Xào thêm hai ván bài, Thái hoàng thái hậu mượn cớ thoát thân đi ra ngoài, mang theo quý phi đi vào trong hậu điện. Quý phi ân cần dìu đỡ, “Lão tổ tông cẩn thận bước chân, trên gạch kết băng rồi, đường trơn lắm đấy.”
Thái hoàng thái hậu còn lăn tăn lời thị nói, vừa đi vừa nói, “Không cần dài dòng, có chuyện gì nói mau. Đằng trước còn có khách đấy, bỏ người ta ở đấy không ra gì cả.”
Quý phi vâng dạ, đỡ bà vào noãn phòng ngồi lên bảo tọa xong, mới hạ giọng nói, “Lão tổ tông có biết biểu muội con hầu hạ ở ngự tiền, lần này hộ tống theo đến Nhiệt Hà, mang về không ít tin tức.” Nói rồi dừng lại, thấy Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn thị, vội lái đề tài, “Lão tổ tông khoan hãy tức giận, nô tỳ không dám sai người ngó chừng Vạn tuế gia, quy củ trong cung nô tỳ hiểu mà. Đây còn không phải là đúng lúc ư, muội muội con đến chỗ con thỉnh an, thuận miệng nói ra. Nô tỳ nghe mà kinh hãi, mới vội vã đến chỗ Lão tổ tông ngài, Lão tổ tông nghe cũng sẽ giật mình cho coi.”
Thái hoàng thái hậu nhỏm người lên, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, “Là nói cái gì, ngươi nói đi.”
Quý phi nói, “Vạn tuế gia trước nay hiếu thuận nhất, bây giờ hồi cung không đến gặp Lão tổ tông, không phải là bởi vì bận rộn, mà là không có cách nào đấy ạ.” Thị chỉ chỉ xuống phía dưới, “Gặp phải bão tuyết, ngủ ở trong núi một ngày một đêm, còn bị bẫy kẹp thú kẹp thương chân.”
Thái hoàng thái hậu kêu lên một tiếng kinh hãi, “Trời đất, đây là có chuyện gì? Bên cạnh hắn nhiều người như vậy đều chết cả rồi sao, lại để chủ tử bị thương, bọn chúng làm cái quái gì?”
“Lão tổ tông đừng gấp.” Quý phi an ủi, “Trước mắt không có chuyện gì, chỉ là vẫn chưa khỏi hẳn, đi lại không tiện thôi. Ngài cũng đừng trách mấy người ngự tiền, là chủ tử không cho đi theo. Cũng không biết tại sao, chủ tử vây săn xong trở về sơn trang rồi, ngày hôm sau liền đến chùa Phổ Ninh Tự, nào ngờ giữa đường quay về đột nhiên trở trời, bấy giờ mới ngủ lại trong núi.”
Thái hoàng thái hậu à một tiếng dài, nói đến chùa Phổ Ninh Tự là bà hiểu ra ngay, hoàng đế thủ túc tình thâm*, là đến thăm Đông Ly đây mà. Thái hoàng thái hậu rất thương cảm, Đông Ly… là nỗi đau vĩnh viễn trong tim bà, cũng không biết bây giờ có khỏe hay không. Chuyện thằng bé xuất gia giấu hết người trong thiên hạ, Mật quý phi thần thần bí bí là bởi vì không biết nội tình, theo bà thấy cũng không có gì, cho nên thuyết phục được.
* thủ túc tình thâm: chỉ tình cảm anh em ví như tay chân, giống như câu “anh em như thể tay chân” của VN mình.
Nhưng quý phi vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói, “Ngoại Bát Miếu đều là chùa chiền của hoàng gia, chủ tử dâng hương bái Phật, vốn là không có gì, nếu trách thì trách ở bên cạnh ngài ấy chỉ mang theo một cung nữ, ngài biết là ai không?”
Cung nữ ư, người của ngự tiền được sủng, không có gì đáng ngạc nhiên. Thái hoàng thái hậu chỉ lo cho thương thế của Hoàng đế, nào để ý tới những thứ vụn vặt kia, có phần thờ ơ hỏi, “Là ai?”
