Hai người đứng lặng trong nước thật lâu, cuối cùng Chu Thần có phản ứng trước.
Sở Thiên Dịch đột nhiên hiểu ra, hắn tự nói với mình, thôi thì Chu Thần muốn phát tiết thì tùy y vậy, hắn ít nhiều cảm thấy có lỗi với những chuyện đã xảy ra. Nếu không hề có ý định tiến tới thì đáng lẽ hắn nên sớm chấm dứt mối quan hệ dây dưa không rõ ràng này, nếu vậy đã chẳng làm người kia khổ sở như hiện tại, cũng làm lòng hắn thanh thản hơn…
Hắn cứ nghĩ rằng Chu Thần sẽ tiếp tục đánh hắn mắng hắn, thế nhưng người nọ chỉ đang vắt khô góc áo ướt nhẹp, sửa lại đầu tóc mất trật tự rồi xoay người đi thẳng.
Thuyền của hai người đã sớm phiêu ra xa, lội trong nước rất bất tiện, Chu Thần liền đi men theo rừng cây bên bờ sông.
Sở Thiên Dịch không thể giải thích cảm giác mất mát trong lòng, chẳng lẽ hắn có thể nghiện bị đánh sao? Lắc đầu cười khổ, hắn lẽo đẽo sau lưng Chu Thần, chầm chậm hướng về phía hạ du.
Kỳ thực Chu Thần không muốn đi, ít nhất là đi ở phía trước tên họ Sở kia. Y hận không thể có một trận máy bay tiêm kích bắn pằng pằng cho lủng não gã vô lại kia đi, nhưng y lại càng hận chính mình, thấy Sở Thiên Dịch cố tình để mặc cho y đánh hắn, nhưng cuối cùng y lại giả vờ quân tử không nỡ ra tay… Con mẹ nó, ức đến muốn giết người!
Suốt dọc đường, Chu Thần đau khổ nhẫn nhịn sát ý trong lòng, bỗng nhiên nhìn thấy đồng nghiệp cách đó không xa đang vẫy tay với mình, lại thấy hối hận khôn cùng: Biết thế lúc nãy mình tẩn hắn một trận cho rồi!
Tiểu Trương chạy đến chỗ y hỏi: “Hai người làm sao về được vậy? Chưa thấy đôi nào dung dăng dung dẻ đi chơi lâu như thế a.”
“Cái gì cơ? Cái gì mà đôi với cặp cơ? Tôi với anh ta làm gì có chuyện như vậy!” Chu Thần nhận lấy khăn mặt vò vò qua đầu liền nhảy ngay lên xe, ngồi trong góc sau cùng.
Tiểu Trương đuổi theo hỏi mặt y làm sao thế, y cũng mặc kệ.
Nhìn mọi người nói cười vui vẻ, còn có tên đàn ông mặc sơ mi trắng kia ngồi lù lù một đống đằng trước mặt, y không khỏi cảm thấy bi phẫn, hai mắt cay xè, nước mắt cứ trực trào ra. Y vội nhắm mắt lại, nếu khóc ở đây thì mất mặt biết chừng nào, đồng nghiệp cũng sẽ vì y mà mất vui.
Thế nhưng bầu không khí náo nhiệt làm y càng thấy cô đơn, nước mắt nóng hổi không khống chế nổi nữa liền chảy ào ào như vỡ đê. Sẽ không có ai tin lý do vớ vẩn như bị bụi chui vào mắt, vậy nên Chu Thần không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra nhìn trừng trừng Tiểu Trương tội nghiệp ngồi bên cạnh: “Tôi không được phép xúc động à! Tôi không được phép đau lòng à! Đồ nhiều chuyện…” Giọng y nghẹn đặc lại, thanh âm hung ác ban đầu dần dần nghe nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tiểu Trương lập tức ngậm miệng, khi Chu Thần quay mặt về phía cửa sổ thì ngẩng đầu liếc nhìn đại lão bản đang ngồi ở đầu xe.
Ở công ty, Chu Thần là một người thầm lặng; mọi người chỉ biết y cùng lão bản đã thành lập công ty từ hai bàn tay trắng, là trợ lý trực tiếp dưới quyền của lão bản. Y bình thường cũng kín tiếng, rất ít khi thể hiện trước mặt người khác, thường thường chỉ lặng lẽ đứng ở một bên nhìn. Đích thực là một người dễ bị lãng quên.
Vậy nên cũng sẽ không có mấy ai chú ý tới hành vi khác thường của y, Tiểu Trương lo lắng là bởi vì mấy ngày ở chung một phòng với Chu Thần nên quan hệ hai người thêm thân thiết.
Trở lại nhà trọ, mọi người liền lập tức chạy ào đến ôn tuyền ngâm nước, những mệt mỏi từ lúc chơi thuyền chiến hoàn toàn bay sạch sẽ.
Lúc này Chu Thần lại ở trong phòng tắm, đứng trước gương thở dài.
Y thật không hài lòng với thể chất của chính mình, dị ứng với bia rượu thì thôi đi, thế nào mà phát tức cũng dị ứng cho được. Mỗi lần tức giận có lẽ bị kích thích quá độ, trên người sẽ hiện nhiều mảng đỏ, gương mặt vì khóc cũng đã ửng đỏ một mảnh; người không biết sẽ tưởng nhầm là y đang động tình.
Thật ra Chu Thần không quan tâm người khác nghĩ gì về y cho lắm, nhưng lại lười giải thích; thế nên y không thể làm gì khác hơn là nằm trên giường chờ người ta về phòng hết, y mới đi ra ngâm nước một lúc rồi tắm rửa thả lỏng tâm tình.
Đang mơ mơ màng màng lại bị người lay dậy, chợt nghe Tiểu Trương ghé vào lỗ tai y nói, thị trấn này có một di tích thành cổ, mọi người đã chạy đi xem hết rồi.
Chu Thần trùm kín chăn đáp: “Cậu không thấy tớ không muốn đi chút nào sao!?”
Tiểu Trương thấy đôi mắt hơi sưng đỏ của Chu Thần, bối rối trốn biệt ra ngoài.
Chu Thần không có buồn ngủ, thấy khách trọ có vẻ cũng đã đi hết, liền thay áo tắm đi đến ôn tuyền nhỏ trong hậu viện.
Mắt có cảm giác sưng sưng, khỏi phải nói chính là hậu quả do khóc xong liền ngủ thẳng cẳng. May là mấy vết đỏ trên người đã tan hết, y cởi áo khoác trực tiếp đi xuống ôn tuyền. Cảm giác nóng rực ban đầu quả thật có hơi khó chịu, nhưng dần dần y cũng thấy thoải mái ít nhiều.
Trong lúc đầu đang ngập trong nước, chợt cảm giác có người đến, y liền ngẩng đầu lắc lắc, ngoái lại thì thấy Sở Thiên Dịch. Đối mặt với kẻ thù, Chu Thần cực kỳ tức giận, “Anh nếu không muốn bị đập thành cái bánh thịt, phiền đứng cách xa tôi ra một chút. Hiện giờ tôi cứ nhìn thấy anh là muốn giết người.” Không phải là y nhân từ, y hiện tại căn bản là mặc kệ gã này.
Sở Thiên Dịch thuần túy chỉ không muốn theo mọi người đi ngắm cảnh mới ở lại, lúc sau thấy buồn chán mới đi ra đây, không ngờ lại đụng phải Chu Thần.
Hắn đứng ở xa xa nhìn, y một hồi ngửa đầu thở dài, một hồi lại nằm úp sấp trong nước luyện tập nín thở. Cảm xúc yêu thương tự dưng chầm chậm tràn ra.
Bất giác hắn từng bước từng bước lại gần, thẳng đến khi Chu Thần phát hiện, ngẩng đầu “cảnh cáo” hắn.
“Cậu mau thu thập hành lý đi, khi mọi người trở lại chúng ta sẽ quay về thành phố D.” Hắn nói xong liền ly khai.
Nếu đã phân rõ quan hệ giữa hai người, hắn tốt nhất nên quay về vị trí sếp của y.
Từ trước tới nay, những nghi ngờ của Trần Á Huy đều chính xác; hắn đúng là đã từng thích Chu Thần, nhưng nếu như phần cảm tình sai lầm này nếu không kết thúc, làm sao có thể cho Trần Á Huy cảm giác an toàn.
Hiện tại phải chấm dứt đi thôi.
Chu Thần trở về phòng, nhìn đống quần áo mình mặc lúc đi chơi thuyền buổi sáng, lửa giận lại bùng lên. Y trực tiếp cầm quần áo nhét vào trong thùng rác, quên béng việc bên trong còn có danh thiếp của người khác.
Trên đường trở về, Chu Thần vẫn co lại trong góc cuối xe nằm ngủ, nói đúng hơn là nhắm mắt dưỡng thần.
Cuối cùng cũng về đến nhà, cảm giác cả người không còn sức lực; một chuyến dã ngoại này đã làm hao hết toàn bộ tinh lực vốn ít ỏi của y.
Vốn tưởng rằng có thể nằm xuống ngủ một giấc, tạm thời trốn tránh nỗi buồn thất tình, Chu Thần không nghĩ tới vừa mới đặt hành lý xuống đã nhận được “món quà” từ cô em gái Chu Giai.
Con nhỏ khoanh tay trước ngực, ánh mắt chứa đầy ức chế cần chỗ trút, bộ dạng như sét đánh giữa trời quang: “Anh hai, anh đã nói anh không thích anh Thiên Dịch mà.”
Chu Thần đang khom lưng kéo dép lê, nghe thấy lời Chu Giai nói lập tức đỡ tường, cười cứng ngắc: “Con bé này, em muốn tạo phản hả. Kem có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy.”
Chu Giai hừ một tiếng liền quay đi. Chu Thần cho rằng đã che giấu trót lọt, nhưng vừa xỏ dép xong ngẩng đầu lên, y lại giật bắn người đập vào tường: Chu Giai đang cầm quyển sổ màu đen của y.
Những khi buồn chán y thường viết mấy thứ vào đó, thế nhưng đã quen sống một mình nên y không có thói quen khóa cửa phòng lại. Hôm nay chẳng hiểu vì sao quyển sổ kia lại rơi vào tay Chu Giai, y cảm giác tường như đang nứt ra; quyển sổ kia, có thể nói chính là bí mật lớn nhất của y, cũng chính là thứ mà y không muốn người khác biết đến nhất. Nhưng hiện tại nó đang ở trong tay em gái y.
Chu Giai không để ý đến khuôn mặt trắng bệch của Chu Thần, nói: “Em tôn trọng bí mật của anh hai, thế nhưng em phải được biết sự thật, vì em chỉ mới đọc ngày gần đây nhất thôi.”
“Ngày gần đây nhất…” Chu Thần lẩm bẩm, đầu óc đặc quánh lại không nghĩ ra được gì.
“Có đôi khi mình hiểu bản thân chính là người thứ ba, thế nhưng không có người thứ ba nào lại xui xẻo như mình, rõ ràng luôn ở gần người đó như vậy… Tên họ Sở này, sao mình lại cứ luôn mong chờ ở cái gã đầu đất này chứ…” Chu Giai chọn lựa đọc vài câu, sau đó nhìn chăm chăm vào Chu Thần.
Chu Thần run lẩy bẩy, trong đầu ong ong, không chịu nổi ánh mắt cực độ bất mãn của Chu Giai, kéo hành lý chạy vào phòng ngủ.
Không nên đổ lên đầu y cái loại bi kịch buồn cười mà cẩu huyết này nữa!
“Anh hai, làm kẻ thứ ba rất đáng xấu hổ a, hơn nữa Tiểu Huy và anh Thiên Dịch cũng rất xứng đôi, anh đừng vọng tưởng nữa.”
Y không rõ là em gái mình cho rằng y thích đàn ông nên đáng xấu hổ, hay chấp nhận việc y thích đàn ông nhưng không thể tha thứ chuyện y thích bạn trai của bạn thân nàng mà thấy xấu hổ.
Tựa trên cửa, y chỉ muốn biết, những việc y làm rốt cuộc đã thương tổn đến ai… Là Trần Á Huy, thằng nhóc già dặn tình trường chơi trò lạt mềm buộc chặt với Sở Thiên Dịch? Hay là Chu Giai, em gái ruột của mình?
Kỳ thực nếu muốn nói cho rõ ràng, người chịu nhiều tổn thương nhất chính là y!
“Con nhóc ngốc, anh mới không phải là kẻ thứ ba…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT