Trở lại Phiền phủ, Phiền Ngọc Kì liền tự mình nhốt vào trong phòng, hồi tưởng lại đủ thứ trong buổi lễ, hồi tưởng lại thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kia đã nhắc nhở hắn phải có giác ngộ khi vung kiếm, vì hoàng gia, quân vương Đại Chiếu tương lai giành quyền thống trị thiên hạ.

Suốt một ngày một đêm, đứa trẻ năm ấy mới chín tuổi lần đầu tiên tĩnh tâm như vậy nghiêm túc suy nghĩ về quá khứ của bản thân, cùng tương lai sắp tới sẽ đối mặt.

Đối mặt với bản thân vô hình cũng lại vô thần, đối mặt với sự yếu đuối đến mức phải dựa vào chủ tử cứu trợ chính mình, hắn cũng không hề trốn tránh, mà chỉ cố gắng ổn định tâm trí mình để nghĩ đi nghĩ lại một lần rồi lại một lần!

Cuối cùng, nghe trong tiếng gọi của mẫu thân có phần lo lắng, hắn mới chủ động đẩy cửa phòng mình ra, bình tĩnh nhìn vẻ mặt u sầu không kịp che dấu của mẫu thân, đứng phía sau nàng là tổ phụ đầu tóc đã hiện những vết hoa râm, hắn kìm nén đã quá đủ chỉ nói ra một câu: “Phiền Ngọc Kì thề vì quân thượng giành quyền thống trị thiên hạ, dù chết không từ!”

Hơi thở dồn dập, mắt hổ trừng lớn, và năm ngón tay nắm chặt đến run rẩy đều nói lên rõ ràng quyết tâm giác ngộ cùng cố gắng của đứa trẻ mới chín tuổi này ——

Hắn phải vì chủ tử của mình mà vung kiếm! Hắn sẽ thề sống chết bảo vệ chủ tử! Hắn sẽ không chần chừ chém giết tất cả địch nhân ngăn cản trước mặt hắn dám uy hiếp đến sự an toàn của người kia!!

Bởi vậy khi cơ hội đó đến, hắn không chút do dự mà đưa tay nắm chặt lấy.

Chiếu Hòa năm thứ hai mươi tám, Chiếu Nguyên thái tử muốn thành lập một đội ám vệ cho riêng mình, đem theo tâm phúc chọn lựa trong tổng cộng một trăm linh bảy thiếu niên ưu tú, riêng Phiền gia còn có năm người, mà Phiền Ngọc Kì, sau khi nghe thấy tin tức này chủ động xin đi giết giặc.

Một năm trước, hắn dốc lòng đi theo phụ thân Phiền Tử Kì ở biên cương rèn luyện tròn một năm, hắn tin tưởng vững chắc, hắn lúc này, đã không còn là nam hài hèn nhát run rẩy phía sau cái bàn thấp kia nữa.

Sau khi tiến cung, trải qua tầng tầng các loại thí luyện tuyển chọn, một trăm linh bảy người cuối cùng đã cắt giảm còn bảy mươi tám người, khi bọn hắn tới thao trường sau đại điện cả đội ngũ đều đồng loạt chỉnh tề, Phiền Ngọc Kì lại một lần nữa gặp được Trữ Chiếu Dịch.

Thiếu niên thiên tử mười bốn tuổi lúc này đã cao lớn trưởng thành, toàn thân kim sắc hoa phục long văn, ngọc thụ lâm phong, mặt như quan ngọc, chỉ là hiện giờ vẻ mặt không chút biểu tình kia càng tô lên sự uy nghiêm của một bậc đế vương, so với trong ấn tượng của Phiền Ngọc Kì lại thêm vài phần tôn quý khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Bọn họ bảy mươi tám người nhất loạt quỳ xuống, thái tử Chiếu Nguyên hai tay chắp sau lưng, không bảo bọn hắn đứng dậy ngay mà đi thẳng đi vào bên trong đội hình đang xếp thành hàng, cẩn thận xem kỹ những thiếu niên sắp trở thành trợ thủ đắc lực của mình, vì mình cống hiến.

Nhưng mà khi y đi đến bên cạnh Phiền Ngọc Kì, cước bộ y bất giác dừng lại, từ phía trên quan sát một lúc lâu.

