Sau khi buổi diễn tập kết thúc thuận lợi, Nhâm Thiên Tường liền nhận được di động. Hắn nhìn Văn Dục liếc mắt một cái rồi đi ra phía ngòai nơi diễn tập để nghe điện thoại: “Uy, có chuyện gì? Cái gì? Bị phát hiện? Hừ…hảo, hảo…Ta sẽ lập tức qua ngay, ngươi xem trước giúp ta. Trạch Thiên, vất vả ngươi! Đợi một chút ta qua ngay!”.

Tài diễn nổi trội, xuất sắc của Văn Dục được mọi người khen ngợi. Hắn cùng người viết kịch hàn huyên vài câu sau liền có chút nóng vội, nhất là lúc nhìn thấy Thiên Tường đi ra ngoài nghe điện thoại lại càng nóng vội. Hắn nhẹ nhàng đẩy ra đám người, đang muốn chạy tới cửa- chỗ Thiên Tường đứng, Thiên Tường lại bước tới đứng trước cửa một chiếc xe hơi màu bạc. Văn Dục quýnh lên. Lúc hắn vừa chạy tới, xe đã nghênh ngang mà đi.

-“Thiên Tường! Thiên Tường!” Văn Dục đuổi theo xe chạy trong chốc lát, cố sức hô hấp, sau đó lấy di động ra gọi đến số điện thoại kia: “Thiên Tường…”

-“Dục? Có chuyện gì vậy?” Nhâm Thiên Tường ngồi ở trên xe, một bên nhìn văn kiện do bí thư đưa tới, một bên ôn nhu hỏi.

-“Ngươi đi đâu vậy a?” Văn Dục cố gắng bình ổn hô hấp.

-“Đứa ngốc, công ty có chút việc. Ta phải về xem sao!” Thanh âm ôn nhu đến mức ngay cả lái xe đều nhịn không được ghé mắt nhìn.

-“Ra vậy a…Vậy khi nào thì mới có thời gian quay lại…nếu không ta đi cùng ngươi!” Văn Dục nói xong đột nhiên cảm thấy chính mình quả thực giống như một người vợ đang lo lắng cho chồng mình.

-“Ngốc, khi nào trở lại ta sẽ gọi điện cho ngươi a!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười “Hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Ngày sau sẽ mở màn, đến lúc đó sẽ gặp nhau!”

-“Vậy…Cứ như vậy đi!” Văn Dục không nỡ ngắt điện thoại. Còn đang muốn dẫn ngươi đi tham gia tiệc tối đón người mới của hệ ta a……

-“Dục, ngươi sao còn ở đây a, sắp mở màn rồi. Ngươi mau tới đây, màn khai mạc do ngươi tiến hành mà!” Lạc Kì Hoằng từ xa chạy tới, vừa chạy vừa kêu.

-“Nga, hảo!” Cất di động, thu hồi lại tâm tình liền chạy qua…

Tại tiệc tối đón người mới của hệ Y học, Văn Dục cố gắng làm cho tinh thần thoải mái. Mỉm cười tiến hành đọc diễn văn khai mạc bữa tiệc đón người mới xong, hắn liền đi tới hậu trường, im lặng ngồi ở trong góc tối. Hắn cũng không thích chỗ náo nhiệt, nhất là lúc ở những chỗ náo nhiệt càng cảm thấy mình cô đơn. Nhìn mọi người đều vội tiến vội ra, trong lòng không biết vì sao cảm thấy khổ sở. Trước kia đều không có loại cảm giác này. Vì sao sau khi thích một người, trong lòng ngược lại lại có vẻ càng thêm cô đơn a?

Văn Dục thở dài: “Thiên Tường…có phải ngươi đã cướp đi không khí trong thế giới của ta hay không…cho nên thế giới của ta mới có thể cô đơn như thế?”

Di động đột nhiên kêu lên, Văn Dục vội cầm lấy, màn hình ghi: Tường.

Tươi cười bất tri bất giác theo khóe miệng Văn Dục tràn đầy.

-“Uy, Tiểu Ngư Nhi, hôm nay ngươi có diễn tại tiệc tối đón người mới sao? Thật xin lỗi vì không thể tới!”.

-“Xin lỗi là xong a!” Khóe miệng Văn Dục khó mà tràn đầy ý cười như vậy “Ngươi phải ở cùng ta mới bồi thường được ta vất vả như vậy a!”

-“Hảo, ngươi muốn cái gì nào?” Thiên Tường ở đầu bên kia điện thoại khẽ nở nụ cười.

-“Ta muốn ngươi ở bên ta cả đời!” Văn Dục nở nụ cười, lẳng lặng nói xong. Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người, trầm mặc…Tiểu Ngư Nhi của ta…hiện tại ta lấy cái gì cùng ngươi cả đời. Nếu không làm nổi, vậy rõ ràng không cần làm tốt hơn.

Đầu bên kia điện thoại…trầm mặc, im lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

-“…Ngươi hỏi ta, vì sao chim bay sẽ không thể ở một chỗ cùng cá…Vậy nếu chim nguyện ý vì cá đậu lại trên mặt đất…Cá nguyện ý vì chim dùng vẩy cá đổi lấy hai chân, Vậy không phải là có thể cùng một chỗ sao…” Văn Dục im lặng nói xong, giống như tiếng ca múa bên ngòai hòan toàn bị ngăn cách.

-“…Dục, vậy sẽ không phải chim, vậy sẽ không phải cá…” Nhâm Thiên Tường ưu thương nhìn bầu trời đêm phía ngòai cửa sổ. Đèn trong thành phố rất sáng, làm cho sao cũng không dám đi ra.

-“Vậy không thể bỏ qua thân phận của chim, không thể bỏ qua thân phận của cá sao?” Văn Dục cơ hồ nghe được thanh âm của mình đang run run “Thiên Tường…chúng ta lại không thể gần nhau sao?”.

-“Đứa ngốc, chúng ta không phải là bằng hữu sao? Ngươi đã nói phải làm bằng hữu cả đời của ta a!” Nhâm Thiên Tường ra vẻ thoải mái nở nụ cười.

-“Làm bằng hữu cả đời a!” Văn Dục cười khổ “A, ta phải đi hỗ trợ…lần sau nói tiếp! Ngủ ngon…đừng quá mệt nhọc, nhớ rõ phải nghỉ ngơi a!”

-“Hảo!” Nhâm Thiên Tường còn chưa nói xong, Văn Dục đã vội vàng cúp máy. Hắn trầm mặc nhìn di động một hồi. Cửa phía sau mở, Lang Trạch Thiên đi tới…

Bằng hữu? Thiên Tường, kể từ lúc ngươi hôn ta lần đầu tiên…ta liền không thể nhìn thẳng vào những phần cảm tình khác…chẳng lẽ ngươi đều thờ ơ như vậy sao?

Văn Dục cầm chặt lấy di động, trong lòng rất là trầm trọng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play