Tần Mãn tuyệt thực biểu lộ ý chí, kiên quyết thà rằng bị hao tổn cũng không khuất phục thực sự khiến người ta bội phục, y sống đói bụng chín ngày, bộ dáng người đã không chỉ là suy yếu, hai má hõm xuống thật sâu, nhưng cho dù như vậy y lại vẫn chống thân hình thẳng tắp ngồi kiêu ngạo bên bức tường mốc meo ẩm thấp, áo giáp trên người chưa tháo xuống, vẫn như cũ là một bộ nghiêm nghị chi tư.

Nhắm mắt tĩnh tọa một góc, từ xa truyền đến một trận tiếng bước chân, y lại ngay cả ánh mắt đều lười mở, thẳng đến khi cửa sắt phía cuối hành lang dài được xịch một tiếng đẩy ra, Tề Mục Chi lớn giọng theo đó vang lên.

“Tần lão tướng quân, Tề mỗ hướng ngài bồi tội.”

Những người chiêu hàng này cái gì nói đều đã nói hết, nhưng duy độc một câu này.

Bồi tội?

Hắn một tướng quân thắng trận hướng y một tù nhân bồi tội? Tại sao nói vậy.

Mí mắt giật giật, Tần Mãn mở mắt, có chút chế nhạo nhìn về phía người nọ, đã thấy trừ bỏ Tề Mục Chi, phía sau y còn theo hai người, chính là ánh sáng trong lao không tốt lắm, hắn nhìn không rõ ràng, nhưng vào giờ phút này dù là ai đến cũng không trọng yếu. Y lại bất động thanh sắc thu liễm tầm nhìn nhắm mắt lại, như trước duy trì tư thế ngồi xếp bằng kia.

Tề Mục Chi không nhận được sự đáp lại nào tính tình cũng tốt, đối với điều này không chút phật lòng, hắn cầm túi rượu, cách cửa lao bằng gỗ mặt hướng Tần Mãn thở một hơi ngồi xuống, cũng là ngồi xếp bằng, mới vừa ngồi xuống liền tay chống đầu gối cúi đầu cúi người hành lễ.

“Tề mỗ vì chuyện trên trận tiền đã ám toán Tần lão tướng quân đặc biệt đến bồi tội, Tề mỗ không quang minh, thủ đoạn biểu hiện không sạch sẽ, Tề mỗ xưa nay kính ngưỡng tướng quân, chỉ tiếc không thể lần nữa đánh một trận vui vẻ.”

Không câu nệ tiểu tiết như mọi ngày, mấy lời đó Tề Mục Chi nói cực kỳ thành khẩn, thái độ như vậy nhưng thật ra khiến Tần Mãn có chút ngạc nhiên, nghiêng mắt nhìn Tề Mục Chi sau một lúc lâu, cuối cùng, y há mồm thấp giọng nói: “Binh bất yếm trá, Tần mỗ bị thua tâm phục khẩu phục, không còn gì có thể nói.”

Tề Mục Chi nghe đối phương đã mở miệng, hơn nữa thế nhưng cứ như vậy rộng rãi tha thứ thủ đoạn của hắn, cảm thấy không khỏi bội phục trí tuệ đối phương, cười ha ha nói: “Tần tướng quân quả nhiên là nhân trung hào kiệt, Tề mỗ bội phục! Rượu này là hào nhưỡng mạnh do người miền Bắc Trung Quốc nhưỡng ra, thường nhân nghe thấy hương rượu sẽ đại túy, Tề mỗ trân quý  nhiều năm luyến tiếc uống, lúc này cấp Tần tướng quân bồi tội tiệc tiễn biệt, kính ngài ba chén.”

Nói xong, Tề Mục Chi vặn mở nút chai ngửa đầu ừng ực ừng ực uống ba ngụm lớn, hương rượu tràn ra, quả nhiên là hương thơm bốn phía, thuần hậu đậm đặc.

