Mới vừa ở phòng nghiên cứu đi ra xong, Lạc Kì Hoằng nhịn không được dựa vào tường nôn khan. Văn Dục đi ra, cởi khẩu trang, bất đắc dĩ nhìn Lạc Kì Hoằng: “Ngươi sao thế! Chỉ là giải phẫu một con chuột thôi mà!”
-“Giải phẫu thôi thì không nói, còn lấy nội tạng nó mà ngắm nghía làm gì?” Vừa nói xong Lạc Kì Hoằng tiếp tục lại nôn khan “Kiểu này chắc vài ngày ăn không ngon!”
-“Đã làm thì nên phải quen với chuyện này!” Văn Dục vỗ nhẹ phía sau lưng Lạc Kì Hoằng “Có muốn đi trước uống nước hay không, có phòng nghỉ đấy.”
-“Không cần, bây giờ ta muốn trở lại ký túc xá, tẩy cái mùi của phòng nghiên cứu chết tiệt này đi!” Lạc Kì Hoằng hung hăng vò tóc, thấp giọng nói xong: “Thực sự không nghĩ Phó giáo thụ lại máu lạnh như vậy a!”
-“Ôi chao, ngươi đang nói xấu ta a!” Làm Phó Cự xuất hiện ở sau lưng bọn họ thì…bọn họ cuối cùng hoàn toàn tin tưởng, cái gì kêu nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
-“A, Phó giáo thụ, chúng ta không phải ý tứ này…” Văn Dục có chút xấu hổ “Ý của Kì Hoằng là nói giáo thụ giỏi giang quyết đoán a!”
-“Ha ha, Văn Dục nói hay lắm. Không sai, không sai!” Phó Cự dùng bàn tay vừa mới sờ qua nội tạng con chuột (tuy rằng đã đeo găng tay làm thí nghiệm) vỗ thật mạnh bả vai Văn Dục cùng Lạc Kì Hoằng. Một cỗ ác hàn đồng thời nảy lên trong yết hầu bọn họ.
-“Đi đây một chút, cùng nhau ăn cơm chiều!” Phó Cự đang muốn kéo họ đi, Lạc Kì Hoằng vội vã xua tay lắc đầu: “Việc này…Giáo thụ, ta phải cùng Văn Dục làm chút việc. Ha ha, bây giờ xuất phát a.”
-“A? Như vậy a, vậy lần sau lại cùng nhau đi!” Phó Cự tùy tiện vừa vỗ lại vỗ nặng hai người bả vai, dắt theo trợ thủ liền rời đi.
-“Nôn…” Lạc Kì Hoằng lập tức lại nôn khan “Sớm biết vậy không kéo ngươi cùng nhau đến đây…Cái gì gien chứ, ai mà nghĩ đến lại ghép tử cung cho chuột đực? Thật là, lần sau đừng tới nữa!”.
-“Ý tưởng của Phó giáo thụ thật sự rất can đảm a!” Văn Dục cảm thán nói “Hiện tại mà vẫn theo khuôn phép cũ thật sự là hơn người, nhân tài giống Phó giáo thụ như vậy thật sự hiếm thấy a!”
-“Gì, ngươi cảm thấy hứng thú thì lần sau chính ngươi đến đi!” Lạc Kì Hoằng liếc trắng Văn Dục một cái “Mau đỡ ta, ở trong này thêm một phút đồng hồ nào nữa ta đều sắp chịu không nổi, trở về hảo hảo bồi bổ thể xác và tinh thần.”
Văn Dục thản nhiên nở nụ cười. Muốn làm cho chuột đực sinh con a. Ha ha, phó giáo thụ thật đúng là không đơn giản, nói làm liền làm. Giống đực thật sự có thể sinh con sao?
Lúc hai người đi đến trước cửa lầu nghiên cứu, một chiếc xe màu trắng bạc trông rất được dừng ở dưới một loạt tàng cây. Cửa kính xe hạ xuống, Văn Dục ngây ngẩn cả người. Ánh dương chiều chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ kia, trông như là đang tản ra ánh quang. Văn Dục nở nụ cười, ánh mắt lượng lượng, tầm mắt hợp lại cùng một chỗ.
Lạc Kì Hoằng nhìn bọn họ, đột nhiên phát hiện thực sự có thứ gọi là từ trường. Một không gian căn bản không dung nạp bất luận kẻ nào khác.
-“A, Tiểu dục, ta muốn đi về trước!” Lạc Kì Hoằng xấu hổ cười.
-“A, thật có lỗi a, không thể đi cùng ngươi!” Văn Dục cuối cùng lấy lại tinh thần, vẻ mặt xin lỗi.
-“Thôi đi đi, người nào đó đang đợi a, còn không mau đi!” Lạc Kì Hoằng nhìn lướt qua nam nhân ngồi trên xe kia. Không ngờ còn có nam nhân hoàn mỹ như vậy. Hắn rời đi sau, rất là buồn bực. Rõ ràng không muốn Văn Dục ở cùng nam nhân kia, nhưng là ta thế nhưng thông qua bọn họ. Ai…đều làm sao vậy…
-“Chờ thật lâu sao?” Văn Dục đi đến trước cửa kính xe, cúi người xuống. Nhâm Thiên Tường liền ngẩng đầu cho Văn Dục một cái hôn thật sâu, nở nụ cười gật đầu.
-“Không được ăn món ngươi nấu, dạ dày kêu đau.” Nhâm Thiên Tường mở cửa xe ra “Mau lên đây, nên về đi nấu cơm… Tiểu Ngư Nhi của ta.”
-“Ta vừa mới từ phòng thí nghiệm đi ra, có mùi… Ta muốn về tắm rửa, thay quần áo trước.”
-“Không cần” Nhâm Thiên Tường bĩu môi, dùng mái tóc đen mềm mại cọ cọ áo trắng trên người Văn Dục “Mùi hương của Văn Dục… ta đều thích!”
Nhâm Thiên Tường làm nũng làm trong lòng Văn Dục rất là ấm áp. Hắn gẩy gẩy cái mũi của Thiên Tường, rồi vào trong xe. Nhâm Thiên Tường lại hôn hắn xong liền kéo cửa kính xe lên. Xe hơi màu trắng bạc chợt lóe rồi biến mất…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT