Chậm rãi bước đi trên đường, Dạ Ảnh sau khi rời khỏi tửu lâu lúc trước liền hướng một nơi mà đi. Trên đường đi dòng người tấp nập, có vô số tu sĩ phi hành mà đi, cũng có tu sĩ cưỡi lấy phi hành thú mà bay. Đã ở trong quan tài vạn năm, hắn buồn chán đến muốn đập quan tài mà dậy, hôm nay đã đến Dương Nam thành này thì cũng đi dạo một vòng.

Đang lúc đó thì nghe một giọng nói gấp gáp cùng không nắm chắc vang lên:

- Công tử... Dạ công tử, có phải là ngài không?

Dạ Ảnh vẫn đi về phía trước không quay đầu lại.

- Công tử...

Phía trong dòng người, một thiếu niên đang vội vàng chạy đến. Thiếu niên này không ai khác chính là Tiêu Thiếu Kiệt lúc trước được Dạ Ảnh cứu giúp. Hắn lúc này vừa chạy vừa kêu lớn, tuy nhiên âm thanh không chút nắm chắc nào.

Dạ Ảnh như không nghe thấy, tựa như lão tăng nhập định, khác nhau duy nhất chính là lão tăng thì ngồi còn hắn thì đang đi.

Trong dòng người tấp nập, Tiêu Thiếu Kiệt vẫn như cũ chạy tới.

- Công tử, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.

Tiêu Thiếu Kiệt chạy lại gần, thấy người phía trước thật sự là Dạ Ảnh liền cười vui vẻ nói. Hắn là loại người sùng bái cường giả, lần trước thấy Dạ Ảnh một tay đánh chết lũ đạo tặc liền sùng bái không thôi, hôm nay gặp lại đương nhiên vui vẻ.

Nhìn sang hắn, Dạ Ảnh thấy ánh mắt cuồng nhiệt đầy khát vọng của hắn, nói:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Tiêu Thiếu Kiệt nhất thời gãi đầu, suy nghĩ một hồi thật lâu mới nói:

- Ta... ta đang đi nhạo thì thấy ngài, cho nên chạy tới đây...

Dạ Ảnh lắc đầu không để ý, nhìn hắn rồi chợt cười nói:

- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Ta... ta mười bốn tuổi, công tử có chuyện gì sao?

Tiêu Thiếu Kiệt thấy Dạ Ảnh mở miệng hỏi liền đáp một cách nhanh chóng.

- Mười bốn, cũng bằng hắn lúc trước a.

Dạ Ảnh thì thầm một câu, hắn nhìn Tiêu Thiếu Kiệt nói:

- Ngươi muốn có thực lực không?

Tiêu Thiếu Kiệt đầu to như cái trống, vị công tử này hỏi thật dư thừa. Làm gì có ai không muốn có thực lực, khi có thực lực liền có thể làm gì thì làm không phải đều là mong muốn của bao người sao? Từ cổ chí kim có ai nói mình không thích có thực lực chứ? Hắn kì quái nhìn Dạ Ảnh nhưng vẫn trả lời:

- Đương nhiên là có rồi, làm gì có ai không muốn có thực lực.

- Nếu như có, ngươi sẽ làm gì?

Dạ Ảnh vừa đi vừa nói.

- Nếu ta có thực lực, ta sẽ giúp phụ thân cùng tỷ tỷ gánh vác Tiêu gia, đưa Tiêu gia liên vị trí đệ nhất Dương Nam Thành, thậm chí cả đại lục. Hừ đến lúc đó ta xem còn ai dám tới nhà ép tỷ tỷ ta, nếu có kẻ nào tới ta đánh đến nhà hắn.

Tiêu Thiếu Kiệt dơ nắm đấm lên nói, lời tuy ngây thơ nhưng ẩn chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.

Dạ Ảnh như suy nghĩ gì, một lúc lâu mới nói:

- Ta nói là nếu như ngươi có thực lực có thể khiến cho trăm vạn đại lục như này cùng bái, ức vạn dân cùng lạy, thì ngươi sẽ làm gì?

Hả, là sao? Tiêu Thiếu kiệt không biết là Dạ Ảnh đang suy tính gì, chỉ thấy hắn hỏi thế cũng đáp:

- Đương nhiên sẽ... sẽ, cái này...?

Chỉ là nói được nửa chừng thì dứt quảng, bởi hắn chưa bao giờ suy nghĩ về điều đó, hắn đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới ra khỏi Dương Nam Thành do bị phạt mà thôi, làm sao có thể biết được những điều xa xôi đó.

- Sao, không biết sao?

Dạ Ảnh cười cười, nói:

- Nếu chưa nghĩ ra vậy đến lúc đó rồi hãy trả lời ta cũng được. Bất quá trước tiên ngươi đi theo ta, ta sẽ tặng ngươi thứ này, còn lấy được hay không là do chính bản thân ngươi.

Tiêu Thiếu Kiệt đầu ong một tiếng, vui vẻ đi theo. Trong suy nghĩ của hắn, Dạ Ảnh là một vị cường giả Địa Hoàng cảnh cùng cấp với phụ thân hắn, lễ vật của Địa Hoàng cảnh chắc sẽ không tầm thường a. Vội vội vàng vàng chạy theo sau, tâm tình lúc này đang nở hoa.

Bước theo sau lưng Dạ Ảnh, không biết trải qua bao lâu, phía trước xuất hiện một cánh cửa đá đổ nát không cách nào hình dung được. Tiêu Thiếu Kiệt thấy vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là kinh ngạc rồi nghi hoặc, hắn nhỏ giọng hỏi:

- Công tử, nơi này chính là Ẩn Thạch Môn, ngài không lẽ định vào trong đó chứ?

Hắn thật sự không hiểu được vị công tử này nghĩ gì trong đầu, nơi đây là Ẩn Thạch Môn, cả năm không người lui tới. Không phải vì nơi đây có hồng hoang cự thú gì đáng sợ mà là nơi này thật sự quá thiếu sinh cơ đi. Một nơi không biết bao nhiêu năm tháng không có một cành cây ngọn cỏ nào sinh sông được, hơn nữa là trước đây đã có vô số cường giả đi vào nơi này tìm hiểu gì đó cũng không trờ lại, từ đó trở đi nơi này được xem là một tử địa không ai dám lui tới.

- Thứ quý giá nhất lại bị xem là rác rưởi, đây là bi ai cho ngươi, cũng là bi ai cho bọn hắn.

Dạ Ảnh không trả lời mà nửa cười nửa nhìn vào cánh cửa đá.

Nói của đá cũng không đúng bởi chỉ có một góc đá nhỏ bắc ngang qua mà thôi, bình thường không thể bình thường hơn, không khác những cánh cửa đá bình thường là bao nhiêu. Chỉ là Dạ Ảnh lại nhìn góc cửa đá nhỏ này vô cùng tập trung.

Khi hắn nhìn cửa đá đó, ánh mắt hắn lóe lên vô số tinh quang, lóe lên rồi NsgUa lại tắt, không ai biết hắn nhìn thứ gì trong đó. Chỉ riêng hắn biết được, trong này cửa đá bình thường lại có vô số đại đạo ý chỉ lưu lại, những đại đạo ý chỉ này là do một vị Trường Tồn Tiên Đế khắc lên. Nhưng cái hắn nhìn không phải cái này, mà là cái ẩn sâu trong đại đạo ý chỉ. Hắn nhìn một hồi, khi thì vui vẻ khi thì bi ai thở dài, chẳng ai rõ ràng.

- Ta mới ngủ một vạn năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Các ngươi cứ yên tâm đi, đợi đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi một lần nữa chiến đến nơi kia.

Dạ Ảnh tâm tình trở lại như cũ, nhìn sang Tiêu Thiếu Kiệt đang nhìn chằm chằm lên cửa đá, cười nói:

- Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì?

- Cái này... Tại ta thấy công tử nhìn cái cửa đá này mà thất thần nên ta cũng muốn xem xem nó có gì, chỉ là càng xem càng không hiểu, trên này đâu có gì đâu mà ngài nhìn tập trung như vậy. Khi vui khi buồn.

Tiêu Thiếu Kiệt xấu hổ cúi mặt cười nói, đợi hoài đợi mãi không nghe thấy âm thanh gì, vội nhìn lên. Nhưng khi hắn nhìn lên thì đâu thấy ai đâu, Dạ Ảnh thì đã đi được một đoạn xa phía trước rồi.

- Công tử.

Hắn hét lớn một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước.

Đi qua Thạch Ẩn Môn đổ nát, phía trước là đại hoang mạc khô cằn đến một con kiến cũng không có chứ đừng nói đến những thứ khác. Đại hoang mạc không một sinh cơ rộng lớn không biết đâu là điểm cuối, trong hoang mạc không một vật sống này cho dù là Thánh Nhân đến cũng sẽ chết vì mất bản tâm thôi chứ đừng nói chỉ là một hóa linh cảnh nho nhỏ như Tiêu Thiếu Kiệt hắn.

Đi một lúc lâu, quay đầu nhìn lại một chút phía sau thì hết hồn. Không biết lúc nào hắn đã không nhìn thấy đầu thành bên kia. Như vậy có nghĩa là hắn đã đi rất xa, cách Dương Nam Thành ít nhất cũng hơn trăm dặm, bởi Dương Nam Thành là một thành thị to lớn, tường thành cao trăm mét là bình thường, có thế đứng xa trăm dặm nhìn thấy mơ hồ tường thành của nó nhưng lúc này thì đến cả cái bóng còn không thấy chứ đừng nói là mờ hồ tường thành cái gì tường thành a.

“Ầm Ầm” Bỗng một tiếng vang lên cuối trời xa kia làm hắn vội giật cả mình, hoảng sợ đưa mắt nhìn về phía trước. Một cơn bão cát như vòi rồng đang ập đến, bão cát như hút hết tất cả cát trên hoang mạc, những tiếng rầm rầm vang lên không ngừng như thiên lôi đánh xuống.

Cơn bão cát còn chưa tới đã vô số cát bụi bay tới làm khuôn mặt hắn đau rát, cả người cũng bị từng đạo vết thương. Phải biết hắn chính là Hóa Linh cảnh thể phách không biết mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu lần, có thể làm hắn bị thương thì cơn bão cát này phải như thế nào khủng bố.

Giống như để chứng minh suy nghĩ của hắn, trên bầu trời chợt tối sầm lại, cơn bão cát lấy tốc độ khủng bố cuốn hết tất cả mọi vật lên trên tạo thành một lốc xoay như hút tam thiên thế giới vào trong lốc xoáy ầm ầm như đánh lên trời. Bầu trời sau khi tối lại liền thấy trên đó bỗng một đạo ánh sáng xẹt trời ngang qua đánh xuống, ngay sau liền một âm vang oanh kèm theo. Một tia thiên lôi oanh oanh đánh vào lốc xoáy, xẹt ra tia lửa đỏ, khủng bố dị thường.

“Oanh Oanh” Từng đạo thiên lôi giận dữ đánh xuống, mỗi lần đánh xuống lại khiến cho hoang mạc sáng rực. Trong hoàng hôn bầu trời đỏ rực đó, từng đạo thiên lôi đánh xuống lại làm cho bầu trời đen lại.

- Giữ vẫn bản tâm!

Bỗng đang hoảng sợ, một âm thanh bình tĩnh vang trong đầu hắn. Hắn nghe âm thanh này liền nghĩ đến Dạ Ảnh, đưa mắt nhìn đông nhìn tây nhưng lại đâu thấy bóng dáng của Dạ Ảnh. Hắn tưởng rằng mình đang gặp mộng, nhưng nếu không phải Dạ Ảnh vậy thì ai nói, bởi hắn nghe vô cùng rõ ràng không thể sai được.

Chỉ một phút thất thần, không khí quanh hắn chợt nóng lên. Theo bản năng nhìn lại, trong chớp mắt vô cùng vô tận bụi cát bay vào mặt, cơn nóng rát theo đó lan ra toàn người.

- Aaa.

Hắn hét lớn đau đớn, chưa kịp hoàn hồn liền đã cảm giác cơ thể mình đang bay lên, bay lên rồi tối sầm lại.

Không biết bao lâu, hắn từ từ mở mắt ra. Một cảnh tượng kinh hoàng rơi vào mắt làm hắn giật mình, mồ hôi lạnh ứa sau lưng.

Phía trước là từng xương cốt, những xương cốt có ẩn hiện đủ màu sắc. Xương cốt nhiều vô kể, nếu đem chúng xếp lại một chỗ thì có khi dựng thành một ngọn núi cao trăm mét.

Dưới những thi cốt đó, những hố sâu không biết trải qua bao nhiêu năm tháng tang thương tồn tại ở đó. Những vết chém sâu như rạch ra đại địa, chém nơi này thành trăm ngàn vạn mảnh. Từng vết kiếm này tản ra một cỗ khí tức âm trầm, có cuồng nộ cũng có lạnh lùng như băng sương vạn năm dưới đáy vực.

“U U” Bỗng trong đống thi cốt, một tiếng quái dị vang lên từng dịp. Tâm thần của Tiêu Thiếu Kiệt trong lúc đó cũng bị âm thanh quỷ mị ảnh hưởng.

“Bạch bạch” từng tiếng bước chân vang nhẹ, hắn cứ như người mất hồn phách, ánh mắt vô thần đi về phía trước. Phía trước hiện ra một đám sương đen, một khuôn mặt như tiên nữ xinh đẹp dị thường đang vẩy tay hắn.

Tiêu Thiếu Kiệt chậm chạp bước tới, bước chân không vững cứ như là sẽ ngã ngay lập tức vậy. Hắn lúc này như có ai đó dẫn dắt đi theo, tuy là từng bước đều đi xuống nhưng trong đầu hắn lúc này lại đang cố kháng cự lấy ý niệm tà dị này.

Ngay khi một bước cuối cùng đạp xuống, phía trước vị tiên nữ xinh đẹp dị thường kia đột nhiên trợn mắt, khuôn mặt dần dần biến dạng. Một đôi mắt ác quỷ lồi ra, một nụ cười đến tận tai, nhìn vài kinh khủng vô cùng.

Khi tiên nữ xinh đẹp đó biến đổi, ý niệm tà ác cũng theo đó biên mất theo. Trong lúc đó Tiêu Thiếu Kiệt cũng giật mình tỉnh táo lại.

Chợt thấy phía trước một lão quỷ do xương cốt tạo thành, một cỗ tà ác khí tức bao trùm lấy người lão. Hắn đang hoảng sợ thì thấy lão đưa tay tới cùng với âm thanh quỷ u ám xua hoài không đi:

- Tới đây nào... U U.

Tâm thần hắn chớp mắt bị rút đi, một nổi đâu đớn từ linh hồn truyền tới. Hắn sợ hãi lùi sau vài bước, tinh thần không thể nào bình ổn được.

Cánh tay lão quỷ quỷ dị đặt lên vai hắn, đôi mắt từng lớn, cái miệng rộng đến hai tai. Miệng rộng nhấp nháy những lời quỷ quái. Cánh tay đặt trên vai đột vỗ một phát.

“Oanh” một tiếng thật to vang lên. Một thân ảnh đột ngột bay dội ra ngoài.

- Aaa.

Tiếng hét lớn vô cùng vọng lại đại thiên vũ trụ, tiếng hét đánh thức vô tận thời không xa xôi tinh cầu những đỉnh phong cường giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play