mà luyện tập cho tốt, cứ như thằng ngốc, bảo uống là uống hả.”

Sở Thiên Dịch đối y cười: “Đúng vậy, tôi chính là kém cỏi như vậy, dù thế nào…” Hắn thật không muốn trông nom chuyện của y, nhưng nhìn thấy y như vậy, liền vô pháp mặc kệ, đây cũng coi là bệnh đi.

“Cậu so với trước kia không thay đổi, tôi thật cao hứng.”

“Dù sao đây cũng là lần cuối cùng, công việc tôi thật không muốn làm tiếp.”

Hai người cùng nhau nói ra, cùng nhau sửng sốt.

“Họ Sở kia,” Chu Thần dìu hắn ra phía ngoài ngồi xuống, “Thái độ của anh như vậy là sao hả, tôi sẽ không so đo với anh, bằng không đã cho anh hai đấm rồi.”

“Vì cái gì tâm tình tốt lên? Vì hẳn?”

Chu Thần nhìn theo ánh mắt của Sở Thiên Dịch, thấy được thân ảnh Trương Hồng Tường đang đứng, vừa nói chuyện phiếm vừa cười cợt.

Hắn tính cái thí á, Chu Thần nghĩ thầm.

“Không nên thân cận với hắn quá…” Sở Thiên Dịch dường như đau đầu, dùng ngón tay chậm rãi xoa thái dương.

“Đã biết, cũng không phải đồ ngốc, bất quá có liên quan gì tới anh sao?” Chu Thần híp mắt hỏi, nhìn Sở Thiên Dịch ngẩng đầu, y mới biết thằng nhãi này say rồi.

Uống đến mắt đều đỏ… đường đường là một lão bản, tửu lượng sao kém đấy vậy ạ? Hôm nay có qua được không đây?!

“Trách không được bây dám theo ông phân trần rồi lập tức để kệ ông, tưởng đông người ông không dám cho bây sượng mặt chắc?” Chu Thần nhìn trái nhìn phải, thấy không có người liền lập tức phi thân đạp Sở Thiên Dịch một phát nằm bẹp xuống đất, sau đó nhấc chân muốn đi, nhưng lại gặp phải Quý lão cùng một đám người chậm rãi rẽ vào cửa đi tới đây.

Chu Thần vội quay lại nâng Sở Thiên Dịch dậy, lúc sau nghe được mấy người tới bên cạnh y nói, “Tửu lượng thật kém nha”, “lại phiền toái tiểu Chu đưa hắn về”, “trợ lý Chu thật chuyên nghiệp nha”.

Chu Thần vội gật đầu cười theo.

Đám người đi rồi, Chu Thần nghe thấy Sở lão bản gằn từng chữ mà chất vấn y, “Chu Thần… trước kia tôi uống rượu, cậu đều đối xử với tôi như vậy?”

Chu Thần có chút xấu hổ dìu hắn dậy, sau đó nhún nhún vai lẩm bẩm: “Trước đây tôi tưởng anh thích tôi, chiếu cố anh là tôi cam tâm tình nguyện, nhưng hiện tại trong mắt tôi, anh cả cái móng chân con muỗi cũng không bằng.”

“Uống chút rượu thực con mẹ nó dài dòng, ông lần này không dìu ngươi đến thư thư phục phục đấy phỏng? 2 ngày sau ngươi còn không quên sạch con mẹ nó sẽ? Thật con mẹ nó, như thế nào lại coi trọng ngươi?”

Biết rõ Sở Thiên Dịch vừa rồi chỉ là say rượu nói lung tung, y cũng không thể làm như không thấy.

Tựa vào vai Chu Thần, người nọ lặp đi lặp lại “Cậu đều đối xử với tôi như vậy… như vậy…” Chu Thần gọi phục vụ tới nhờ mở lấy xe.

Trương Hồng Tường đi tới nói: “Cậu dường như là muốn bỏ tôi lại đây?”

“Không phải dường như,” Chu Thần oán hận lôi lôi kéo kéo cái tên say không biết trời đất Sở Thiên Dịch, “Mà chính là như vậy!”

Nếu không y làm sao xử lý được tên lão bản say rượu này đây, y cảm thấy tửu lượng của mình vẫn còn khá khẩm lắm, ít nhất sẽ không lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia đến hơn trăm lần, cũng sẽ không gặp người là ôm rịt lấy, cái gã này ngày thường chịu áp lực lớn đến mức nào mà lúc say lại trở nên đáng khinh quá trớn a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play