Cho dù là uống quen rượu mạnh, chính là ba ngụm hào nhưỡng xuống bụng, yết hầu tới dạ dày lại tựa như châm ngọn nhiệt hỏa nhưng hắn uống xong lấy mu bàn tay lau miệng vẫn là rống lớn một tiếng “Quá đã”, sau đó thân thủ lật lại túi rượu, đem số rượu còn lại tất cả đều đổ xuống trước cửa lao, coi như vì đối phương tiễn đưa.

Tần Mãn không nói gì nhìn Tề Mục Chi, đối phương đổ hết rượu xong tùy ý đem túi rượu ném tới một bên, lúc sau liền lâm vào trầm mặc.

Ngay cả hai người phía sau hắn cũng đều không có nói gì, loại không khí quái dị này trước đây thật đúng là chưa từng gặp qua, Tần Mãn nhưng thật ra có chút tò mò mấy người này trong hồ lô chứa cái gì, với y một lão nhân mục nát sắp xuống mồ, cần phải đến đối phương một vị hộ quốc tướng quân như vậy 【 tưởng nhớ 】 sao.

Tề Mục Chi cứ vậy trầm mặc, Tần Mãn lại không nói được một lời, thẳng đến khi hắn vừa muốn nhắm mắt lại, đối phương mới đột nhiên mở miệng: “Tề Mỗ bội phục khí tiết của Tần tướng quân, thật là vạn phần kính ngưỡng, chính là Tề mỗ vẫn không thể không nói, ngài không nên ngoan cố như vậy, thứ Tề mỗ thẳng thắn, ngài vì Nam Man đế một đế vương như vậy mà cam tâm liều chết, đây là trung, nhưng lại là ngu trung!”

Quả nhiên vẫn này!

Cười lạnh, Tần Mãn nhắm lại mắt, y một vị phó tướng này thái độ với mọi việc bên ngoài đều là khóa cánh cửa trong lòng khiến Tề Mục Chi quả thực vô lực, hắn không giỏi ăn nói, không biết nên như thế nào biểu đạt loại luyến tiếc tài năng thực phức tạp này, lời nói phun ra chẳng những  không cẩn thận gợi lên dụng ý chiêu hàng ngược lại còn làm cho đối phương nổi lên cảnh giác.

Phía sau Trình Thiên Viễn vẻ mặt hiểu rõ cười cười, nghe được tiếng cười của hắn, Tần Mãn cũng không có phản ứng gì, nhưng kế tiếp lời nói đối phương lại làm cho y đáy lòng trở nên rối loạn không ngừng.

“Tần lão tướng quân, tại hạ trấn nam chu tước Trình Thiên Viễn, cũng là kính ngưỡng uy danh tướng quân đã lâu, lần này đến đây đều không phải là mang theo dụng ý đặc biệt gì, chính là đến tiễn đưa một hán tử ngay thẳng chính trực, thuận tiện lải nhải vài câu thôi, mặc kệ ngài thích hay không thích nghe, chúng ta đều sẽ nói ngài nghe ra một cách rõ ràng.

Lẽ ra sự chết sống của ngài cùng Trình mỗ không quan hệ, nhưng là Trình mỗ mấy ngày trước đây từng đi thăm qua tù binh, nếu như trí nhớ ngài còn tốt, hẳn là còn nhớ rõ...... người nhà của mình chứ?

Nhận thấy được những lời này nói ra, Tần Mãn cả người chấn động, mạnh mở mắt, một đôi mắt trợn lên gần như hung ác nhìn chằm chằm hắn, nhưng Trình Thiên Viễn bất vi sở động, chỉ là khẽ mỉm cười nhìn thẳng lão.

Cuối cùng Tần Mãn hừ lạnh một tiếng quay đầu nói nhỏ: “Lão hủ ba đứa con chết trận sa trường cũng chưa từng nhíu mi qua! Ngươi cho là Tần mỗ sẽ vì riêng tư bản thân mà phản bội cội nguồn, quốc gia?”

Trình Thiên Viễn vừa nghe lời này liền biết đối phương hiểu lầm, xua tay cười tiếp tục nói: “Tần tướng quân ngài hiểu lầm, Trình mỗ vô tình mạo phạm, càng không có tâm hiếp bức, thậm chí có thể nói cho ngươi, cho dù ngươi không đầu hàng Đại Chiếu, quốc quân của ta cũng nhất quyết sẽ không bắt người nhà của ngươi gây bất lợi gì.

Người nhà mà ta nói, đều không phải là thân nhân của ngươi, mà là những tướng sĩ một tay ngươi đề bạt ra, nghe nói ngài đối với bọn hắn so với thân tử còn gần gũi hơn, một từ【 người nhà 】 này dùng ở trên người bọn họ cũng không quá đi.

Đã có nhiều người tới đây hẳn là chưa nói qua cho ngươi chuyện về bọn họ, ta muốn nói với ngươi chính là, bọn họ với ngươi giống nhau, quyết tâm kiên cường đấu tranh tới cùng, không khuất phục Đại Chiếu.”

Lời này vừa nói ra, Tần Mãn ngạc nhiên mở lớn hai mắt, nhưng vừa nghĩ đến cũng liền hiểu rõ, những tướng sĩ y huấn luyện, cùng y xuất sinh nhập tử nhiều năm, quả thật đều là những luồng tâm huyết trong người y, đôi mắt già nua có chút chua xót, Tần Mãn trong tâm xúc động nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

“Trình mỗ biết tướng quân đối đãi với binh lính của mình như thế nào, kì thực ta đối với binh lính của bản thân cảm tình cũng thực đặc biệt, nhưng...... Này không đủ để trở thành lý do để vạn người cùng ngài tuẫn táng, điểm ấy ta nghĩ không nên, ta nói vậy tướng quân chắc cũng sẽ hiểu được.

Giống Trình mỗ vừa mới nói, đây không phải là uy hiếp, chỉ là nhắc nhở, bởi vì sự thật chính là tàn khốc như vậy, binh sĩ của ngài chỉ biết cùng ngài đi, ngài nếu là thực sự không thông suốt, bọn họ sợ là sẽ đi theo ngài một đường đào tẩu đến phản động, Trình mỗ...... Thật sự là không muốn thấy thảm cảnh máu chảy thành sông, mong rằng tướng quân có thể thêm lần nữa suy nghĩ cân nhắc.”

Trình Thiên Viễn biết lúc trước những người đến chiêu hàng không nói qua cho Tần Mãn chuyện này, nhưng theo hiểu biết của hắn, những người này là tuyệt đối lưu không được, nếu Tần Mãn đã chết, cho dù tàn nhẫn, cũng muốn giết sạch những người đó, Chiếu Nguyên đế không muốn làm như vậy, bọn họ những người yêu quý binh sĩ như thế nào dám nhẫn tâm?

Hai vạn người, kia chính là hai vạn người sống a, chính là nhất niệm chi soa(nghĩ sai thì hỏng hết, ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng) liền phải nhiều người như vậy đi theo chôn cùng, Trình Thiên Viễn chỉ là tưởng tượng đến hình ảnh kia liền khó có thể ức chế cảm giác run rẩy từ đáy lòng.

Hắn là người yêu quý binh sĩ, cho nên nếu đổi lại lập trường là hắn ở trong lao, bất luận cái gì chí hướng lễ tiết, chính là vì tính mạng hai vạn binh tướng  này, hắn cũng sẽ không chút do dự chiêu hàng.

Nhưng hắn không phải Tần Mãn, cho dù hắn nói hắn không có ý uy hiếp đối phương, nhưng Tần Mãn nghe xong vẫn là có loại cảm giác bị uy hiếp, y cũng biết đối phương nói đều là lời nói thật, y một mặt nghĩ đến bản thân, lại đã quên y đều không phải chỉ là một cái mệnh, một cái mệnh của y liên lụy không chỉ có Tần gia cao thấp bảy mươi sáu khẩu, còn có kia hai vạn người, hai vạn cái mạng.

Nếu chỉ là bản thân mình, người thân của mình, y còn có giác ngộ hy sinh, thế nhưng đây là những binh tướng, bọn họ đều không phải thân nhân của y, nhưng cảm tình lại còn hơn thân nhân, y không có nhi tử, cho nên đem thủ hạ binh tướng xem như nhi tử của chính mình, ba nhi tử đã mất y có thể không nháy mắt, nhưng nếu là chết hai vạn nhi tử...... y, y có thể như vậy ích kỷ làm ra loại quyết định này không?

Tần Mãn dao động mấy người đều xem ở trong mắt, nhưng vào lúc này, Phiền Ngọc Kỳ một bên vẫn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng.

“Tần tướng quân, không biết ngài nhận ra được tại hạ không?”

Tần Mãn giương mắt nhìn vọng tới người nọ ở chỗ tối, đối phương thấy y hí mắt làm như thấy không rõ, cố ý tiến lên vài bước ra khỏi bóng tối, lúc này y mới có thể nhìn thấy rõ ràng.

Đối phương một thân áo giáp hỏa hồng, tướng mạo đoan chính nhất phái nghiêm nghị chính khí, uy thế khiếp người. Y liếc mắt một cái liền nhận ra, người này là môn thần thiết giáp của Đại Chiếu, tuổi còn trẻ đã là Đại tướng quân võ quan đứng đầu Chiếu quốc  —— thiết sư Phiền Ngọc Kỳ!

Y không dự đoán được hắn thế nhưng cũng sẽ đến trước nhà lao của y, trong mắt nghi hoặc không khỏi càng thêm sâu.

Phiền Ngọc Kỳ thấy y nhãn thần trấn tĩnh, biết y nhận ra hắn, nhưng vẫn lễ phép nói: “Tại hạ thiết sư Phiền Ngọc Kỳ, đối với danh tự của tướng quân cũng là như sấm bên tai, tại hạ cũng không nghĩ muốn nhiều lời, thầm nghĩ hỏi ngài vài vấn đề, ở trong mắt ngài, cái gì gọi là trung?”

Tần Mãn nghe xong đơn giản trầm tư, chỉ nói một câu: “Tận tâm gọi là trung.”

Phiền Ngọc Kỳ nghe xong ánh mắt trầm xuống, sau một lúc lâu nghiền ngẫm bốn chữ, cuối cùng thở dài tiếp tục nói: “Trung, kính dã, tận tâm gọi là trung, tận lực mình cũng là trung. Ngài đã vì Nam Man đế tận tâm tận lực làm được như thế, chẳng lẽ còn không đủ?

Thiên hạ xưa nay là chủ thượng lựa chọn thần tử, mà thần tử không thể lựa chọn chủ thượng, phụ tá minh quân là trung, giúp người xấu làm điều ác còn có thể gọi là trung sao?

Câu hỏi vừa rồi kia, chủ thượng của tại hạ Chiếu nguyên đế chính miệng từng hỏi qua ta, ngài có biết ta trả lời như thế nào?

Trung với quân thượng gọi là trung, nhưng càng phải trung với quốc, trung với dân, trung với cội nguồn. Mặt khác, tòng mệnh mà lợi quân được gọi là thuận; nghịch mệnh mà lợi quân gọi là trung; kính mà không thuận người, tức là bất trung!

—— chính là kính sợ nhưng lại trốn tránh mà không làm chuyện có lợi cho quân vương, khiến quân vương ở trên con đường thất đạo càng đi càng xa, càng lún càng sâu, này có thể xưng là trung sao?”

Nghe được lời này, không riêng Tần Mãn cả kinh, Tề Mục Chi cùng Trình Thiên Viễn cũng đều là sửng sốt, đạo lý này nói ra thì ai cũng đều biết, thế nhưng chân chính ở trong triều làm quan ai có thể thật sự nói được ra lại làm được đến? Tiểu trung trung với quân, đại trung trung với quốc! Vì bách tính, căn cơ quốc gia, can gián hành vi thất đạo của quân vương, này không phải là chức trách của thần tử?

Nhưng là hiện giờ vua và dân, ai có thể đưa ra đại trung như vậy, ai dám can gián hành vi của quân vương, từ xưa đến nay những thần tử đại chung vì tiến lên thành thật khuyên giải mà bị hôn quân giết chết thậm chí liên luỵ cửu tộc còn ít sao?

Lần này ngụ ý sâu xa trong lời nói thầm ngẫm lại cũng liền thôi, ở trước mặt hoàng thượng nói ra thì trừ phi người nọ không muốn sống nữa.

Phiền Ngọc Kỳ thấy mấy người đều ngạc nhiên nhìn hắn, hắn thở dài  lên tiếng tiếp tục nói: “Khi đó ta hành sự bất kính, lần ấy lời vừa nói ra còn chưa biết chính mình phạm vào sai lầm gì. Sau cẩn thận ngẫm lại mới giật mình phát giác đây là phạm vào điều tối kỵ của người hoàng gia, nhưng lúc ấy chủ thượng nghe ra ý tứ trong lời nói của ta nhưng không có trách móc nặng nề với ta.

Sau lại mỉm cười nói: muốn thần trung, vua nhất định phải tự thân làm gương, trung với quốc trung với dân, thủ tín với thần, mới có thể đạt được lương thần tương trợ.

Quân thần chi lễ cũng là như vậy, tại hạ nghĩ muốn tỏ rõ chính là, trung này đều không phải chính là tòng mệnh, trung ngôn nghịch lý lợi vu hành (tức lời nói thẳng thì khó nghe, nhưng lại có lợi cho đức hạnh của mình), nhưng hiện giờ trên quan trường mọi người e sợ đều vì bảo trụ chính mình mà không dám nói thực ngôn, tin tưởng điểm ấy Tần tướng quân ở Nam Man đế kia lĩnh hội sâu sắc, ngài là quan giữ chức vị quan trọng, liều chết can gián Nam Man đế còn tùy tiện đối đãi, càng nhiều người tự cho là đúng sợ hãi Nam Man đế dâm uy bằng mặt không bằng lòng, được ngày nào hay ngày đấy, như vậy thêm nữa thiên hạ tất nhiên sẽ sụp đổ.

Hiện giờ Nam Man đã là gần đất xa trời, quân vương thất đạo trực tiếp gây ra chính là nền móng thiên hạ bất ổn, dân chúng đói chết bên đường, phơi thây hoang dã, tiếng oán than dậy đất ngài làm như không thấy, có tai như điếc, trung với bạo quân lại đã quên trung với dân, binh tướng một lòng trung thành của ngươi, vì bảo vệ cho thứ hoàng tộc mục nát này mà cam tâm làm cho hai vạn người vì ngài mà chôn cùng, lúc này lại vẫn không dừng cương trước bờ vực, lạc đường biết quay lại, ngài cảm thấy được trung của ngài, thật chính là ý nghĩa trên của đại trung sao?”

Một phen trần từ hùng hồn không thể nghi ngờ là cảnh tỉnh, mặc dù Tần Mãn trong tâm từ lâu sớm ngộ ra nhưng vẫn ngoan cố không chịu đối mặt sự thật, y làm tướng cả đời vẫn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, ai thán Nam Man đế đều không phải là minh quân, rồi lại không thể lựa chọn quân chủ, mâu thuẫn không thôi, năm gần sáu mươi tuổi bị bắt, nguyên nghĩ muốn thủ tiết mà chết, cũng không nghĩ sẽ bị người đục khoét nút thắt nhiều năm sản sinh trong đáy lòng......

Một cỗ ngạo khí chống đỡ chính mình nhất thời bị những lời này này đánh tan, Tần Mãn chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, lần nữa áp chế, lại bị thế càng ngày càng mạnh giải khai, y chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt trước mắt biến thành màu đen, thân hình lung lay như vậy ngất đi......

Trước khi ngã xuống đất, thấy Tề Mục Chi kia nguyên bản đang ngồi trước lao trở nên hoang mang rối loạn, trong miệng hô to cái gì y đều đã nghe không rõ, mở ra cửa lao tới đây dìu y.

Liền sau đó, y chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng trầm, ý thức chậm rãi lâm vào một mảnh hắc ám.

***************************************************************************

Trữ Chiếu Dịch từ dưới thành trở về tướng quân phủ, sau khi dùng qua ngọ thiện lại đi thư phòng, nhưng đang nửa đường lại bị người chặn lại, nói thiết sư tướng quân cùng hai vị hộ quốc tướng quân ở thính ngoại có chuyện quan trọng bẩm báo.

Y vừa nghe trong đầu nhất khiêu, lập tức đi vòng lại,  quay lại thính thượng, ba người đã ngồi xuống một bên, thấy y đến đều đứng lên quỳ một gối xuống đất giữ lễ tiết, Trữ Chiếu Dịch mở miệng miễn lễ bọn họ, ba người sau khi đứng lên Trình Thiên Viễn cười liền mở miệng, “Hoàng Thượng, Tần lão tướng quân chiêu hàng.”

Tin tức này cơ hồ làm cho Trữ Chiếu Dịch vui mừng lộ rõ trên mặt, y kinh ngạc hỏi lại: “Thật sự?”

Ba người đồng thời rõ ràng lưu loát đáp lại y: “Thiên chân vạn xác!”

Một bên Trình Thiên Viễn còn bổ sung nói: “Tướng quân tạm thời thân thể hư nhược không tiện tự mình đến, nhưng y ủy thác chúng ta hướng ngài chuyển đạt, y cùng hai vạn quân phòng thủ kia chiêu hàng, sau này nguyện vì Đại Chiếu dốc sức.”

Trữ Chiếu Dịch vừa nghe, trong lòng tảng đá lớn rốt cục cũng được bỏ xuống, nhất thời thở dài ra một hơi, nhìn phía Trình Thiên Viễn trong mắt lộ vẻ tán thưởng, nhưng y nhất thời rồi lại không biết nên nói gì, chỉ nói ba tiếng”Hảo, hảo, hảo”.

Trình Thiên Viễn bộ dáng tươi cười, nói xong nghiêm chỉnh kể lại hai câu nhàn thoại: “Bất quá lần này chủ yếu là công lao của Kỳ tướng quân, nếu không phải hắn phân tích hùng hồn nói đến chữ 【 trung 】 kia, sợ là Tần lão tướng quân cũng sẽ không như vậy đáp ứng, ngài là không được chứng kiến, thuyết pháp kia của Kỳ tướng quân quả thực là.....”

“Khen nhầm rồi, Trình huynh ngài khen nhầm rồi, tại hạ cũng chỉ là ở bên trợ giúp, trước lúc ấy Tần tướng quân đã dao động.” Phiền Ngọc Kỳ không có kể công, hắn vội vàng cắt ngang lời Trình Thiên Viễn.

“Nói đến chữ【 trung 】?” Trử Chiếu Dịch cũng nghi hoặc nhìn về phía Phiền Ngọc Kỳ vẻ mặt đang có chút quẫn bách một bên, người sau né tránh tầm mắt của y cúi đầu, bên tai đã có chút phiếm hồng.

Trình Thiên Viễn lần này không đáp lời, cũng bĩu môi cười xin lui, lôi kéo Tề Mục Chi một bên vốn cũng muốn cùng Hoàng Thượng tán gẫu hai câu rất nhanh rời đi.

Phá hủy một lần chuyện tốt cũng liền thôi, nếu lúc nào cũng làm kỳ đà cản mũi, hắn sợ ra trận xuống ngựa bị ngựa giẫm chết a......

Hết chương 48

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play