Quý phi dịch dịch cái đệm về trước, “Dạo trước lão Thừa ân công nhà hoàng hậu mất, phủ nội vụ đích thân chọn người đi ra hầu hạ, bên trong có một nữ tiếp khách tên là Tố Dĩ, lão tổ tông có nghe nói qua chưa?”
Thái hoàng thái hậu cảm thấy thị ta nói chuyện không đầu không đuôi, “Trong cung người nhiều như vậy, thứ loạn thất bát tao gì đều phải nghe qua, thế chẳng phải bận chết ta ư! Có điều họ Tố cũng hiếm thấy, hình như là họ cũ ở Nam Uyển thì phải.”
Quý phi thở dài, “Họ gì không quan trọng, quan trọng chính là nàng ta giống một người.”
Thái hoàng thái hậu nhíu mày, “Ngươi có thể nói một mạch cho xong được không? Nói nửa đoạn lại nuốt nửa đoạn, tính giở trò gì!”
Quý phi ngượng ngùng nói, “Nô tỳ là sợ chọc lão tổ tông tức giận…” Thái hoàng thái hậu liếc xéo một cái, thị cuống quít xua tay, “Được, nô tỳ nói. Ả Tố Dĩ kia giống Thái hậu ở Sướng Xuân Viên, lão ma ma bên người nô tỳ từng gặp ả ta, nói ả có bảy tám phần tương tự, chỉ là cao hơn gầy hơn Thái hậu chút ít, luận về dung mạo, quả thực như từ một khuôn đúc ra.”
Thái hoàng thái hậu vẻ mặt cả kinh, “Trong cung lại có người như vậy, trước kia sao chưa từng nghe ai nhắc qua?”
“Trước kia là vẫn luôn trốn trong Thượng Nghi Cục không gặp người ngoài, Lão tổ tông không biết đâu, con cũng đã hỏi thăm rõ ràng rồi, ả ta ở Thượng Nghi Cục làm quản đới cô cô, lúc trước là theo chân Quắc Quắc học việc. Dạo trước ở Càn Thanh Cung đụng phải Vạn tuế gia, nên mới được để mắt đến.” Quý phi cầm khăn chấm chấm mũi, âm dương quái khí nói, “Không phải nói chứ, hoàng hậu làm chuyện này có hơi thiếu suy nghĩ, thứ xấu xa gì cũng sáp đến trước mặt chủ tử. Bộ mặt kia của ả ta, rõ ràng chính là hồ ly tinh, bây giờ khiến cho chủ tử mê đắm, ngay cả chân bị thương cũng không dám nói cho ngài.”
Thái hoàng thái hậu hay tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai, đây là oan nghiệt ư? Đi một người lại đến một người, đi một người lại đến một người, cứ cái đà này sẽ kéo sụp giang sơn Đại Anh mất thôi! Bà yên lặng tĩnh tọa một lúc, trong đầu quay như chong chóng. Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, hoàng đế không lộ diện, bà muốn hỏi cũng không được. Nếu dẫn theo đi gặp Đông Ly, phải chăng là có dụng ý gì? Thái hoàng thái hậu ngẫm nghĩ hỏi, “Ngươi đã nghe ngóng xuất xứ của ả chưa? Nha đầu kia cùng Mộ Dung thị có quan hệ gì không?”
Quý phi trả lời, “Cái đó thì không có, a mã ả hiện đang đảm nhiệm Bao y tham lĩnh của Ngũ kỳ, cũng chỉ là một chức quan nhỏ tòng tứ phẩm… Lão tổ tông tính xử lý Tố Dĩ kia thế nào? Tuy nói tạm thời không bắt được khuyết điểm của ả, nhưng cái gương mặt kia cứ trưng tại ngự tiền, người khác nhìn cũng khó chịu.”
Không phạm lỗi, muốn đánh muốn giết không được, dù sao cũng là người của Dưỡng Tâm Điện. Nghe lời thị nói đầu xỏ còn có khả năng dính dáng đến hoàng hậu, đánh chó phải ngó mặt chủ, kẻo lại làm mất mặt đế hậu. Nhưng cứ để mặc như vậy cũng không được, Thái hoàng thái hậu ngẫm nghĩ, trong lòng bà vẫn tiếc xót Đông Ly, cho nên hận Mộ Dung Cẩm Thư, còn thiếu điều không cắn của nàng ta một miếng thịt thôi. Đông Ly xuất gia toàn bộ là do gương mặt kia, hoàng đế cũng biết điều đó, dẫn người đến Phổ Ninh Tự, phải chăng có ý muốn khuyên thằng bé quay đầu lại? Nếu quả thật như vậy thì tốt, dù sao Đông Ly đã không còn tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế, làm một kẻ an nhàn phú quý sống trong Vương phủ, cũng không có gì kiêng kỵ. Còn nếu hoàng đế cũng nảy sinh ý định giống như phụ Hoàng nó, Đông Ly cũng có thể thay nó ngăn chặn tai tinh. Dù sao xã tắc làm trọng, hiện thời bảo toàn hoàng đế mới là thiết yếu nhất. Cái mạng nhỏ của cung nữ kia giữ lại trước đã, đừng động can qua, dời khỏi ngự tiền mới là điều đứng đắn, hoặc là dứt khoát đưa đến Phổ Ninh Tự, cũng xem như nàng ta lập một đại công.
Quý phi thấy Thái hoàng thái hậu không nói tiếp, thầm có chút sốt ruột. Dịch dịch người nói, “Lão tổ tông tính thế nào? Theo nô tỳ thấy, ngài không cần phiền lòng vì chuyện này. Nếu Tố Dĩ là người của hoàng hậu, thì trả về cho tỷ ấy xử trí là được. Một đứa cung nữ nhỏ bé, đâu có đáng để lão tổ tông phí đầu óc chứ!”
Thái hoàng thái hậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết ở góc tường vẫn tích rất dày, thái dương thoắt ẩn thoắt hiện, trông như thể lại sắp đổ tuyết vậy. Bà thở dài, lúc trước hai cha con họ náo thành như vậy, thật sự đến giờ vẫn khiến lòng bà sợ hãi. Cũng may tính tình Đông Tề không giống họ, thằng bé tỉnh táo hơn, lại càng biết bản thân mình muốn cái gì. Trước không nói có nhìn trúng cung nữ kia hay không, ổn định căn cơ quan trọng hơn. Không thể ép hắn, đừng để nguyên bản vốn không có gì, ép đến cuối cùng ngược lại ép đến mức xảy ra chuyện. Nam nhân nhà họ Vũ Văn vốn có cái tật này, ăn mềm không ăn cứng. Lửa nhỏ hầm từ từ, phai nhạt dần dần từng chút là thái bình thôi.
Bà vuốt vuốt vạt áo bào tỳ bà ngũ sắc, tràng hạt dài quấn từng vòng lên cổ tay, đứng lên nói, “Bên chỗ Hoàng hậu càng không có thứ tự rồi, báo cho nó một tiếng, để nó nắm chắc tâm lý. Dù sao chuyện này ngươi cũng đừng xen vào, ta tự có biện pháp.”
Một bụng chủ ý của Quý phi bị một câu này của bà chặn ngược trở về, đành phải nhún gối thưa vâng, dìu bà bước ra khỏi thềm son, một đường đi vào trong điện phụ.