Y trầm mặc làm cho Phiền Ngọc Kì toàn thân căng thẳng, không thể không khẩn trương. Nhưng ngay sau khoảng im lặng như muốn nghẹt thở này, hắn đột nhiên nghe thấy Chiếu Nguyên thái tử trầm giọng hỏi một câu: “Kiếm của ngươi —— đã khai phong*?”

*Khai phong: đã được rút ra khỏi bao (editor: ta đoán thế =,=/ beta: *gật gù* đoán có lý =)))

Một câu hỏi khiến Phiền Ngọc Kì trong đầu sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn hồi tưởng lại lúc đối phương đối với mình nói những lời đó, nháy mắt bừng tỉnh ý tứ của thái tử, liền dùng ngữ điệu kiên định đầy khí phách nói ra tám chữ:

“Kỳ lợi đồng tâm**! Chém sắt như chém bùn!!”

**Kỳ lợi đồng tâm: một lòng cắt đứt lợi ích, tình cảm (chém bừa ;__ 😉

Trên mặt Trữ Chiếu Dịch bất động thanh sắc, nhưng sau khi nghe đến hai câu này đồng tử trong mắt đột nhiên co rút một chút. Hắn nhìn thiếu niên nho nhỏ đang quỳ một gối xuống mà toàn thân tràn đấy ý chí chiến đấu kia, dùng ngữ điệu ôn hòa chính mình cũng không phát giác nói: “Tốt lắm! Tên ngươi là gì?”

“Bẩm thái tử điện hạ: thần là Phiền Ngọc Kì!”

Đối với bảy mươi tám thiếu niên tinh hoa được tuyển chọn này mà nói, điều vinh quang nhất không gì hơn chính là có thể khiến cho chủ tử của bọn họ Chiếu Nguyên thái tử nhớ kỹ tên bọn họ.

Phiền Ngọc Kì bị hỏi tên là đương nhiên, bởi vì qua các vòng chọn lựa thí luyện, hắn thủy chung vẫn giữ vị trí đứng đầu, mặc dù trong nhóm người này không hề ít người lớn hơn hắn hai ba tuổi, nhưng chỉ vừa bắt đầu nâng kiếm, hắn trong mắt cũng chỉ có một mục tiêu: đánh ngã đối phương giành lấy thắng lợi.

Luồng khí phách hồn nhiên kia cũng không phải chỉ là đứa trẻ ngoan ngoãn ở trong nhà đọc binh thư luyện kiếm mà có được, bởi vậy tên tuổi Phiền Ngọc Kì rất nhanh liền được mọi người biết đến.

Đơn giản chỉ là đối mặt, thái tử Chiếu Nguyên xoay người sau lại nhớ tới  phương trận phía trước, ý bảo người bên cạnh có thể bắt đầu.

【 Kế tiếp, những ai được đọc đến tên, mời theo ta rời khỏi thao trường, những người còn lại ở tại chỗ đợi lệnh. 】

Cũng không nói nguyên nhân gì, chỉ hạ lệnh, những người được đọc tên dù trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng không một ai dám mở miệng hỏi một câu. Bọn họ đồng loạt đi theo người bên cạnh Chiếu Nguyên thái tử vào cung, vua muốn thần làm, thần nhất định phải làm, không hỏi vì sao, phục tùng là mục đích duy nhất của bọn họ.

Bảy mươi tám người, bị hộ vệ mang đi hai mươi tám người, còn lại chỉ có năm mươi người, Phiền Ngọc Kì cũng là một trong số đó.

Đối mặt với những thiếu niên tâm còn nghi hoặc này, Chiếu Nguyên thái tử không giải thích nhiều chỉ nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là người của Chiếu Nguyên ta, vì ta mà hành động, các ngươi gọi là —— Mặc Khuyển Vệ.” (Beta : vệ sĩ cún đen? dễ thương quá=)) Editor : (…) *cười ngặt nghẽo*=))))))

Bắt đầu từ ngày đó, Chiếu Nguyên thái tử liền sai người ngày đêm nghiêm khắc huấn luyện năm mươi người này, sự tồn tại của Mặc Khuyển Vệ chỉ có số ít người biết, Phiền Ngọc Kì khi đó cũng không biết hai mươi tám người kia đến tột cùng là bị đưa đi nơi nào, hắn vẫn không quá mức lưu tâm tới chuyện này, chỉ một lòng một dạ cố gắng nâng cao tu vi võ nghệ của bản thân.

Tính cách Phiền Ngọc Kì giản dị, hiếu học dám nghĩ dám làm, tuy rằng ngay từ đầu người khác đều bởi vì hắn là nhi tử của nhất phẩm tướng quân Phiền Tử Kì mà có điều kiêng kị, nhưng hắn cũng không cậy tài khinh người, cư xử hiền hậu có lễ nghi cùng tác phong gia giáo, bởi vậy rất nhanh liền hòa mình cùng những người khác. Bất tri bất giác trở thành nhân vật trung tâm của Mặc Khuyển Vệ, bên cạnh thường xuyên vây quanh một đám người.

Mà điều những thiếu niên mới lớn này thích đàm luận nhất, chính là chủ tử của bọn họ —— Chiếu Nguyên thái tử.

Chiếu Nguyên thái tử so với bọn hắn lớn hơn chút ít, nhưng thiếu niên thiên tử văn tư mẫn tiệp, tài hoa hơn người, trong đầu có giấu hàng vạn quyển sách uyên bác không thể không làm bọn hắn kính ngưỡng, ngoài ra, về tu vi võ nghệ, Chiếu Nguyên thái tử cũng là thần tượng mà những thiếu niên đó sùng bái kính ngưỡng.

“Các ngươi có biết, lai lịch thanh kiếm Sương Lưu Hoa đeo bên hông thái tử điện hạ không?”

Vào ban đêm, một đám thiếu niên không lên giường nghỉ ngơi mà ngược lại sinh lực dồi dào vây quanh ngọn đèn, nhỏ giọng tán gẫu, trong đó một thiếu niên rất thần bí hỏi mọi người có biết lai lịch thanh kiếm của thái tử không.

Một đám thiếu niên lắc lắc cái đầu quả dưa nho nhỏ, không ai biết được đáp án câu hỏi này, nhưng bọn hắn đều nghe nói qua sự lợi hại của thanh Sương Lưu Hoa kia, đợt lễ mừng thọ yến một năm trước kia không hề ít đứa nhỏ đi theo phụ thân mình đến tham gia, cũng có vài thiếu niên giống như Phiền Ngọc Kì may mắn thoát chết mà được thấy tận mắt sự uy nghiêm của thiếu niên thiên tử.

Một phen kiếm Sương Lưu Hoa vung lên tiêu sái tự nhiên, sắc bén phi thường mà lại hoa lệ vô song, mũi kiếm kia hướng đến đâu thắng đến đó; thần thái không gì cản nổi ấy đã sớm khắc sâu vào trong mắt, trong lòng các thiếu niên, đều bị võ nghệ tinh luyện của Chiếu Nguyên thái tử thuyết phục.

Mọi người trong Mặc Khuyển Vệ đều nghe qua các phiên bản miêu tả liên quan đến ngày đó, tự nhiên đối với  bảo kiếm luôn không rời khỏi người Chiếu Vân phi thường hứng thú.

Thậm chí ngay cả Ngọc Kì tập luyện võ nghệ cả ngày mệt đến mức khi lên giường chỉ muốn ngủ như chết, nghe đến vấn đề này cũng không cầm được mà mở  mắt, dựng lỗ tai lên.

“Hắc hắc, dù có đoán các ngươi cũng không thể biết, đây là cha ta nói cho ta biết, nhớ năm đó a...... Ôi!”

“Nghe ngươi nhiều lời vô ích như vậy làm gì, nói mau!”

Một thiếu niên nôn nóng thấy bằng hữu cố ý thừa nước đục thả câu, một chiếc giày từ đâu bay qua đập ngay giữa đầu.(chém mạnh =,=)

Thiếu niên bị đập trúng vừa định nổi giận, lại thấy mọi người đều một bộ dạng hung hãn xoa tay “Còn dài dòng nữa tính mệnh của ngươi khó bảo toàn”, lập tức thay vào đó biểu tình cún nhỏ cụp đuôi.(theo ta ý là nhún nhường ‘__’~)

“Đừng nóng vội, ta nói đây, nói đây......”

Kết quả là, thiếu niên đó rủ rỉ nói về lai lịch của kiếm Sương Lưu Hoa.

Nguyên lai, bảo kiếm này có nguồn gốc từ bội kiếm của giang hồ du hiệp Tiêu Dao Tử, người này hai mươi năm trước là người đứng đầu giới võ hiệp trên giang hồ, đồng thời cũng là kiếm khách giỏi nhất đứng đầu trong giới võ học giang hồ, tục truyền nói tu vi võ công người này đã không thể liệt vào hàng phàm nhân, sự huyền diệu tinh xảo của kiếm pháp này chỉ có người phi thường mới có khả năng hiểu được.

Bảo kiếm Sương Lưu Hoa của hắn là tinh hoa được làm bằng sắt lấy từ độ sâu trăm thước trong hàn băng ở vùng địa cực nước khác, thân kiếm sương bạch, lưỡi kiếm gần như trong suốt, ánh nắng chiếu rọi sẽ chiết xạ ra hào quang bảy màu rực rỡ, tên cổ ngọc lưu ly, là thanh hảo kiếm tuyệt thế sắc bén đến cực điểm, quanh năm phiếm một cỗ hàn khí, tính chất thông suốt vô cùng, lưu truyền rằng thanh bảo kiếm này tự chọn lựa chủ nhân, đến nay thần vật này vẫn luôn kiên cố, không người thường nào có khả năng khống chế, nguyên nhân là vì tu vi võ học của Tiêu Dao Tử đã lên đến cực điểm mà lui về ẩn trong thâm sơn biệt tung tích, Sương Lưu Hoa luôn làm bạn bên cạnh hắn cũng theo đó mà biến mất khỏi hậu thế......

“Vậy vì sao thái tử điện hạ có thể khống chế thần khí này chứ? Chẳng lẽ thái tử điện hạ cũng là thần tiên?”

Nghe xong câu chuyện của thiếu niên, một thiếu niên khác liền hỏi, kết quả dẫn tới chính là bị đám đồng bạn lên tiếng phê phán như thủy triều.

“Thái tử điện hạ đương nhiên là thần tiên! Là thần long chuyển thế cứu Đại Chiếu ta khỏi nước sôi lửa bỏng! Cha ta đã nói như vậy nói cho ta biết.”

“Cũng chỉ có thần khí mới xứng với thái tử điện hạ!”

“Thái tử điện hạ là chủ tử chúng ta thề sống chết nguyện trung thành, người đương nhiên so với chúng ta phàm nhân không giống nhau!”

Một đám thiếu niên mới lớn, ngươi một lời ta một ngữ tinh thần quần chúng trào dâng khen ngợi vị thần trong lòng bọn họ, mà giữa đống hỗn loạn chỉ có một người thanh tỉnh. Phiền Ngọc Kì sau khi nghe qua tin đồn này nghĩ đến vấn đề không giống với bọn họ, hắn tự nhiên cũng sẽ đối với kiếm Sương Lưu Hoa cảm thấy hứng thú, nhưng kiếm dù có tốt nếu không có tu vi võ học thâm hậu làm nền tảng chỉ sợ đều chỉ là phế liệu.

Hồi tưởng lại khi lần đầu gặp Chiếu Nguyên thái tử, khí thế như cầu vồng vung kiếm chém một màn võng tên, Phiền Ngọc Kì trong đầu chỉ lóe lên hai câu hỏi:

Võ nghệ của Thái tử điện hạ là học của ai?

Mà hắn, chỉ dựa vào từng ngày tu luyện như vậy, khi nào mới có thể đuổi kịp cước bộ của y?

———— phụng dưỡng quân thượng, trung với hoàng triều, vì quân thượng giành lấy quyền thống trị thiên hạ, thề sống chết không nghỉ.

Lại một lần nữa nhớ tới câu gia huấn này, mà Phiền Ngọc Kì giờ đây, tự hỏi đồng thời hai vấn đề kia, đối với việc lý giải câu gia huấn này càng sâu thêm một tầng.

Hắn phải dứt khoát quất roi vào chính mình, tu luyện càng khắc khổ, tranh đấu để vượt hơn người khác, mới xứng là người của Chiếu Nguyên thái tử.

 Hết chương 3

(Tình cảm của 2 anh phát triển quả thật chậm rì a, cơ mà chương sau sẽ có chút thay đổi hơn, các nàng cứ phải nói là kiên nhẫn, dục tốc bất đạt a =v=)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play