(‘Thống’-  统 ở đây là toàn bộ, tổng cộng, ta nghĩ ở đây tạm dịch là thống nhất hay thống trị đất nước…)

Người chung quanh đều bị một kiếm không lưu tình chút nào này chấn kinh đến ngây ngẩn cả người, liền ngay cả huyết thái tử Nam Hồng Nhạn chưa bao giờ biết sợ là gì kia cũng đều bị một màn ngoan tuyệt tựa Tu La kia dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Hắn vốn đang tâm tồn một chút tàn niệm cùng đánh giá, nhưng chút ý tưởng này sau một màn đối phương chỉ bằng kiếm khí đã đem người chém chết biến mất hầu như không còn, hắn biết rõ năng lực bản thân, bởi vậy một phen cân nhắc liền tâm sinh ý niệm trốn chạy, tuyệt không có khả năng ở nơi này cùng y cứng đối cứng. (Tiểu Lộc: chú khôn đấy, cứng đối cứng với Dịch ca chỉ có chết thôi a~)

Vì thế Nam Hồng Nhạn hét lớn một tiếng hộ giá, sau khi càng thêm nhiều người vây quanh liền dẫn đầu điều khiển mã xa hướng cửa thành chạy đi, cửa thành sau khi bị mở ra vẫn có nhân mã song phương tranh đoạt, không thể khép lại, lúc này thế nhưng thật ra lại cho Nam Hồng Nhạn thời cơ chạy trốn, bọn họ ỷ vào nhiều người, dùng phương thức tập trung binh lực phá vây mạnh mẽ vọt tới dưới cửa thành.

Trữ Chiếu Dịch bị mấy chục danh cấm vệ dây dưa không ngớt, nhất thời không thể vùng thoát khỏi, đợi đến khi xung quanh bị giết đến không còn một người đứng thẳng, mã xa chở Nam Hồng Nhạn cùng Nam Man đế dĩ nhiên đã thông qua cửa đông, Từ Thương Phá dẫn binh ở phía sau truy kích.

Nhìn thấy chính giữa còn nhiều quân địch ngăn trở, Trữ Chiếu Dịch sắc mặt càng phát ra lạnh lẽo, hắn tay phải cầm kiếm, tay trái song chỉ khấu ở trên môi thổi một cái huýt sáo thanh thúy.

Kia long mã Thước Ảnh nghe xong hăng hái chạy tới, nó tính tình táo bạo thậm chí trên đường hướng tới còn đá bay vài tên cấm vệ quân Nam Man mặc áo giáp đỏ.

Sau khi đi tới bên người Trữ Chiếu Dịch một cái xoay người nghiêng đi, Trữ Chiếu Dịch ăn ý mười phần xoay người lên ngựa, nắm chặt cương ngựa kẹp chặt bụng ngựa hét lớn một tiếng, Thước Ảnh biết được ý đồ chủ nhân, dồn lực xuống chân sau làm trụ hất tung người lên, chi trước ở trên không khua loạn, hí dài không thôi.

Trữ Chiếu Dịch kỵ tọa lập tức vững như bàn thạch, Thước Ảnh tê rống qua đi liền duỗi chân hết tốc lực lao đi, thấy có kẻ né tránh không kịp nó hoặc là trực tiếp đá bay, hoặc nhẹ nhàng nhảy tránh đi, tựa như phi mã mọc thêm cánh.

Cũng là bởi vì cấm vệ quân có một nửa hộ vệ Nam Man đế đã mang đi, Thước Ảnh mới có thể chạy tới, bằng không người chết dưới gót sắt của nó nhất định không ít.

Rốt cuộc cũng là bảo mã được xưng long mã, đã chạy đuổi ra khỏi thành không đến một dặm, vượt qua đoàn người Từ Thương Phá đang dẫn đầu đuổi bắt, cùng người Nam Hồng Nhạn suất lĩnh trong lúc đó khoảng cách ngắn lại tới trong vòng năm mươi trượng.

Nam Hồng Nhạn thấy Trữ Chiếu Dịch đuổi theo không bỏ, bên môi tràn ra một mạt nụ cười giả tạo, phân phó hai gã tướng quân bên cạnh ngăn trở Chiếu Nguyên Đế, nếu có thể đánh chết, nhất định sẽ trọng thưởng phong hầu.

Mặc dù vừa mới biết qua kiếm pháp bá đạo của Trữ Chiếu Dịch, chính là dưới trọng thưởng tất có dũng phu, chính là chỉ hơi chần chừ trong chớp mắt, hai người liền từ trong tầng tầng hộ vệ cấm quân thúc ngựa lao ra.

Trữ Chiếu Dịch sớm dự đoán được sẽ gặp phải ngăn chặn, y bên môi gợi lên một mạt cười lạnh, lấy tay rút ra Sương Hoa Ly, nhưng phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiếu Thanh Y lại làm cho động tác y ngừng một chút.

“Hoàng Thượng, hai người này cứ giao cho chúng ta! Ngài ngàn vạn lần không cần thả tên cẩu hoàng đế Nam Man kia!”

Hai người tọa hạ cũng là danh câu (tên ngựa khỏe) thiên lý, mặc dù bị rớt lại mấy đám mã thân, nhưng vẫn như cũ gắt gao đuổi theo Trữ Chiếu Dịch.

Lớn tiếng hô quát dưới song kỵ từ một tả một hữu Trữ Chiếu Dịch chạy qua như điên, huy kiếm liền tự đón nhận đối thủ của mình, Trữ Chiếu Dịch thấy thế không chút do dự trực tiếp giục ngựa mà qua.

Nam Hồng Nhạn vốn tưởng rằng hai người kia như thế nào cũng có thể kéo lại y chốc lát, nhưng khi vừa quay đầu lại, đã thấy khoảng cách giữa Trữ Chiếu Dịch cùng bọn chúng ngược lại càng gần, cách đó không xa hai tên tướng quân bị hắn bỏ lại kia cũng lần lượt bị người chém xuống ngựa.

Hắn cảm thấy không khỏi có chút lo lắng, nhưng vào lúc này Trữ Chiếu Dịch từ một bên thân mã thân cầm lấy ngự long cung đem hợp ba người lực mới có thể kéo ra của mình, lại xuất ra một cây trường tiễn đặc chế.

Mũi tiễn này hoành khoan dựng thẳng hẹp, được tinh thiết chế tạo, so với kình lực phi thường của giao long nổ, trường tiễn còn được gọi là khiếu minh này sở trường về tốc độ sắc bén.

Trữ Chiếu Dịch tuy rằng không thường ra trận, huy thương không phải là điểm mạnh của y, nhưng luận về bắn tên chính là tinh chuẩn của y mà ngay cả Phiền Ngọc Kỳ cũng đều không có.

Y ngồi trên lưng ngựa xóc nảy, hai chân kẹp chặt thân mã, lắp tiễn lên dây, hai tay kéo ra ngự long cung kình lực phi thường, nhắm thẳng Nam Hồng Nhạn đang được tầng tầng cấm vệ quân hộ vệ.

Nam Hồng Nhạn không phải không nhìn thấy động tác của y, khi hắn cùng đối chiến, một tiễn dũng mãnh phi thường của Chiếu Nguyên Đế đã bắn thương phụ vương bách phát bách trúng khiến hắn thập phần khâm phục, chính là hắn đối tài bắn cung của bản thân từ trước đến nay tự phụ vô cùng, liền ngay cả thiết sư Phiền Ngọc Kỳ kia còn vì một tiễn của hắn làm kinh sợ mà bị bắt giữ. (Tiểu Lộc: hừm, mơ đi, con nhạn nhà mi chỉ giỏi ăn may thôi, hừ hừ =’= ~ Fox: *cười sặc sụa* =))))

Hắn được tôn vinh là tay kị xạ đệ nhất Nam Man, mặc dù đang trên đường chạy trốn chối chết, có thể thấy được Chiếu Nguyên đế giương cung, hắn nhưng lại cũng có xúc động muốn ganh đua cao thấp.

Hắn từ sau lưng lấy ra diên vĩ cung cùng tiễn của mình, lập tức rất nhanh xoay người lại kéo căng giương cung.

Hai người hai bên  cách xa nhau ba mươi trượng, khoảng cách này không được coi là rất xa, nhưng cũng không quá gần.

Trên mã rất lắc lư, nhưng hai người tay nắm bắt dây cung cũng vững vàng không chút run rẩy, bọn họ trong lúc nín thở tìm kiếm sơ hở của đối phương, so với Nam Hồng Nhạn có rất nhiều người bảo vệ, bên người Trữ Chiếu Dịch hai gã hộ vệ đều bị tách ra chung quanh không có gì che.

Dẫn trước nhắm chuẩn là Nam Hồng Nhạn, hắn nhắm ngay  ngực Trữ Chiếu Dịch, nhe răng cười bắn ra  một tiễn khí thế sắc bén.

Trữ Chiếu Dịch nhìn thấy đối phương đi trước bắn ra cũng không chút rối loạn, y hai mắt trợn lên gắt gao nhìn chằm chằm Nam Hồng Nhạn giữa đám người, rốt cục trong nháy mắt đối phương hai tay buông ra nhìn đến một tia sơ hở, cơ hồ cách thời điểm tiễn của đối phương bay ra hơn phân nửa khoảng cách, y nới lỏng tay đang gắt gao nắm chặt dây cung.

Để giảm bớt lực cản gió mang đến, phần đuôi tiễn khiếu minh được chạm rỗng mấy lổ nhỏ, mỗi khi bắn tiễn đều sẽ phát ra một loại tiếu âm bén nhọn như chim hót tảng sáng, tốc độ càng nhanh, thanh âm phát ra sắc bén hưởng vang.

Này một tiễn Trữ Chiếu Dịch ngưng tụ lực toàn thân, bởi vậy khiếu minh tiễn vừa bắn, một trận tiếu âm chói tai đâm phá màng nhĩ tựa như châm bình thường đâm vào lỗ tai mọi người.

Như thể thần tích mũi tiễn bắn ra từ Nam Hồng Nhạn ngay chính giữa bị sắc bén xuyên qua, đem chém thành hai nửa, lúc sau tốc độ không chút nào giảm xuyên qua thân hình những người khác thẳng đến hậu tâm Nam Hồng Nhạn!

“Ách!?”

Tuy rằng Nam Hồng Nhạn trên phương diện tài bắn cung tự cho mình siêu phàm, nhưng hắn cũng chưa từng thấy ai có thể dùng tiễn đánh vỡ tiễn của người khác, đem tiễn đối phương từ giữa tước thành hai nửa.

Hắn cơ hồ là bị một tiễn thần kỳ này dọa cho cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, lúc thấy khiếu minh tiễn xuyên qua khe hở thân thể mọi người thẳng đến hắn thì bị dọa đến hồn vía lên mây.

Cuống quít né tránh, nhưng lại vẫn chậm nửa bước, chỉ nghe phập một tiếng vang nhỏ, thân tiễn đâm thẳng nhập thể, phảng phất tựa như kinh lôi nháy mắt hiện ra.

Nam Hồng Nhạn đau nhức không chịu nổi a nha một tiếng ngã xuống ngựa, thậm chí thiếu chút nữa bị nhân mã phía sau né tránh không kịp đạp thành thịt nát.

Cấm vệ quân gặp thái tử ngã xuống ngựa, một trận đại loạn, đội ngũ nhất thời đình chỉ tiến lên.

Trữ Chiếu Dịch cũng không nhân cơ hội này trực tiếp đuổi theo, mà là chờ đợi nhân mã phía sau tụ tập.

Nam Hồng Nhạn bị thương rất nặng, một lần trì hoãn này của bọn chúng, lúc sau theo sát Trữ Chiếu Dịch, song tử hộ vệ cùng Từ Thương Phá suất lĩnh truy binh cũng lần lượt đuổi tới.

Song phương lại lần nữa phát sinh tranh đấu thảm liệt, càng lúc càng nhiều Đại Chiếu viện binh lục tục đuổi tới, đem nhóm người Nam Hồng Nhạn bao quanh, vòng vây theo đó vô tình chém giết, người càng giảm bớt mà từng bước thu nhỏ lại.

Cho đến khi còn lại không đến trăm người Chiếu Nguyên Đế hạ lệnh đình chỉ trận đồ sát gần như đơn phương, y cáo tri cho bọn chúng biết bỏ xuống vũ khí làm tù binh còn có thể giữ lại mạng sống, nếu không lập tức huyết tiên ngũ bộ.

Mọi người đã muốn đánh nhau lâu ngày, thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi, thái tử cũng đã bị trọng thương, trông thấy chung quanh tất cả đều là quân địch, nhất thời không có tâm tư phản kháng, một người dẫn đầu bỏ xuống vũ khí, liền cùng lần lượt khí giới đầu hàng.

Sau khi bắt nhóm tù binh, Trữ Chiếu Dịch xuống ngựa, bước đi thong thả đến trước mặt Nam Hồng Nhạn đang dựa vào mã xa ngồi dưới đất.

Hắn mặc dù tránh được chỗ yếu hại, nhưng khiếu minh tiễn vẫn là xuyên thấu sườn bụng hắn, máu tươi chảy đầy đất, kia khuôn mặt âm nhu quỷ mị lúc này cũng tái nhợt không huyết sắc.

Trữ Chiếu Dịch chính là lạnh lùng nhìn hắn một cái, lúc sau liền có kẻ khác đem Nam Man đế từ trong mã xa đưa tới.

Ai ngờ người từ phía trên đi tới quả thật mặc long bào không sai, nhưng lại là nam nhân vẻ mặt xấu xí hèn hạ, hắn nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống trước mặt Trữ Chiếu Dịch dập đầu thành kính xin tha, nói chính mình cũng không phải là Nam Man Đế, chỉ là thế thân.

Trữ Chiếu Dịch từng gặp qua Nam Man Đế, khuôn mặt kia dù cho hóa thành tro y cũng sẽ nhận ra, lúc này thấy người này, mi vũ anh tuấn nhất thời nhíu lại.

Lúc này Nam Hồng Nhạn đang ngồi dưới đất đột nhiên cười ha ha, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nháy mắt, Trữ Chiếu Dịch liền hiểu được chuyện gì xảy ra......

Bọn họ bị hắn lừa.

Nam Hồng Nhạn cười bừa bãi, nhưng cười lớn tác động đến miệng vết thương ở bụng, cười vài tiếng hắn liền không còn sức lực, bưng lấy miệng vết thương run run không ngừng, nhưng vẫn là cậy mạnh nhìn chằm chằm Trữ Chiếu Dịch.

“Ha hả, bị lừa đi, phụ vương hắn căn bản không ra khỏi thành! Trong tẩm cung ngầm của hoàng cung có mật đạo đi ra ngoài thành, là trước khi phụ vương kế thừa ngôi vị đã tồn tại, cái tên thái giám chết tiệt kia cũng không biết! Ha ha ha, hiện tại, phụ vương hẳn là đã  đang trên đường chạy tới Sóc Nguyệt thành! ChờNamMan ta trọng chỉnh binh lực, Đại Chiếu các ngươi cứ chờ được huyết tẩy đi!”

Trữ Chiếu Dịch nghe đến việc này nhưng chưa phản ứng mạnh, chính là mặt không chút thay đổi nhìn tên khốn này.

Nam Hồng Nhạn thấy hắn thờ ơ, một bộ dáng tự tại thành thạo như đã định liệu trước, cảm thấy không khỏi có chút căm tức, nhìn thấy người trước mắt đột nhiên nghĩ tới cái gì, thấp hèn khinh nhờn cười nói:

“Đúng rồi, cái tên thiết sư tướng quân ngươi yêu thương thế nào? Không chừng đã chết đi, bất quá mắt mù về sau cũng khó làm được cái gì  đi, ai, đáng tiếc a, vốn đang muốn nhìn một chút hắn một người nam nhân như thế nào ở dưới thân người hầu hạ, chỉ tiếc kia Liệt Tự......”

Không đợi hắn nói xong, Trữ Chiếu Dịch một bước vụt tiến lên, quỳ gối ngồi xổm bên người Nam Hồng Nhạn, động tác quá mức đột nhiên tới làm Nam Hồng Nhạn cả kinh, Từ Thương Phá cùng song tử hộ vệ đều cảm thấy căng thẳng.

“Tức giận?”

Trong đôi mắt lóe ra hưng phấn quỷ dị, chính là hắn cũng không có nhìn thấy mắt Trữ Chiếu Dịch, mà là bị một trận mãnh liệt đau đớn kích thích đến khuôn mặt vặn vẹo.

Trữ Chiếu Dịch không hề báo trước đem khiếu minh tiễn cắm sau lưng hắn một hơi rút ra, xé rách da thịt, lôi ra một đạo huyết tuyến, Nam Hồng Nhạn đau đớn hét thảm một tiếng, miệng vết thương bị xé rách toang, nhất thời máu đổ càng nhanh, cứ như thế, hắn sẽ ngay cả thời gian một nén nhang cũng đều chống đỡ không nổi.

“Ngươi, ngươi......”

Bịt chặt miệng vết thương, Nam Hồng Nhạn đầu đầy đổ mồ hôi sống chết trừng mắt Trữ Chiếu Dịch, đã thấy người phía sau trong mắt lóe ra hàn ý lạnh lẽo, cái loại âm trầm này, nhưng lại cũng làm cho đáy lòng hắn phiếm hàn.

“Thanh Y, cầm máu cho hắn, dùng ngưng trệ ngọc lộ bôi hảo miệng vết thương...... Chuẩn bị trói cho tốt, thuận tiện đem cái miệng hắn bịt lại.”

Trữ Chiếu Dịch như thế phân phó, Tiếu Thanh Y bị gọi đến tên cũng nhìn hoàng đế sư huynh của mình như nhìn quái vật.....

Liền ngay cả Nam Hồng Nhạn đều nhất thời có chút ngốc lăng nhìn y, khó hiểu vì sao y không lập tức giết hắn.

Thẳng đến Trữ Chiếu Dịch lại bổ sung một câu, Tiếu Thanh Y mới vui tươi hớn hở cười hì hì nhảy xuống ngựa, dùng tới dược ngoại thương hảo đem Nam Hồng Nhạn băng bó.

Trữ Chiếu Dịch nói chính là:

“Hắn không thể chết ở chỗ này, hảo hảo dưỡng hắn, sau khi đoạt được Phượng Minh, ta muốn tự tay từng đao từng đao đem hắn lăng trì!”

Chung quanh một vòng người nghe xong, đều bị kinh hãi không thôi, trong luật pháp Đại Chiếu, lăng trì là hình pháp nghiêm khắc nhất, nội dung hành hình rất đơn giản, chính là từng đao từng đao đem từng miếng thịt trên thân người cắt lấy, tổng cộng một trăm hai mươi đao, chỉ có người tội ác tày trời mới có thể bị thi hành loại cực hình bậc này.

Trữ Chiếu Dịch mặc dù không giống tiên đế Chiếu Hòa nhân ái như vậy, nhưng đối với khốc hình cực kỳ tàn ác này cũng thật sự không đồng tình, người từng bị phán lăng trì đều sẽ được y tự mình kiểm tra đối chiếu cẩn thận mới tuyên án, lúc này y đột nhiên nói ra lời muốn Nam Hồng Nhạn sống để lăng trì, tự nhiên làm cho rất nhiều người ngoài ý muốn.

Nhưng song tử hộ vệ đối Nam Hồng Nhạn thế nhưng không chút đồng tình, sau khi bọn họ xem qua thương thế của thiết sư Kỳ tướng quân, nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ chỉ sợ sẽ càng thêm điên cuồng trả thù.

Đem miệng Nam Hồng Nhạn bịt lại, đối với ánh nhìn hoảng sợ của hắn, Tiếu Thanh Y tà ác cười vỗ vỗ hai má hắn nghiêng đầu đối lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nam Man thái tử gia, ngài hãy cầu nguyện trong lúc hành hình có thể sớm một chút tắt thở đi......”

Nói xong lúc sau vừa định đứng dậy, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì dường như vui rạo rực nói câu: “Nga, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói Nam Man đế thông qua mật đạo đi hướng Sóc Nguyệt thành phải không? Ha hả, sợ là để cho ngươi thất vọng rồi, Hào cũng không chỉ một người nga, cái mật đạo kia Hoàng Thượng của chúng ta đã sớm biết, Chu Tước tướng quân ở lại bên trong hoàng thành điều tra hiện tại không sai biệt lắm chắc hẳn đã muốn tóm được hắn rồi đi......”

Trừng đôi mắt to ngây thơ, giống như khờ dại tự hỏi, ngón tay còn tính trẻ con chọc chọc lên gò má mình làm một bộ cân nhắc và vân vân bộ dáng. Làm bộ không nhìn đến Nam Hồng Nhạn sau khi nghe được lời hắn nói lộ ra biểu tình kinh ngạc vô cùng.

“A, có liền có liền!” Ngay tại lúc Nam Hồng Nhạn trong đầu hiện ra một mảnh đại hỗn loạn, Tiếu Thanh Y khóe mắt thấy được một cột khói hiệu hồng sắc từ hướng nam phóng lên cao, hắn vỗ tay nói: “Không hổ là Trình tướng quân! Hì hì, cái này, thái tử gia, hai người các ngươi có thể làm bạn......”

Không chút nào đem bộ dạng Nam Hồng Nhạn đã muốn mặt cắt không còn chút máu để vào mắt, Tiếu Thanh Y xoay người hướng đệ đệ Tiếu Tố Y đi đến, đã thấy người kia rất không đồng ý nhìn hắn.

“Sư huynh...... Ngô, Hoàng Thượng đều từng nói qua chuyện này là cơ mật không được phép đối người khác nói......” Hắn trách cứ Tiếu Thanh Y đồng thời nhìn trộm về phía Trữ Chiếu Dịch đang muốn xoay người lên ngựa, đã thấy nam nhân như là không nghe đến dường như ngay cả mắt cũng chưa liếc lấy một cái, làm như cũng không nhìn thấy chuyện gì.

Nếu bọn họ đã bắt được Nam Hồng Nhạn, Trình Thiên Viễn bên kia cũng không thất bại, lệnh cấm kia cũng coi như tự động giải trừ.

Tiếu Thanh Y không có khô khan như Tố Y, hai tay kê ở sau đầu hướng phía đối phương le lưỡi làm mặt quỷ.

“Cái loại biến thái này nên từ trên dáng vẻ kiêu ngạo đả kích đả hạ nhục hắn, bằng không chỉ có tra tấn thân thể, rất tiện nghi hắn.” Nói xong, lộ ra một mạt tiếu dung tà khí xoay người lên ngựa.

***************************************************************************

Chỉ là ngắn ngủn chưa đến thời gian một ngày, tòa Phượng Minh thành, cố đô trăm năm lịch sử đã bị Đại Chiếu hoàn toàn chiếm lĩnh, ba ngày công thành chiến cộng thương vong mười lăm vạn, giết địch mười hai vạn, tù binh lại đạt tới hai mươi ba vạn, thậm chí bao gồm cả một tộc Nam Man hoàng thất cùng chúng thần Nam Man.

Cách ngày công chiếm Phượng Minh, liền lần lượt có vài vị chư hầu đưa tới thư quy hàng, cho thấy nguyện thần phục Đại Chiếu.

Ở vào phía nam điểm cực của Nam Man là Minh Doanh hầu- đệ đệ của Nam Man đế, không cam lòng trăm năm cơ nghiệp Nam Man chắp tay dâng cho người khác, chết không hàng phục, lại bị dân chúng trong quản hạt này khởi binh, lại thêm gần đấy là Âu Dương bắc định hầu muốn lấy lòng Đại Chiếu phát binh tương trợ, cuối cùng Minh Doanh hầu chết dưới kiếm người một nhà, đầu bị chém xuống được khoái mã đưa đến Phượng Minh, tùy theo đó còn có thư quy hàng của bắc định hầu.

Bảy ngày sau, toàn bộ chư hầu Nam Man quy thuận Đại Chiếu, Chiếu Nguyên Đế thống nhất nam bắc, định ngày làm ngày quốc khánh, năm sau dời đô minh phượng, luật pháp cùng quốc hiệu giống theo chế độ cũ của Đại Chiếu, đại xá thiên hạ, mười năm không trưng thu quốc thuế, năm đó người tử tội giống nhau đặc xá, được nhân tâm nhất chính là còn cấp tù binh cho vay ngân lượng phân phát hồi hương, không biết có bao nhiêu dân chúng chạy đến dưới Phượng Minh thành vì tân đế cầu phúc.

Lúc sau Chiếu Nguyên đế còn lần lượt ban phát nhiều điều lệnh đặc xá, chuẩn bị đầu năm thiết khảo chọn lựa nhân tài, đợi sau khi quốc gia yên ổn đem tiến hành một lần thay đổi cơ cấu quan lại hoàn toàn loại bỏ hủ bại.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play