Thái hoàng thái hậu tâm sự nặng nề, dùng bữa xong định thăm dò ý tứ hoàng hậu, ai ngờ phản ứng của hoàng hậu ngoài dự liệu của bà, nàng nói, “Hoàng a nãi ngài hiểu lầm rồi, Tố Dĩ quả thật có giúp đỡ con lo liệu tang sự của a mã, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, điều cô ta đến ngự tiền không phải chủ ý của con. Con cũng là khi Phủ nội vụ sắp xếp nhân tuyển xong rồi mới biết, trước đó không có người nói với con là phải đề bạt cô ta. Ngài nghĩ đi, không đến một năm nữa là cô ta phải xuất cung rồi, lúc này con cứ bá chiếm không phải là không có ý nghĩa sao! Muốn bổ nhiệm người tận tâm hầu hạ hoàng thượng, tìm một đứa mười sáu mười bảy, còn có thể dùng thêm hai năm. Tố Dĩ…” Nàng lắc đầu, “Tuổi thật sự đã hơi lớn. Thú thật với ngài, đệ đệ con đã nhìn trúng cô ta. Hoàng a nãi ngài từ bi, nhân thời cơ thay con tác hợp cho chúng nó, con ở bên này không biết mở miệng làm sao, cũng sợ con gái nhà người ta chướng mắt Ân Hựu.”
Quanh co lắt léo trong đó, lại còn có chuyện như vậy. Thái hoàng thái hậu đã có tính toán, Tố Dĩ kia không giống với Cẩm Thư, nếu là con cái nhà bình thường, đuổi đi rất dễ dàng, tùy tiện chỉ cho một cái hôn rồi gả ra ngoài. Nguyên bản là chỉ cần hoàng đế thích, đi theo hoàng đế cũng không sao, đằng này cô ta giống ai không giống, lại đi giống cái con hồ ly tinh kia! Coi như số phận cô ta không tốt, bà cụ đây rất kiêng kỵ gương mặt kia, cho nên đành phải tống cổ cô ta ra khỏi cung thôi.
“Cái thứ Ngưu hoàng Cẩu bảo*, mà khiến chúng bay yêu thích đến vậy!” Thái hoàng thái hậu ngồi tại tọa thượng, bưng chén trà thổi bọt trà, “Nàng ta tuổi đã lớn, đặt ở bên cạnh hoàng đế không thích hợp. Ngươi nghĩ cách, đẩy đến trong cung ngươi hầu hạ cũng được, đến thời điểm thì chỉ hôn hoặc thả ra ngoài, ngươi cứ liệu mà làm đi.”
* ngưu hoàng cẩu bảo: chỉ cục sỏi thận (hoặc gan) trong nội tạng của bò và chó, con người dùng để ví von kẻ có tâm địa thối nát, xấu xa.
Hoàng hậu đứng lên lĩnh mệnh, về phần Thái hoàng thái hậu vì sao không ưa Tố Dĩ như vậy, nguyên nhân trong đó nàng cũng đoán được đại khái. Hôm nay nếu bà đã lên tiếng, vậy thì điều đi thôi! Đẩy đến trong cung nàng, vừa vặn xem thử phẩm tính cô ta thế nào, trữ sẵn hàng cho đệ đệ mình cũng không tệ.
Hoàng hậu đã sảng khoái đáp ứng, thế là sai người thông báo Vinh Thọ. Vinh Đại tổng quản vừa tiếp chỉ liền thấy khó xử, tuy nói Vạn tuế gia ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thật khó mà nói chính xác. Xảo Ni Nhi còn đến gây ỏm tỏi với gã, đàn bà mà không phân rõ phải trái thì đến chó cũng phải lắc đầu. Gã bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao, Hoàng hậu tính tình thuận theo chiều gió, trong Trường Xuân Cung muốn báo cáo kết quả công tác không khó. Chỉ có mỗi Lão Phật Gia là đắc tội không nổi, chỗ Hoàng thượng há lại có thể lừa bịp?
Gã kéo cái mũ ấm xuống, cơn gió rét mãnh liệt quét đến khiến gã rùng mình. Đứng trên Đan Tê ngửa đầu nhìn, bông tuyết li ti rơi vào mắt gã. Gã xoay người nhìn đến Thiên Hựu Tân, một hàng thái giám xách lồng đèn đi tới, cầm cây gậy trúc treo từng cái dưới mái hiên. Na Trinh hầu hạ trà nước xong bèn nhấc áo lui ra ngoài, men theo hành lang đi về hướng động cọp bên kia.
(động cọp:? nguyên văn, chỗ này không hiểu, chắc là tên của chỗ nào đó/ Đan Tê, Thiên Hựu Tân: tên của mấy tòa cung điện thôi, đừng quan tâm ^^!)
Gã cắn cắn răng bước lên bậc tam cấp, Vạn tuế gia vừa gặp sứ giả xong, ngồi sau thư án day day ấn đường. Gã rũ tay bước đến, nhỏ giọng nói, “Chủ tử hôm nay vất vả rồi, nô tài truyền xe liễn đến, chủ tử sớm trở về Thể Thuận Đường nghỉ ngơi đi ạ!”
Hoàng đế nghe vậy khẽ gật đầu, người hầu hạ ở Ngự tiền vội vàng tới dìu đỡ, nâng kiệu đứng ở bên ngoài cửa điện. Lên kiệu từ Nguyệt Hoa Môn qua Tuân Nghĩa Môn, xa xa nhìn thấy một hàng người đứng dưới hành lang trước điện, Tố Dĩ cũng ở trong nhóm đó. Trong lòng hắn an định lại, hơn nửa ngày không thấy, quả thực cũng thấy nhớ. Cúi thấp đầu, tay phải thò vào trong tay áo trái, chạm đến sợi dây lụa mảnh dẻ kia, trên mặt không khỏi nóng lên. Hắn còn nhớ rõ lúc thị vệ chạy tới hắn đã làm một chuyện, ở trên cáng tháo vật “riêng tư” đang bó vết thương xuống, lặng lẽ cất vào trong ngực. Hắn cũng không hiểu cớ sao mình lại ngây thơ đến vậy, cái yếm dính máu, phân phó thái giám múc nước, mình trốn trong tẩm cung giặt. Giặt xong không dám phơi nắng, để ướt nhèm nhẹp mà nhét dưới gối, sáng dậy lại mang theo bên người.
Loại chuyện này làm sau lưng người ta, như kẻ trộm mà sợ đám nô tài bên dưới phát hiện. Có phần xấu hổ, nhưng lại cảm thấy thích thích. Hắn thích góp nhặt từng chút một của nàng, có thể là bệnh hoạn, nhưng làm không biết mệt. Quả nhiên nam nhân mà rơi vào ái tình là sẽ biến đần, trước kia rất chướng mắt Đông Ly và Hoàng phụ, còn cả mấy đệ đệ vì nữ nhân mà đòi chết đòi sống. Hiện bản thân đã tao ngộ rồi, rốt cục cảm thấy điều gì cũng có thể lý giải, sự khăng khăng cố chấp của bọn họ cũng trở nên dễ thương hơn bao giờ hết.
Hắn xuống kiệu, không cho cung nữ đỡ, Tố Dĩ cúi đầu cung kính đứng cạnh kiệu, hắn lướt qua mặt nàng, mơ hồ ngửi thấy mùi bồ kết. Đặc biệt lưu ý nhìn nàng, thì ra là đã gội đầu. Mái tóc còn hơi ẩm đã tết đuôi sam, thoạt nhìn đen bóng như mực.
Trên mặt hắn giả vờ uy nghiêm, khóe miệng lại chứa ý cười. Vào đông noãn các (phòng ấm nằm phía đông) ngồi lên giường đất kê dưới cửa sổ phía nam, trong lòng đang tính toán muốn kể nàng nghe chuyện cười hôm nay nghe được, Vinh Thọ ở bên cạnh gọi một tiếng chủ tử, cong lưng bẩm, “Ban nãy chủ tử nương nương sai người tới truyền lời, nói muốn đổi Tư trướng trong tẩm cung. Nô tài bẩm báo chủ tử một tiếng, một lát đến Kính Sự Phòng chọn người, nhanh chóng huấn luyện một chút, ngày mai là có thể bắt tay vào hầu hạ chủ tử rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT