Khi Nhâm Thiên Tường tới phòng họp, mọi người tựa hồ đều đã muốn chờ thật lâu. Hắn xin lỗi hướng mọi người cung kính cúi đầu, sau đó đi đến vị trí chủ tịch, bắt đầu một hồi thảo luận kịch liệt trên thương trường…
Văn Dục nằm ở trên giường một hồi lâu sau liền rời giường, mặc vào áo ngủ rồi đi hai bước mới phát hiện…phía sau thật sự rất đau a. Tuy rằng nói Nhâm Thiên Tường đã muốn thực ôn nhu, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên của hắn a! Nghĩ đến tối hôm qua, hai má có chút đỏ ửng. Hắn mở cửa ra, có chút tập tễnh đi ra ngoài. Tinh tế nhìn một chút chung quanh, gian phòng ở rất lớn, nhưng là tựa hồ đặc biệt thiếu thốn gì đó. Trên vách tường trống không, cái gì đều không có. Tựa như trong phòng, trừ bỏ bàn làm việc cùng giường, cái gì đều không có. Lúc đi xuống, thang lầu hình vòng tròn, cái gì bài trí cũng không có.
Vẫn đi đến đại sảnh mới gặp gỡ Trân tẩu. Trân tẩu kinh sợ cúi đầu: “Tiên sinh, buổi sớm an lành!”.
-“A! Buổi sớm…sớm an lành…” Văn Dục bị thành ý tiếp đón như vậy dọa cho ngây ngẩn, vội vàng lui lại vài bước “A di, ngươi gọi ta Dục nhi là được, mẹ ta cũng gọi ta như vậy a!” Văn Dục nhếch môi nở nụ cười.
Trân tẩu nhìn trước mắt tiểu tử này tươi cười trong sáng như vậy, nàng nhịn không được nở nụ cười: “Dục nhi…”
-“A di, ta nên xưng hô thế nào đây?”
-“Gọi ta Trân tẩu a, tiểu tử!” Trân tẩu từ đáy lòng liền thích tiểu tử cười đến ấm áp như thế này “Thiếu gia nói ngươi tỉnh lại nên uống một chút nước gừng, sau đó ăn thêm chút cháo. Thiếu gia còn nói ngươi thích cháo lươn phải không? Vậy trước tiên…Dục nhi.”
-“A!” Văn Dục ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc có chút hỗn độn, nở nụ cười gật gật đầu “Ta đi trước rửa mặt một chút a…Trân tẩu, toilet ở đâu a?”
-“Ngươi đi tới cuối hành lang lầu hai, đó là nơi thiếu gia chuyên dùng. Dục nhi cứ đi lên đi, đợi Trân tẩu bê lên cho ngươi!”.
-“Không…không cần…Trân tẩu…ngươi cứ đặt ở trên bàn cơm đi! Ta sẽ đi xuống…rất nhanh…thật sự!” Văn Dục vừa nói vừa chạy chậm lên lầu.
Trân tẩu nhìn tiểu tử trước mắt này, vui vẻ nở nụ cười. Ngôi nhà này, từ sau khi phu nhân qua đời, thiếu gia đem những đồ vật mà lão gia từng chạm tới đều bỏ đi. Sau đó, cũng là từ khi đó trở đi, trên mặt thiếu gia vốn không có tươi cười…Cũng may, thiếu gia có một nhóm bạn tốt…
Hơn nữa, tiểu tử trước mắt này có nhiều nụ cười trong sáng như vậy a, tựa như thiên sứ. Không biết tiểu tử này có thể làm cho thiếu gia có chân chính hỉ nộ ái ố tâm không a?
Trân tẩu theo phòng bếp mang sang nước gừng cùng cháo lươn đặt ở trên bàn cơm, Văn Dục vừa vặn chậm dãi đi xuống, vừa trông thấy Trân tẩu liền lộ ra trong sáng tươi cười. Nàng thật sự thực muốn đem tiểu tử này ôm vào trong ngực a!
Ngồi xuống rồi, Văn Dục một mồm to uống xong một chén nước gừng, vừa buông bát Trân tẩu liền vội vàng đem cháo lên: “Ăn chậm một chút, cẩn thận sặc a!”
-“Ha ha, Trân tẩu nấu ăn ngon lắm a!”
-“Ngươi tiểu tử này…” Trân tẩu trong lòng vui mừng vô cùng “Phu nhân nấu rất ngon! Trân tẩu chính là học phu nhân a.”
-“Phu nhân?” Văn Dục ngẩng đầu, có chút khó hiểu.
-“A, coi như ta chưa nói gì đi!” Trân tẩu cuống quít cúi đầu.
-“Trân tẩu, chuyện này không thể nói sao? Hay là có cái gì không thể nói?”
-“Ai…Dục nhi, ngươi có điều không biết a, trước kia khi phu nhân cùng lão gia còn ở đây, đó là lúc thiếu gia cười vui vẻ nhất…nhưng là sau đó lại…” Trân tẩu ngừng một chút, thở dài…“Dục nhi, Trân tẩu hy vọng ngươi có thế để làm cho thiếu gia biến trở lại như trước kia, cười đến vui vẻ như vậy…cho nên…Trân tẩu cũng sẽ không kiêng kị, nhưng ngươi đừng nói với bất luận kẻ nào a!”.
-“A…hảo!” Văn Dục ngồi nghiêm chỉnh nhìn Trân tẩu.
-“Lúc thiếu gia mười tuổi, lão gia bị thái lão gia tìm được. Thái lão gia cũng chỉ có một mình lão gia là con. Khi đó công ty bị lâm vào khó khăn, chỉ có thể kết thân cùng một công ti khác mới có thể cứu vớt được công ty. Hơn nữa thái lão gia vì công ty mà bệnh thật sự nghiêm trọng. Nhưng là…lúc ấy thiếu gia vì phu nhân mà cùng thái lão gia chặt đứt quan hệ. Lão gia bị các nguyên lão trong công ty khuyên bảo trở về công ty. Cái gì phu nhân đều không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình âu yếm phu quân cùng một nữ nhân khác kết hôn. Phu nhân nghĩ rằng, cuối cùng cứu lại được công ty xong lão gia sẽ trở lại. Nhưng là…cuối cùng…trở về nơi này không phải là lão gia…mà là thái lão gia…Hắn nói công ty đang rơi vào thời kì khó khăn. Vì công ty, vì tương lai của lão gia, thái lão gia khuyên bảo phu nhân từ bỏ. Hắn sẽ bồi thường phu nhân hết thảy tổn thất. Phu nhân không thuận theo, nàng thủy chung tin tưởng lão gia nhất định sẽ trở về. Mới trước đây thiếu gia cơ hồ mỗi ngày đều hỏi phu nhân lão gia khi nào thì trở về, phu nhân lại cái gì đều không thể nói. Sau đó phu nhân chạy đi tìm lão gia, gặp gỡ nữ nhân kia…Nữ nhân kia hung hăng đẩy phu nhân ngã ở trên đường cái. Một màn này vừa vặn bị thiếu gia đang muốn đi tìm lão gia nhìn thấy. Từ đó trở đi, thiếu gia liền…” Trân tẩu hốc mắt đều đã ươn ướt “Chúng ta cũng không biết thiếu gia cơ hồ mỗi ngày đều chạy tới công ty của lão gia, thẳng đến có một ngày thiếu gia mặt mũi bầm dập mà chạy về, chúng ta mới biết được thiếu gia bị bảo an của công ty lão gia đánh. Khi đó phu nhân đã khóc. Nàng cái gì cũng chưa nói, liền vẫn ôm thiếu gia khóc. Thiếu gia lúc ấy cũng khóc, hắn nói:‘Mụ mụ, chúng ta rời đi nơi này được không? Thiên Tường không cần ở nơi này…Thiên Tường không cần nơi này…cũng không cần ba ba…cái gì cũng không cần…’ Phu nhân khóc, ta chỉ nhớ rõ nàng nói: ‘Nhỡ may Phong trở về không nhìn thấy chúng ta vậy làm sao bây giờ? Chúng ta là người nhà của hắn a!’ Sau đó, phu nhân liền bệnh không dậy nổi. Vô luận thiếu gia kiên trì như thế nào, phu nhân thủy chung vẫn tin tưởng lão gia nhất định sẽ trở về…Nhưng là…nhưng là…” Trân tẩu đã muốn khóc không thành tiếng.
Văn Dục ưu thương nhìn trân tẩu, trong lòng từng đợt đau: Thì ra như vậy a…
-“Nhưng là biết phu nhân nhắm mắt lại kia một khắc, lão gia vẫn không trở về. Tại lễ tang của phu nhân, lão gia cũng không xuất hiện…Thiếu gia luôn luôn tại đó ôm lấy phần mộ của phu nhân, khóc kêu: ‘Đừng để mẹ ta ngủ ở nơi này…nàng sợ tối…các ngươi có nghe hay không…Mẹ ta sợ tối…Các ngươi đều là bại hoại, thả mẹ ta mẹ ra…Mẹ…’ Thiếu gia khóc thật sự thương tâm. Ta khi đó đã muốn khóc ngay cả khí lực giữ chặt hắn đều không có, chỉ có thể ôm chặt hắn…” Trân tẩu khóc thật sự thương tâm “Từ khi đó, thiếu gia giống như biến thành người khác…cái gì biểu tình đều không có, cũng không chịu chuyển nhà…nói rằng sợ phu nhân sau khi trở về tìm không thấy hắn làm sao bây giờ?”.
Bọt nước trong suốt ưu thương xẹt qua hai má xinh đẹp của Văn Dục. Người kia trước kia cười đến không sao cả như vậy…vết thương trong lòng kia đau đớn cờ nào a!
-“Sau đó thiếu gia cố ý tới ký túc đọc sách. Cũng chính là khi đó, Lang thiếu gia bọn họ liền tiến nhập thế giới của thiếu gia. Cũng chính từ khi đó trở đi, thiếu gia mới có những cảm xúc nên có. Trân tẩu vẫn đều thực cảm kích mấy vị tiểu thiếu gia này…thật sự thực cảm kích…Dục nhi…” Trân tẩu gắt gao cầm lấy tay Văn Dục “Đáp ứng Trân tẩu, đừng để thiếu gia cô đơn. Vô luận xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ rơi thiếu gia, thiếu gia không thể chịu đả kích lần nữa.”
-“Sẽ không!” Văn Dục ôm lấy Trân tẩu, sụt sịt cái mũi “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Thiên Tường…Cả đời cũng không rời đi hắn!”.
Thiên Tường của ta…lòng của ta rất đau, thương ngươi phải chịu thương đau… Bạn đang
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT