Phòng nghiên cứu.

Lạc Kì Hoằng có chút chịu không nổi nhìn Văn Dục, trên trán thêm mấy cái nếp nhăn: “Tiểu Dục, mùa đông sắp đến rồi a, ngươi đang tư xuân cái gì a! Cười tươi đến như vậy!”.

-“A, nói lung tung!” Văn Dục liếc mắt lườm hắn lại tiếp tục làm thực nghiệm. Nụ cười vẫn là bất tri bất giác hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

-“Ai…Thế nào lại từ khi gặp gỡ hắn, ngươi liền trở nên kỳ quái như vậy?” Lạc Kì Hoằng buồn bực “Ai…cẩn thận một chút, đừng lẫn lộn dược phẩm!”

-“Mắt ta còn nhìn được a!” Văn Dục lại đưa mắt liếc hắn một cái “Đi tìm Diêu Hạ Hạ của ngươi đi! Hiện tại đã tiến triển đến đâu rồi?”

-“Còn đang trong giai đoạn đầu, nha đầu kia trì độn muốn chết…” Lạc Kì Hoằng thở dài “Mời nàng đi xem phim a, nhưng nàng lại tránh ở ký túc xá kêu cũng không chịu xuống, muốn gặp mặt khó muốn chết!”

-“Đúng rồi, Phó giáo thụ khi nào thì lại đến trường học?”

-“Hắn chỉ đến nơi này một tuần mà thôi a, chỉ sợ lại bị lôi về sở nghiên cứu rồi!”

-“Muốn mời hắn đi ăn bữa cơm, tự mình nói lời cảm tạ a!”

-“Hảo, cải lương không bằng bạo lực, liền bây giờ đi đi. Ta đi gọi điện thoại!”.

Quán cà phê.

Lạc Kì Hoằng sờ sờ cái bụng đói, rất là buồn bực nhìn Phó Cự ngồi ở đối diện đang nhàn nhã mà uống cà phê: “Giáo thụ, tại sao không đi nhà hàng ăn cơm a, dù sao cũng là tâm ý của tiểu Dục a!”

-“Ta ăn rồi a, hơn nữa a…khó được có người mời mình, đương nhiên là muốn đến quán cà phê này a. Bình thường đều rất muốn tới nơi này, lão bà luôn nói đến được nơi này quý phải chết.” Phó Cự nở nụ cười, chòm râu dưới cằm tựa hồ lại dài quá.

-“Không có việc gì…Kì Koằng, nơi này có điểm tâm, đợi ta giúp ngươi đi lấy!” Văn Dục vỗ vỗ vai Kì Hoằng.

-“Để ta đi!” Lạc Kì Hoằng đứng lên “Biết vậy lần sau mang Hạ Hạ đến đây.”

Đợi Lạc Kì Hoằng rời đi rồi, Phó Cự buông cốc cà phê, nhìn sắc mặt Văn Dục hồng nhuận, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu Dục a, xem ra sự tình phát triển thật sự là thuận lợi a!”

-“A, hoàn hảo!” Văn Dục đỏ mặt lên, nở nụ cười có chút xấu hổ “Vậy giáo thụ…đại khái bao lâu mới có thể biết?”

-“Nóng vội như vậy sao?” Phó Cự ha ha cười, cười đến Văn Dục mặt đỏ hoàn toàn “Đến lúc đó chính ngươi sẽ cảm giác được, biết không? Hơn nữa a, kể cả nữ nhân cũng đều không phải là một trăm phần trăm trúng mục tiêu, huống chi là ngươi a…Tiểu Dục, đừng nóng vội, nếu không sẽ hoàn toàn trái lại. Ngươi xem hiện tại ngươi không phải tốt lắm sao?”

-“…” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười, uống ngụm sữa, nhìn phía ngoài cửa sổ “Giáo thụ, hiện tại rất hạnh phúc, khiến ta có chút không biết làm sao…Nhỡ may có một ngày Thiên Tường có nữ nhân mà mình thích, hắn nhất định sẽ cùng nàng lập gia đình…Ta biết, Thiên Tường vẫn khát vọng có một gia đình bình thường mà lại hạnh phúc…Ta sợ, nếu thất bại…nếu ta thua…ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng…”

-“Tiểu Dục…” Phó Cự lo lắng nhìn Văn Dục. Tiểu tử này còn không phải hoàn toàn bị luyến ái làm cho mê muội.

-“Ta chỉ có thể tại khi hắn yếu ớt, tiến nhập thế giới của hắn, thương hắn, yêu hắn…Càng đi về phía trước càng sợ hãi loại cảm giác bất an này…Chính vì hắn yếu ớt nên mới muốn làm bạn cùng ta…Như vậy, nếu có một ngày trong lòng hắn sẽ có một người khác có thể cho hắn cảm giác gia đình…Ta sẽ thua thực thảm…” Hai bàn tay Văn Dục nắm cùng một chỗ, trong cặp mặt xinh đẹp tràn đầy ưu thương.

-“Hài tử ngốc, Thượng Đế thích người dũng cảm, cho nên ngươi sẽ thắng. Ta tin tưởng ngươi!” Phó Cự vỗ vỗ bờ vai của hắn.

-“Ha ha, cám ơn ngươi a, giáo thụ. Ta xin phép một chút đi toilet!” Văn Dục đứng lên, đi hướng toilet.

Ở trong toilet, hắn nghe được cuộc đối thoại của hai người. Ở trong toilet nghe được chuyện gì đó là rất bình thường, nhưng nếu trong câu chuyện lại xuất hiện người ngươi chú ý nhất thì sao?

-“Chính là chỗ ngồi cạnh cửa sổ a!”

-“Đúng đấy, ngươi không thấy trong cả quán cà phê có mỗi nơi đó là tỏa sáng nhất sao?”

-“Là nữ thì bị nam nhân kia hấp dẫn, nam lại bị nữ nhân kia hấp dẫn!”

-“Nghe nói, nam nhân kia tên là Nhâm Thiên Tường, chính là đứa con tư sinh mà năm đó được bàn tán xôn xao a, nghe nói chính hắn đang chống lại lão cha mình ở công ty a!”

-“Là hắn a. Ta nghe qua tên, thật đúng là lần đầu tiên gặp! Bất quá hình như xảy ra vấn đề gì đó, là nữ nhân kia giúp hắn a! Ta hình như đã gặp qua nữ nhân kia…Thương Biên Hạnh tử…a gặp quỷ…không nghĩ tới lại trông thấy nàng ở chỗ này…Thật sự là con mẹ nó xinh đẹp. Đáng tiếc ta lại không có phúc a!”

-“Ta có bằng hữu đang công tác tại công ty kia, có cái tin tức ta sẽ chỉ nói cho ngươi, nhưng ngươi đừng đi nói lung tung a! Nghe nói Nhâm Thiên Tường người kia…nếu kết hôn cùng nữ nhân kia sẽ có thể cứu được công ty của hắn a!”

-“Gì? Không phải đâu, dựa vào nữ nhân hỗ trợ sao? Ngươi nói dối, Nhâm thị gia tộc luôn luôn đều rất cẩn thận. Tin tức quan trọng như vậy, ngươi làm sao biết được?”

-“Hừ, tin hay không tùy ngươi. Ngươi có xem báo tài chính và kinh tế không? Thời gian trước không phải có một cái hội đấu thầu sao? Vốn là do hắn chiếm được, kết quả sau lại không hiểu sao bị một công tỷ mới mở khác chiếm mất. Sau đó lại không hiểu sao sau một đêm, công ty đã mắc nợ hơn một triệu…Ai, hắn cũng thật là không hay ho, sau đó mới ngắn ngủn có một tuần, hắn đang nghĩ cách khôi phục lại, nữ nhân này liền xuất hiện. Vốn cũng không có vấn đề gì…Vấn đề là, nàng nhưng là con gái một của thủ tướng Nhật Bản a!”

-“Gì cơ, hắn may mắn như vậy sao? Được một nữ nhân có quyền lại xinh đẹp, có năng lực coi trọng như vậy…Ta mà được nàng chú ý thì tốt rồi!”

-“Thôi đi a…Hừ, mau đi ra ngoài đi, đỡ phải bị người khác nghe thấy!” Người kia vội vàng đi ra ngoài.

Văn Dục run run mở ra cửa phòng vệ sinh, đứng ở bên cạnh gương, vẻ mặt khiếp sợ. Sau đó, hắn ngăn lại nhịp tim đang kinh hoàng không thôi, chạy lên lầu hai. Ở trên lầu hai, không khí thực lãng mạn, hắn đứng vững tại chỗ, vụng trộm nhìn về phía chỗ ngồi cạnh cửa sổ, sửng sốt thật lâu.

Bóng hình quen thuộc như vậy, nam nhân kia chói mắt như vậy…Cho dù ở dưới ánh đèn mờ nhạt như vậy vẫn là khiến mọi người chú ý. Giờ phút này, hắn chính đang mỉm cười nhìn nữ nhân đang ngồi đối diện với hắn, nhẹ nhàng nâng nên bàn tay nữ nhân, tựa hồ muốn nói cái gì, nữ nhân lại cười.

Môi Văn Dục môi đang run rẩy, Hắn phát hiện tay của chính mình lạnh lẽo đến đáng sợ. Lúc hắn hoang mang rối loạn mà chạy xuống, liền đụng vào bồi bàn, nói một câu thật có lỗi xong liền lập tức chạy xuống, ngay cả chạy về chỗ cũ cũng không dám, bỏ chạy khỏi cửa hàng.

Nghe được thang lầu bên kia truyền đến tiếng vang, Nhâm Thiên Tường buồn bực nhìn qua, buông ra tay nữ nhân, khôi phục mỉm cười: “Phong tục trước kia của người Trung Quốc chúng ta chính là thích giúp người khác xem chỉ tay a. Kỳ thật nói cách khác, vận mệnh không phải đều nắm ở trong tay chính chúng ta sao?”

-“Quá đúng! Thiên Tường, trò này hay lắm a! Ta cũng muốn giúp ngươi nhìn xem!” Thương Biên Hạnh Tử rất là hưng phấn thấp giọng kêu lên.

Bên kia, Văn Dục cố sức chạy trên đường, khóe mắt đều đã muốn ướt đẫm. Hắn vẫn là không ngừng chạy, biết mệt mới ngừng lại được. Đang muốn về mới phát hiện…chính mình căn bản không biết nên về đâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play